Ads
Ngày hôm sau, Tề Hiên đi làm giống như thường ngày,
Ngãi Giai Giai tiễn anh ra cửa, rồi buồn rầu vào nhà ngồi, trong tay vẫn cầm
điện thoại và đợi điện thoại của Tăng Hải Lâm.
Nhưng mà lần này Tăng Hải Lâm không gọi điện thoại cho cô, mà là gởi một cái
tin nhắn, hẹn thời gian địa điểm. Ngãi Giai Giai nhận được tin nhắn thì lặng lẽ
rời đi, không cho Tề Hùng và bà Lâm biết hành tung của cô, vụng trộm đi ra bên
ngoài, bắt taxi đi đến nơi Tăng Hải Lâm nói.
Tề Hiên ở đường bên kia, căn cứ theo máy theo dõi mà lặng lẽ đi theo. Ngày hôm
qua dây chuyền anh tặng cho Ngãi Giai Giai, chính là một máy theo dõi, chỉ là
cô gái này không biết mà thôi.
Lúc này điện thoại của Tề Hiên đột nhiên vang lên, anh tưởng là điện thoại của
Tề Tiểu Hiên, nên lập tức nhận, đến lúc nhìn màn hình hiện thì có hơi thất
vọng, nhưng vẫn là rất nhanh nhận điện thoại.
“Thiếu chủ , căn cứ theo tin tức đáng tin, trước đó vài ngày có người nhìn thấy
một phụ nữ và một đứa bé bị trói đến ngoại ô, một căn nhà có khí đốt bị bỏ
hoang, có lẽ đứa bé kia chính là tiểu thiếu chủ.
“Lập tức phái người âm thầm điều tra, nếu quả thật là tiểu thiếu chủ, thì nhất
định phải bảo đảm nó được bình an dưới tình huống cứu người ra.” Tề Hiên vừa
lái xe vừa ra lệnh.
Sau khi Tề Hiên cúp điện thoại thì cười tà ác, trong lòng suy nghĩ làm thế nào
xử trí Diệp Tầm Phương kia.
Ngãi Giai Giai đi đến quảng trường rất nhiều người, sau đó xuống xe tìm kiếm
thân ảnh Tăng Hải Lâm khắp nơi, nhưng không biết có rất nhiều người âm thầm
nhìn cô.
Từ lúc Ngãi Giai Giai vừa xuống xe, thì cũng đã có người âm thầm nhìn chằm chằm
vào cô, nhất cử nhất động của cô đều rơi vào mắt của người khác.
Tăng Hải Lâm hẹn cô đến nơi nhiều người như thế làm gì, chẳng lẽ là muốn làm
vài chuyện tổn hại đến Tề Hiên, sau đó để cho công chúng biết sao. Ngãi Giai
Giai bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, trong lòng đã có đáp án thấp giọng thì
thầm tự nói. “Rốt cuộc mình nên làm thế nào mới tốt đây.”
Tăng Hải Lâm cầm một bó hoa hồng to từ xa đã thấy thân ảnh Ngãi Giai Giai, sau
đó vẻ mặt ưu sầu đi về phía cô. Bây giờ mọi chuyện anh làm đều không phải chủ ý
của bản thân, tất cả đều là chủ ý của Diệp Tầm Phương, nhưng anh không thể
không nghe theo. Thực sự rất bất đắc dĩ, nếu như có thể cho mình lựa chọn, anh
chắc chắn sẽ không cầu hôn với Ngãi Giai Giai, bởi vì anh biết rõ người Ngãi
Giai Giai yêu là Tề Hiên.
Ngãi Giai Giai từ xa đã nhìn thấy Tăng Hải Lâm cầm hoa hồng đi tới, trong lòng
thực hồi hộp, đứng ở tại chỗ mà trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Giờ khắc này
đến có phải là ý nghĩa giữa cô và thiếu chủ chia rẽ, thậm chí từ nay về sau đều
khó có khả năng ở chung một chỗ. Mặc kệ là đúng hay sai cô đều phải đối
mặt.
Tăng Hải Lâm cầm một bó hoa hồng thật to, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ở quảng
trường, mọi người đều đứng ở tại chỗ nhìn anh, muốn biết anh sẽ tặng hoa cho
ai.
Song khi Tăng Hải Lâm đi đến còn cách Ngãi Giai Giai có vài bước, sau đó một
đám người đùa giỡn ầm ĩ lao đến đụng vào Tăng Hải Lâm, thiếu chút nữa làm rơi
hoa của anh, tiếp theo vây quanh Tăng Hải Lâm đùa giỡn, không đếm xỉa đến sự
hiện hữu của anh.
“Các người làm gì?” Tăng Hải Lâm không vui hỏi.
“Ha ha” —— Một đám lưu manh vây quanh Tăng Hải Lâm đùa giỡn, chạy vòng mấy
vòng, sau đó bỏ chạy.
“Đáng ghét.” —— Tăng Hải Lâm chỉ vào đám người đùa giỡn kia muốn mắng, nhưng
lại cảm thấy không thích hợp, vì vậy nhịn xuống tiếp tục cầm hoa đi về phía
Ngãi Giai Giai, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười hình như là xấu hổ.
Tăng Hải Lâm đi chưa được mấy bước, lại bị đám người đùa giỡn vừa rồi đụng
phải, lúc này thì anh cực kỳ nổi giận. “Mấy người kia, các người muốn chơi thì
đi chỗ khác chơi, tốt nhất đừng chọc tôi.”
“Tiên sinh, nơi này là quảng trường tất cả mọi người đều có thể chơi ở đây,
ngài dựa vào cái gì bảo chúng tôi đi chứ!” Một người hơi giống lưu manh, hai
tay vây quanh khiêu khích nhìn Tăng Hải Lâm.
“Nhưng các người cũng không nên luôn đụng đến người của tôi, tôi không muốn mọi
chuyện ầm ĩ, nhưng tôi cũng không sợ có chuyện. Tôi cảnh cáo các người, tốt
nhất đừng có chọc tôi.” Tăng Hải Lâm không muốn ầm ĩ, giọng điệu hơi hoà nhã
một chút, nhưng hình như đối phương không muốn nhượng bộ, bắt đầu đẩy Tăng Hải
Lâm mắng to.
“Ông mày muốn nghĩ đụng ai thì đụng, mày quản được sao?” Tên lưu manh dùng sức
đẩy Tăng Hải Lâm, tràn đầy khiêu khích
“Bỏ đi, tôi không muốn so đo với các người.” Tăng Hải Lâm cầm hoa tính vượt qua
mấy người này, tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng lại bị người chặn.
“Anh không tính toán với chúng tôi, còn tôi muốn tính toán với anh. Mấy anh
chúng tôi đang chơi đùa vui vẻ, kết quả lại bị anh làm không còn hào hứng, anh
nói chúng tôi có nên tính toán với anh hay không.”
“Đúng vậy, nhất định phải tính.” Tên lưu manh khác phụ họa, lúc đó cũng thỉnh
thoảng cho người bên cạnh một ánh mắt.
“Vậy các anh muốn thế nào?” Tăng Hải Lâm căm tức nhìn mấy người này, bắt đầu
không nhịn được, cũng không còn chú ý tới đám tên lưu manh này đang âm thầm
truyền ánh mắt. Nếu như không phải vì còn có chuyện quan trọng muốn làm, anh
khẳng định sẽ dạy dỗ đám người này thật tốt.
“Quỳ xuống xin lỗi anh em chúng tôi, chúng tôi sẽ không tính toán với anh.” Một
kẻ lưu manh chỉ vào mặt đất ý bảo Tăng Hải Lâm quỳ ở đây.
“Không thể nào.” Tăng Hải Lâm không do dự mà trả lời.
“Vậy cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.” Tên lưu manh vén tay áo lên
tính ra tay đánh người.
Tăng Hải Lâm thấy thế mở miệng cười khinh thường, nhìn đám côn đồ còn chưa đủ
lông đủ cánh ở trước mắt, sau đó nói một câu: “Không sợ ngồi tù thì cứ
việc ra tay”
“Không phải doạ mấy anh em chúng tao, đánh.” Nhưng mà một tên lưu manh cầm đầu
vừa hô xong , thì bên cạnh đột nhiên chạy ra rất nhiều người vây mấy tên lưu
manh. Khí thế hung hãn vô cùng, nhưng mà lại không có hù được bọn họ.
“Các người” ——
“Lão đại, đám người này có phải quấy rầy anh không? Yên tâm đi làm chính sự của
anh đi, hãy giao bọn họ cho chúng em xử lý.” Một thuộc hạ của Tăng Hải Lâm rất
hào khí mà vỗ vỗ lồng ngực.
“Khó trách kiêu ngạo như vậy, thì ra là có trợ thủ!” Tên lưu manh châm chọc
Tăng Hải Lâm và khiêu khích nhìn người chung quanh.
“Dám phá hư chuyện tốt của lão đại chúng tao, đợi lát nữa cho xương cốt tụi bây
tiêu luôn.” Chính là thuộc hạ của Tăng Hải Lâm cảnh cáo mấy tên lưu manh.
“Được, tao lại muốn xem thử xương cốt của tụi bây có tốt không.” Một kẻ lưu
manh nói xong, tất cả lưu manh đi theo đều cười to.
“Ha ha” ——
“Vậy làm phiền các người.” Tăng Hải Lâm nghe tiếng cười vô vị của đám người
kia, cầm hoa hồng mỉm cười sau đó xoay người đi. Tính đi cầu hôn với Ngãi Giai
Giai, song khi anh xoay người sang chỗ khác, thì sau đó lại có chấn động lớn
hơn.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, quỳ một gối xuống ở trước mặt Ngãi Giai
Giai, trong tay anh ta cũng cầm lấy hoa hồng. Cái cảnh tượng này cùng với anh
cầu hôn quả thực là giống nhau.
Rốt cuộc ai ở nơi này cầu hôn với Ngãi Giai Giai, chẳng lẽ là Tề
Hiên, nhưng anh ta căn bản không biết rõ Ngãi Giai Giai đang ở đây, trừ
phi Ngãi Giai Giai nói hết mọi chuyện với anh ta.