Ads
Tề Hiên trở về phòng tùy tiện tìm một bộ quần áo thoải mái để thay, nhưng anh
vẫn không quên đem điện thoại của mình cất kỹ, bởi vì bây giờ điện thoại này là
cách liên lạc duy nhất của anh với con. Điện thoại vừa mới đặt lên trên mặt
bàn, thì đột nhiên vang lên.
Tề Hiên lúc này đang cỡi quần áo một nửa, thì nghe điện thoại vang lên, không
để ý tới bây giờ là mình đang ở trong tình trạng nào, lập tức cầm lấy điện thoại
xem màn hình hiển thị, thấy là dãy số của Trần Tiểu Ngoạn, lập tức tiếp nghe
rất vui mừng.
“Con trai có khỏe không.”
“Ba, con rất khỏe, kế hoạch A ba thực hành rất khá, cố gắng lên, Diệp Tầm
Phương kia quả thực sắp tức chết rồi.” Tề Tiểu Hiên đang điện thoại cho Tề Hiên
để động viên.
“Bây giờ ba đã cho người đi xung quanh tìm, phàm là nơi nào có mùi xăng, đều
tìm cẩn thận. Yên tâm đi, không lâu nữa ba nhất định sẽ cứu con trở về.” Tề
Hiên vì nhận được điện thoại của Tề Tiểu Hiên mà vô cùng kích động. Tìm khắp
nơi có xăng ở trong thành phố, anh cũng không tin tìm không được người.
“Ba, ngày mai có người cầu hôn với mẹ, thực hành kế hoạch B của chúng ta.”
“Con trai cái gì kế hoạch B, nói rõ chi tiết một lần đi để ba biết mà làm.” Tề
Hiên vô cùng tin tưởng con trai mình. Kế hoạch A thành công, chắc hẳn kế hoạch
B cũng nhất định sẽ thành công, Diệp Tầm Phương kia sau khi biết toàn bộ sẽ
càng tức hơn.
“Ngày mai Tăng Hải Lâm kia sẽ cầu hôn với mẹ, hơn nữa là cầu hôn trước mặt mọi
người. Hôm nay tốt nhất là ba nên vụng trộm trang bị một cái máy theo dõi trên
người mẹ, như vậy mới có thể biết được bọn họ cầu hôn ở nơi nào. Sau kinh
nghiệm lần này bọn họ nhất định sẽ không cho ba biết địa điểm, cho nên phải đặt
ở trên người mẹ một cái máy theo dõi. Ba nhất định phải trước khi Tăng Hải Lâm
còn chưa bắt đầu cầu hôn, mà xuất hiện ở trước mặt mẹ, trong tay nhất định phải
có hoa hồng, nhẫn kim cương, đem Tăng Hải Lâm cầu hôn, biến thành ba cầu hôn
với mẹ, nếu như truyền thông hỏi Tăng Hải Lâm là ai, thì ba trực tiếp nói là
người bán hoa đưa hoa đến.”
“Con trai, con thật sự là rất thông minh, ba nhất định sẽ thực hiện kế hoạch B
này, chỉ có thành công không được thất bại.” Tề Hiên rất tự tin hứa hẹn với Tề
Tiểu Hiên. Khá lắm Tăng Hải Lâm, không đúng phải nói là Diệp Tầm Phương và Tăng
Hải Lâm, hai người thật đúng là đáng ghét, rõ ràng cái chiêu quỷ gì cũng dám
lấy ra.
“Ba, không nói nữa, có việc con lại liên lạc điện thoại với ba, pin chỉ còn lại
có một gạch, nói thêm nữa sẽ không còn điện. Bye bye.” Tề Tiểu Hiên nói xong,
thì cúp điện thoại sau đó đem điện thoại cất kỹ.
Tề Hiên sau khi cúp điện thoại, ngay lập tức thay quần áo, anh lo không lâu nữa
Ngãi Giai Giai sẽ lên đây, nhưng trước hết phải kêu người đưa một cái máy theo
dõi siêu cấp đến. Quả nhiên Tề Hiên lề mề quá lâu, Ngãi Giai Giai liền lên lầu
tìm anh.
“Thiếu chủ anh làm sao vậy, chuẩn bị có thể ăn rồi.” Ngãi Giai Giai ở ngoài cửa
kêu.
“Được rồi, tới liền.” Tề Hiên sửa sang lại quần áo, rồi đi mở cửa, sau đó ôm
Ngãi Giai Giai cùng đi xuống lầu. Lúc này Tề Hùng cũng vừa đi ra, vẻ mặt
đau buồn.
“Ba, ba làm sao vậy.” Tề Hiên quan tâm hỏi.
“Cũng đã hai ngày rồi, mà còn chưa tìm được Tiểu Hiên, trong lòng của ba lo
lắng, aiz —— Cháu của ba rốt cuộc là bị ai bắt đi, nếu như để cho ba biết được,
ba nhất định sẽ không bỏ qua nó.” Tề Hùng thở dài, tiếp theo phẫn nộ mắng to,
sau đó đi xuống dưới lầu. Cháu trai không thấy, ông ăn cái gì cũng cảm thấy
không có mùi vị, cũng ngủ không ngon. Hai ngày nay cảm giác thân thể tệ đi rất
nhiều.
“Ba, ba yên tâm đi. Tiểu Hiên nhất định sẽ không có chuyện gì, con sẽ mang nó
về bình an, tin tưởng con đi.” Tề Hiên an ủi Tề Hùng. Bây giờ vẫn là không được
để cho ba của mình biết Tiểu Hiên đang ở trong tay Diệp Tầm Phương, bằng không
nhất định ông sẽ huy động nhân lực đi cứu người, như vậy sẽ khiến cho Diệp Tầm
Phương chó cùng bứt giậu.
“Bác trai, bác cũng đừng quá lo lắng, Tiểu Hiên sẽ không có chuyện gì đâu, thôi
chúng ta đi ăn cơm đi.” Ngãi Giai Giai vịn cánh tay của Tề Hùng, dắt ông vào
bàn ăn cơm.
“Giai Giai, con nên đổi cách xưng hô đi, gọi ba đi, cũng đã sắp làm con dâu của
nhà họ Tề rồi, sao còn gọi bác trai.” Tề Hùng cố gắng bày ra nụ cười, sau đó
ngồi xuống.
“Đúng vậy Giai Giai, con nên gọi hội chủ là ba, dù sao con và thiếu chủ cũng đã
đăng ký rồi, chính là vợ chồng hợp pháp nên gọi hội chủ là ba.” Bà Lâm vừa vặn
bưng thức ăn đi lên, cũng vui vẻ nói một câu.
“Cái này” —— Ngãi Giai Giai hơi ngượng ngùng mở miệng.
“Như thế nào, con không muốn gả cho con ba, làm con dâu của nhà họ Tề ba sao,
nếu như muốn thì mau gọi đi.” Tề Hùng cố ý hỏi lại.
“Không phải” —— Ngãi Giai Giai cuống cuồng mà phản bác
“Mau kêu ba đi, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn.” Tề Hiên nắm tay Ngãi Giai
Giai, cổ vũ cô.
“Ba” —— Ngãi Giai Giai khó khăn kêu, nhưng trong lòng cũng rất khổ sở. Cô và
thiếu chủ có thể ở cùng nhau hay không, cũng không nói được. Diệp Tầm Phương và
Tăng Hải Lâm nhất định sẽ phá hư một tiếng ba này. Kêu ba có hơi sớm, nhưng cô
thật sự rất muốn gọi Tề Hùng một tiếng ba.
“Giai Giai đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy đều giao cho anh đi, dùng cơm
thôi.” Tề Hiên đem chiếc đũa đặt vào trong tay Ngãi Giai Giai, sau đó gắp rau
cho cô. Cô bé ngốc này, nhất định là trong lòng đang rất mâu thuẫn.
“Vâng.” Ngãi Giai Giai cầm chiếc đũa, nhưng ăn không có một chút vị giác gì.
Lúc này Nghiêm Chính Phong cầm một cái cái hộp tinh sảo đi vào, giao cái hộp
cho Tề Hiên rồi đi.
“Thiếu chủ đây là cái gì?” Ngãi Giai Giai nhìn cái cái hộp tinh sảo kia, thắc
mắc.
“Nhất định là cái hộp trang sức dây chuyền hay nhẫn gì đó, có gì mà ngạc nhiên,
ba đây đoán nhất định là muốn tặng cho Giai Giai.” Tề Hùng rất khinh thường
nói, nhưng ăn cũng không chút vị giác, song vẫn nhìn chỗ bên cạnh ông, đó là
chỗ cháu trai ngồi.
“Giai Giai đây là dây chuyền anh tặng cho em, bay giờ anh mang cho em nhé.” Tề
Hiên từ trong cái hộp tinh sảo, cầm dây chuyền đưa lên trên cổ Ngãi Giai Giai.
“Thiếu chủ, vật trân quý như thế, vẫn là nên cất đi.” Từ sau năm đó bị mẹ kế
đoạt dây chuyền, cô cũng không dám mang theo, vẫn đem dây chuyền kia cất đi, lo
lắng lại bị người đoạt đi.
“Dây chuyền chính là để lấy ra đeo, nếu không mua để làm gì chứ. Giai Giai dây
chuyền này là anh tự mình làm, em mang đi. Không có sự đồng ý của anh, em không
được tùy tiện lấy xuống nhé.” Tề Hiên cưng chìu nói, cố gắng nhấn mạnh không để
cho cô lấy xuống.
“Vâng.” Ngãi Giai Giai mỉm cười, vô ý thức đáp ứng Tề Hiên. Kỳ thật cô không
muốn nói quá nhiều, lo sợ nếu nói quá nhiều sẽ càng bối rối hơn. Do đó không
nên nói ra, thậm chí nếu để cho thiếu chủ nhìn ra sự khác thường, thì như vậy
sẽ hỏng bét. Lỡ bị Diệp Tầm Phương biết được, Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên khẳng
định có nguy hiểm.
Tề Hiên thấy Ngãi Giai Giai miễn cưỡng nở nụ cười, không nói gì nữa mà chuyên
tâm ăn cơm. Cô bé ngốc này đã quá khẩn trương rồi, nếu nói với cô ấy nữa, có
thể cô ấy chịu không được.