Giãi Giai Giai nghiêng tai đi nghe một kho hàng,
nghe một chút xem là cái kho hàng nào phát ra tiếng động, muốn trợ giúp người
bị giam, nghe rất nhiều lần, rốt cuộc nghe được động tĩnh ở một kho hàng.
Mặc dù trong lòng hơi sợ, nhưng cô cảm thấy vẫn
là nên trợ giúp người khác một chút.
"Bên trong có ai không?" Ngãi Giai
Giai hô to một tiếng.
Ở trong kho hàng, Ngãi Tiểu Hiên bị trói rất
chặt, miệng bị dán băng keo, chỉ có thể dùng thân thể liên tục đụng đồ bên
cạnh. Đột nhiên nghe được phía ngoài cửa có người đang kêu, vì vậy càng dùng
sức đụng hơn, hy vọng có thể được cứu giúp.
Nhưng mà giọng nói này rất quen thuộc, hình như
là mẹ .
Ngãi Tiểu Hiên bỏ rơi ảo tưởng trong đầu, cậu
cho là Ngãi Giai Giai không thể nào tới địa phương này, đại khái là cậu quá nhớ
mẹ.
Bởi vì trong kho hàng này có vẻ đơn giản, đều là
dùng sắt lá mỏng làm thành, chỉ cần đụng một chỗ, chỗ khác cũng sẽ chịu chấn
động, cho nên Ngãi Giai Giai nghe được tiếng va chạm bên trong.
Ngãi Tiểu Hiên nghe thấy có người đáp lại, hơn
nữa còn là giọng cậu quen thuộc, vì vậy dùng sức đụng lần nữa.
"Bạn đừng vội, bây giờ tôi sẽ tìm biện pháp
mở cửa ra." Ngãi Giai Giai nghe được một tiếng va chạm kịch liệt, vì vậy bắt
đầu nghĩ biện pháp, cầm ổ khóa trước mắt, không biết nên làm sao mới phải đây.
Ổ khóa kia lớn vậy, cô làm thế nào mới có thể mở
ra đây?
Lần này, Ngãi Tiểu Hiên nghe rõ ràng, người bên
ngoài chính là mẹ của cậu, vì vậy càng dùng sức đụng.
"Bạn đừng gấp, tôi đang nghĩ biện
pháp." Ngãi Giai Giai cảm thấy đụng càng kịch liệt hơn, vì vậy lên tiếng,
an ủi một chút.
Ngãi Giai Giai suy nghĩ nên mở ổ khóa ra như thế
nào, đột nhiên thấy trên đất có một tảng đá, nhanh trí vội nhặt tảng đá lên, liều
mạng đập khóa, đập nhiều lần vẫn là không có hiệu quả gì, nhưng đã làm cô mệt
mỏi gần chết, ngồi dưới đất thở.
"Bạn à, thật sự xin lỗi, để cho tôi nghỉ
ngơi một chút nha." Ngãi Giai Giai hướng về phía cửa đóng chặt lầm bầm lầu
bầu, nghỉ ngơi đủ rồi sau lại tiếp tục đập khóa.
Phanh —— phanh — — phanh —— tiếng
vang, cả kho hàng chấn động cũng giống như đang đung đưa vậy, cuối cùng cũng
đập đựơc khóa ra rồi.
"Cửa đã mở ra, bạn có thể đi nha."
Ngãi Giai Giai cho rằng có người bị giam ở bên trong, nhưng cửa mở ra là đựơc
rồi, vì vậy cô ném tảng đá sau khi đập cửa ra, cũng không còn nhìn rõ tình
huống bên trong rồi rời đi.
Hiện tại cô không có nhiều thời gian để lãng
phí, nhất định mau chóng trở về, nếu như thiếu chủ nhìn thấy cô chưa trở về,
nhất định sẽ rất lo lắng.
Ngãi Giai Giai vội vã trở về, cho nên lại đi
loạn tiếp tục, nhưng lần này cô lại đi ra ngoài, thấy được đường lớn.
"Quá tốt rồi, cuối cùng mình cũng đi ra
được." Ngãi Giai Giai rất hưng phấn, đi tới ven đường, chặn một chiếc tắc
xi, sau đó nói địa chỉ nhà, rồi rời đi.
Ngãi Tiểu Hiên biết mới vừa rồi đập cửa ra là mẹ
ngu ngốc của cậu, nhưng tại sao mẹ lại ở chỗ này chứ, hơn nữa còn đập cửa ra
rồi, đập ra cũng không đi vào nhìn một chút, hiện tại cả ngừơi cậu đều bị
trói, muốn đi cũng đi không được nha, trên miệng còn dán băng dính thúi, cậu
khó chịu muốn chết.
Mắt thấy cửa mở, thế nhưng cậu lại không thể
trốn đi, buồn bực muốn chết.
Ngãi Tiểu Hiên cố gắng giãy giụa, sợi dây trói
quá chặt, cậu không có biện pháp, cho nên không thể làm gì khác hơn là buông
tha, nhưng mà cậu chỉ là buông tha không lột bỏ sợi dây mà thôi, cũng không có
buông tha không trốn đi.
Ngãi Tiểu Hiên nỗ lực đứng dậy, để cho mình ổn
định thân thể, sau đó từ từ nhảy về phía ngoài cửa, ý định cứ như vậy mà nhảy
ra ngoài, nhảy một bước lại tìm chút thời giờ để ổn định thân thể của mình rồi
mới tiếp tục nhảy, nhưng cậu không có nhiều thời gian lắm, mấy tên bắt cóc kia
tùy thời đều có thể xuất hiện, cho nên cậu nhất định phải chạy trốn trước khi
bọn bắt cóc trở lại.
Cố gắng một chút, cũng sắp đến rồi.
Lúc Ngãi Tiểu Hiên sắp nhảy đến cửa, ở trong
lòng không ngừng động viên mình, khi cậu chuẩn bị nhảy ra một bước cuối cùng
thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, cậu sợ tới mức đứng không
vững mà ngã trên mặt đất.
Chạy trốn tuyên cáo thất bại, bởi vì bọn bắt cóc
đã trở lại.
"Thằng nhóc, lại dám trốn, xem tao thu thập
mày như thế nào." Tề Triển một tay níu lấy quần áo của Ngãi Tiểu Hiên, sau
đó dẫn cậu bé về kho hàng, ngoài miệng vẫn mắng to.
Ngãi Tiểu Hiên cố gắng giãy giụa, chỉ tiếc một
chút tác dụng cũng không có.
Bọn bắt cóc này trói cậu tới đây đã hai ngày
rồi, chỉ là đúng giờ cho cậu ăn, có lúc mất hứng còn có thể bắt cậu ra chọc
tức, đến bây giờ cậu còn không biết mục đích của bọn bắt cóc này là cái gì?
Tề Triển ném Ngãi Tiểu Hiên lên trên mặt đất,
sau đó tháo băng dính trên miệng cậu xuống.
"Thằng nhóc, bản lãnh của mày cũng không
nhỏ, cả người bị trói còn có thể mở khoá bên ngoài ra, xem ra tao phải coi
chừng mày chặt một chút mới được, mau ăn đi." Tề Triển vừa mắng vừa cầm
bánh bao cứng nhét vào trong miệng Ngãi Tiểu Hiên.
Thiếu một chút sẽ để cho tên tiểu quỷ này chạy
mất, xem ra ông phải tùy thời đi nhìn nó mới được.
Ngãi Tiểu Hiên cố gắng cắn một miếng lớn, còn
một phần bánh bao dư lại cứ như vậy rơi xuống đất, cậu cũng không quản nhiều
như vậy, liều mạng nuốt, thật sự là cậu quá đói rồi, mỗi ngày chỉ ăn một chút
xíu bánh bao cứng, thật không biết loại cuộc sống này phải chịu đựng bao lâu.
Nếu mà mới vừa rồi mẹ đi tới liếc mắt nhìn thì
tốt, cậu có thể được cứu, nhưng mẹ lại cố tình không vào, ai ——
Ngãi Tiểu Hiên vừa ăn như hổ đói, vừa thở dài
Mẹ của cậu là hạng người gì cậu biết rõ, một
người phụ nữ ngốc, lá gan lại nhỏ, mẹ có thể đập cửa ra cũng đã không tệ rồi.
"Ông chú, rốt cuộc tại sao ông trói tôi
chứ, ông cũng đã trói tôi mấy ngày, cả người tôi cũng có chuyện rồi, nới lỏng
cho tôi một chút có được hay không, tôi thật sự là không ổn rồi, tôi lo lắng
tiếp tục như vậy, tôi sẽ bởi vì máu không thể lưu thông mà chết." Bộ dáng
Ngãi Tiểu Hiên ra vẻ ngây thơ cầu khẩn Tề Triển.
"Tiểu quỷ đầu, đừng giở trò với tao, đợi
sau khi chuyện thành công mày liền tự do." Tề Triển rất tự tin.
Quan sát hai ngày nay, ông biết, Tề Hiên nhất
định sẽ dùng Tề thị để trao đổi con trai của nó, cho nên không bao lâu, ông
chính là tổng tài của Tề thị, Tề thị là của ông rồi, đến lúc đó ông sẽ chỉnh
Tề Hiên cho gần chết, để cho nó sống không bằng chết.
"Vậy nếu như tôi chết, chuyện của ông không
phải không thành ư, bây giờ tôi đã cảm thấy mình sắp không được, a!" Ngãi
Tiểu Hiên giả vờ ra bộ dáng có vẻ yếu ớt, từ từ ngã xuống đất.
Tề Triển thấy Ngãi Tiểu Hiên ngã xuống, nóng
nảy, lập tức đi đến nâng cậu bé lên, liều mạng lay, "Tiểu quỷ, mày tỉnh
lại cho tao, có nghe hay không."
Ngãi Tiểu Hiên mặc Tề Triển lay như thế nào,
rống thế nào, thế nào cũng không mở mắt.
Nhưng mà cậu chịu nhịn lay động cũng rất đau khổ
a, hình như cậu thật sự không chịu đựng được rồi.
Tề Triển kêu nửa ngày, cũng không thấy Ngãi Tiểu
Hiên mở mắt, càng nóng nảy hơn, vì vậy bắt đầu mở trói cho cậu, cho rằng máu
của cậu thật sự không thể lưu thông mới như vậy .
Tên tiểu quỷ này bây giờ không thể chết, ông còn
chưa có làm giao dịch với Tề Hiên mà, nó chết đi, ông lấy cái gì đi làm giao
dịch đây?