Ngãi Tiểu Hiên chưa tới vài chiêu đã đánh ngã
mấy tên nhóc xấu xa, sau đó sửa sang lại quần áo của mình một chút, tính về
nhà, ai ngờ mới cầm lấy túi sách, trước mắt liền phát hiện ra một người thân
ảnh cao lớn. .
"Chú, xin chào." Ngãi Tiểu Hiên cầm
lấy túi sách, lễ phép nói.
Người lạ xuất hiện ở nơi này bình thường đều là
du khách, cậu cũng thấy nhưng không thể trách .
"Cháu tên là Ngãi Tiểu Hiên?" Tề Hiên
mỉm cười mà hỏi.
"Đúng vậy a, chú là nghe thấy mấy đứa kia
vừa rồi hô tên của cháu cho nên mới biết phải không, nhưng chú à, cháu cảm thấy
bộ dạng của chú rất giống cháu." Ngãi Tiểu Hiên đeo túi xách lên lưng,
kiễng chân, cẩn thận nhìn mặt Tề Hiên một chút.
Bộ dáng của chú này cùng cậu có điểm giống nhau
nha, nhưng thế giới này lớn như vậy, dáng dấp hai người giống nhau tuyệt không
kỳ quái.
"Tiểu quỷ, cậu mới bây lớn thôi, phải nói
bộ dáng cậu giống tôi." Tề Hiên cảm thấy đứa bé này rất thú vị, nghe được
lời nói kia, không nhịn cười được.
"Chú à, mẹ cháu nói một câu, người tới là
khách, chúng ta nên dùng lễ đối đãi, chớ cùng khách tranh chấp. Chú đã nói ‘ bộ
dạng cậu giống tôi ’, cháu đây cũng chỉ có thể đồng ý thôi." Ngãi Tiểu
Hiên bắt chước bộ dáng người lớn, nói đạo lý rõ ràng.
"Mẹ là ai?" Tề Hiên không muốn lại
cùng cậu biện luận cái vấn đề ai giống ai này, chỉ muốn biết mẹ của cậu bé là
ai, có thể là Ngãi Giai Giai hay không.
Nếu như quả thật chính là Giai Giai, như vậy đứa
bé trước mắt này chính là con của anh.
Tề Hiên vừa nghĩ tới có khả năng này, vẻ mặt
kinh ngạc, trừng to mắt nhìn Ngãi Tiểu Hiên.
"Chú à, anh hùng không hỏi xuất xứ, chúng
ta chỉ là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), cáo từ." Ngãi Tiểu
Hiên học những nhân vật hiệp khách kia trên TV nói chuyện, sau đó xoay người
rời đi.
Tề Hiên nhìn thấy cậu bé muốn đi, vì vậy ôm tiểu
quỷ này trở về.
"Nhóc con, cậu học được ở đâu những này từ
."
Tuổi còn nhỏ, khẩu khí không nhỏ, nhưng lại rất
thông minh, đứa bé này nếu như bồi dưỡng tốt, sau này nhất định là một nhân
tài.
"Chú à, trên TV một đống, xem mà không học,
không có ý nghĩa, học không cần lãng phí, nhé." Ngãi Tiểu Hiên bị Tề Hiên
ôm trở về, cũng không có tức giận, mà là cười vui vẻ cùng anh nói chuyện.
Cái thắng cảnh du lịch này, người lạ tới nơi này
gần như đều là du khách, bọn họ là khách của thôn, cho nên cậu không thể tùy
tiện tức giận với khách.
"Cậu còn có thể học đến nỗi dùng luôn à,
nói cho chú biết, trong nhà cháu còn có ai?" Tề Hiên ngồi xổm xuống, cùng
Ngãi Tiểu Hiên hai mắt song song nhìn.
Nếu quả thật là con trai của anh, thật là tốt
biết bao, anh rất yêu mến đứa bé này.
"Mẹ cháu cùng mẹ nuôi, chú à chú từ từ ngắm
cảnh, cháu phải về nhà, nếu trễ, mẹ cùng mẹ nuôi biết lại lo lắng." Ngãi
Tiểu Hiên lưng đeo túi xách, cười với Tề Hiên, sau đó xoay người rời đi.
Cậu nhiều nhất chỉ có thể nói những điều này, có
nhiều thứ là không thể nói với người bên ngoài. Cậu cũng không phải là ngu
ngốc, vạn nhất nói sai nói cái gì, mang đến cho mẹ cùng mẹ nuôi phiền toái thì
làm sao?
Nhưng mà đi chưa được mấy bước, lại bị Tề Hiên
xách trở về.
"Anh bạn nhỏ, chỉ cần cháu cùng chú nói
tình hình của người trong nhà cháu, một trăm đồng tiền này sẽ là của
cháu." Tề Hiên lấy ra một trăm đồng, muốn dụ dỗ Ngãi Tiểu Hiên nói ra tình
hình trong nhà.
Ông trời, bây giờ mấy đứa nhỏ đều thông minh như
vậy ư, sao lại khó lừa gạt thế.
"Chú à, một trăm đồng tiền này có thể mua
bao nhiêu quả trứng chim?" Ngãi Tiểu Hiên nhìn tờ tiền trăm đồng giá trị
lớn kia trong tay Tề Hiên, kích động mà hỏi.
"Rất nhiều." Tề Hiên khoa trương nói.
Đã lâu không có cùng một đứa nhỏ chơi đùa như
vậy, rất thú vị. Nhưng mà tại sao cậu phải mua trứng chim a?
"Rất nhiều rốt cuộc là bao nhiêu?"
Cái chú này tâm tình rất loạn, muốn biết rõ tình
hình trong nhà cậu, nhất định có vấn đề.
"Cái này ——" Vấn đề này Tề Hiên cũng
tắc tị.
Ngày thường anh đều không có đi mua qua trứng
chim gì, làm sao biết một trăm đồng có thể mua bao nhiêu cái a?
"Chú, không nói, cháu phải đi trở về, chú
từ từ nghĩ đi!" Trong mắt Ngãi tiểu Hiên hiện lên một tia khôn khéo, sau
đó chạy đi.
Lúc này đây cậu không phải đi, mà là chạy, miễn
cho lại bị xách trở về. Cái chú này thật kì quái, cậu cũng không thể cho chú ấy
biết nhà cậu đang ở nơi nào?
Trong nội tâm Ngãi Tiểu Hiên suy nghĩ, sau đó đi
loạn, căn bản cũng không phải là đi trở về nhà.
Tề Hiên vốn muốn cùng cậu bé đến nhà cậu bé, ai
biết cái tiểu quỷ này rõ ràng dẫn anh đi loạn một trận, đi đến trời tối cũng
còn chưa đến nhà của nó.
"Chú lừa đảo, chú không cần phải đi theo cháu,
cháu sẽ không mang chú đến nhà của cháu đâu." Ngãi Tiểu Hiên vừa đi vừa
nói.
Tề Hiên nghe được những lời này của cậu, không
nói gì, dừng bước lại.
Đứa bé này rất khôn khéo, xem ra chỉ có thể chờ
Nghiêm Chính Phong điều tra trở về.
Tề Hiên nghĩ đến Nghiêm Chính Phong, lúc này mới
chú ý tới vấn đề thời gian, vì vậy gọi điện thoại cho Nghiêm Chính Phong, kết
quả lại là không người tiếp nghe.
Xem ra Nghiêm Chính Phong gặp
được khó khăn, bằng không sẽ không tiếp điện thoại của anh.
Tề Hiên cảm thấy sự tình không đúng, vì vậy
không đi theo Ngãi Tiểu Hiên nữa, đi tìm Nghiêm Chính Phong .
Đã biết rõ Ngãi Tiểu Hiên ở tại nơi thôn này,
muốn tra ra tình hình trong nhà của cậu
bé còn rất nhiều cơ hội, lúc này tạm thời không nên, hơn nữa tiểu quỷ này hình
như cực kỳ cảnh giác.
Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên không đi theo
mình nữa, lúc này mới dám hướng nhà mà đi đến.
Muốn cậu tin tưởng cái chú này không có ác ý mới
là lạ, có ai lại nhàm chán như vậy mà đi theo cậu lâu như vậy, cho nên nói
người này nhất định là lừa đảo, hơn nữa cái loại người này còn là chuyên môn
lừa gạt đứa nhỏ.
Ngãi Tiểu Hiên về đến nhà, đã là khuya lắm rồi,
Ngãi Giai Giai rất sốt ruột, đứng ngồi không yên, Trần Tiểu Ngoạn đi ra ngoài
tìm lâu như vậy, còn chưa có trở lại, cô càng sốt ruột. Khi thấy con trai bình
an trở về, mới thở dài một hơi.
"Tiểu Hiên, con rốt cuộc đi nơi nào, sao mà
muộn như vậy mới về?" Ngãi Giai Giai ôm Ngãi Tiểu Hiên, kích động nói.
"Mẹ, con gặp được một chú lừa đảo rồi, sau
đó mang chú ấy đi vài vòng ở cánh rừng, chú ấy mới buông tha cho, sau đó
đi." Ngãi Tiểu Hiên đắc ý nói.
Đổi lại là những đứa trẻ khác, sớm đã bị chú ấy
bắt mất.
"Tiểu Hiên, cái người lừa đảo kia có làm
con bị thương hay không, cho mẹ nhìn xem." Ngãi Giai Giai sốt ruột kiểm
tra Ngãi tiểu Hiên mấy lần.
"Mẹ, con không sao, ngược lại là cái chú
lừa đảo kia có việc rồi, chú ấy theo con đi
nhiều vòng, nhất định đầu óc choáng váng rồi, chắc hẳn bây giờ còn đang ở
trong rừng đi chưa được ?" Ngãi Tiểu Hiên ra oai nói.
Cái rừng cây kia là một khu rừng mê cung, là một
hạng mục mạo hiểm của thôn bọn họ, du khách tới nơi này du lịch, nếu như muốn
nếm thử hương vị bị lạc ở rừng rậm, cũng có thể đi nơi đó. Nhưng qua ba giờ sẽ
có nhân viên chuyên nghiệp vào trong rừng cây đi tìm những người đi ra không
được kia, sau đó mang bọn họ đi ra bình an.
"Con đem người ta lừa gạt đến bị lạc trong
rừng sao?" Ngãi Giai Giai kinh ngạc hỏi.
"Ai bảo chú ấy muốn gạt con, đáng
đời." Ngãi Tiểu Hiên cong ở trong ngực Ngãi Giai Giai, bộ dạng nhìn có
chút hả hê.
"Được rồi, nhanh đi rửa tay ăn cơm đi, nhất
định con đói bụng lắm." Ngãi Giai Giai vui vẻ nói.
Trong thôn thường xuyên có du khách đến từ bên
ngoài, lừa đảo cũng không thiếu, may mắn Tiểu Hiên của cô thông minh, không có
bị lừa gạt đi.