Ads
Tề Hiên đáng nhẽ muốn đi tìm Nghiêm Chính Phong, kết
quả đi làm sao cũng không đi ra khỏi cái rừng cây này, lúc này mới nhớ
tới, cái thôn này có một khu rừng mê cung, du khách đến phiêu lưu nếu đi ra
không được, liền đợi cứu viện đến. .
Xem ra anh là bị tiểu quỷ gọi là Ngãi Tiểu Hiên kia đùa bỡn, nhưng đứa bé này
thật đúng là thông minh, có thể quay anh vòng vòng.
Tề Hiên biết mình đang bị lạc trong rừng, vì vậy cẩn thận mà tìm lối ra, nhưng
mà anh vẫn là tốn một canh giờ mới đi ra được.
Ra khu rừng mê cung mới nhận được tin, nói Nghiêm Chính Phong đã bị cảnh sát
bắt đi.
Nghiêm Chính Phong luôn luôn làm việc hết sức cẩn thận, hết sức duy trì bình
thản, vì sao đột nhiên bị cảnh sát bắt đi rồi, Tề Hiên mất nhiều thời gian mới
bảo lãnh được Nghiêm Chính Phong từ trong cục cảnh sát ra ngoài.
"Thiếu chủ ——" Nghiêm Chính Phong một bộ dáng hối hận làm sai, không
dám nhìn thẳng Tề Hiên.
"Nói đi, tại sao lại có liên quan đến cục cảnh sát?" Tề Hiên lãnh
mạc hỏi.
"Tôi vừa rời khỏi cậu, muốn đi điều tra một chút tư liệu về đứa nhỏ gọi là
Ngãi Tiểu Hiên kia, kết quả không cẩn thận đụng vào một cô gái, cô gái kia liền
nhất đinh nói là tôi cố ý, muốn ăn đậu hũ của cô ấy, còn gọi cảnh sát, cứ như
vậy mà bị bắt đến cục cảnh sát." Vẻ mặt Nghiêm Chính Phong có chút uất ức.
Là bởi vì đối phương chỉ là một người dân bình thường trong thôn, anh mới không
có đánh trả, nếu như biết là người của kẻ thù phái tới, anh đã sớm đánh cho cô
khỏi nói luôn.
Tề Hiên nghe xong lời của Nghiêm Chính Phong, lạnh lùng cười.
"Thiếu chủ, cậu đang cười thật sao?" Nghiêm Chính Phong xấu hổ
hỏi.
Chợt nhớ tới sức lực của người đàn bà chanh chua kia, anh liền đổ mồ hôi lạnh,
trước kia nghe nói con gái trong thôn tương đối ngang ngược, không nghĩ tới lại
ngang ngược như vậy, thật là mở rộng tầm mắt a!
"Tôi hôm nay cũng bị tiểu quỷ gọi là Ngãi Tiểu Hiên kia đùa bỡn, thằng bé
rõ ràng mang tôi tới khu rừng mê cung, sau đó chính mình bỏ chạy." Tề Hiên
nghĩ đến thằng nhóc Ngãi Tiểu Hiên kia, đã cảm thấy buồn cười, muốn tức giận
cũng tức không được.
Không biết vì sao, anh liền thích cùng tiểu quỷ nghịch ngợm này ở cùng một chỗ,
bị cậu bé đùa bỡn như vậy, mà anh lại vui vẻ.
"Thực xin lỗi thiếu chủ, tôi còn chưa kịp đi điều tra tài liệu về cậu bé
kia." Nghiêm Chính Phong hổ thẹn mà nói.
"Biết nó ở cái thôn này là được rồi, muốn điều tra còn không dễ dàng
sao?" Tề Hiên tự tin nói.
"Thiếu chủ, ngày mai cậu có một cuộc hộp quan trọng, bây giờ phải đi
về." Nghiêm Chính Phong nhắc nhở.
"Đi thôi, chờ bàn xong chuyện làm ăn này rồi nói, rồi trở về điều tra tiểu
quỷ gọi là Ngãi Tiểu Hiên kia." Tề Hiên nhàn nhạt nói, sau đó đi ra ngoài.
Đứa bé này chỉ là có bộ dáng rất giống anh mà thôi, có lẽ nó với Giai Giai một
chút quan hệ cũng không có, trước mắt vẫn là đem chuyện làm ăn làm xong, rồi
trở về cùng chơi vui vẻ với cái tiểu quỷ này.
Nghiêm Chính Phong không nói gì thêm, đi theo đằng sau Tề Hiên, tùy thời phòng
bị Tề Triển phái sát thủ tới.
Trần Tiểu Ngoạn đi ra ngoài tìm Ngãi Tiểu Hiên mà tìm không thấy, ngược lại là
đụng phải một người, tức chết cô mà. Nhưng người kia nhìn có chút quen mắt,
giống như đã gặp nhau ở đâu, nhưng mà lúc này không nhớ rõ.
Nghiêm Chính Phong chỉ là không cẩn thận đụng phải người Trần Tiểu Ngoạn, đã bị
Trần Tiểu Ngoạn nói là bất kính, thật sự là đáng thương a!
"Thối tha, đừng có để cho tôi gặp lại anh, nếu không nhất định lột da của
anh ra." Trần Tiểu Ngoạn sau khi thấy cảnh sát mang Nghiêm Chính Phong đi,
mới đi tìm Ngãi Tiểu Hiên, kết quả tìm rất lâu cũng không tìm được, vì vậy trở
về, trong miệng còn đang mắng chửi người.
"Mẹ nuôi, mẹ đang mắng ai a?" Ngãi Tiểu Hiên đang làm bài tập, đột
nhiên nghe được tiếng mắng của Trần Tiểu Ngoan mới vừa vào cửa, vì vậy hỏi.
"Mắng một người không biết xấu hổ, lại cố ý đánh ta, hừ." Trần Tiểu
Ngoạn tức giận nói.
Cái tên chết tiệt đó ở đâu không đụng, lại cố ý đụng cô, tức chết cô. Bánh bao
của cô vốn là khá nhỏ, bị anh ta va chạm như thế, không biết có nhỏ hơn hay
không.
Trần Tiểu Ngoạn sợ của mình thật sự bị đụng mà nhỏ, còn cố ý lấy tay sờ lên.
"Mẹ nuôi, cuối cùng cái người kia thế nào, có phải là bị mẹ đánh thành đầu
heo?" Ngãi Tiểu Hiên khoa trương hỏi. Nhưng lại thấy cô đang sờ của mình,
cảm thấy rất kỳ quái.
"Ta có như vậy sao, nhưng mà ta sử dụng phương diện pháp luật đến giữ gìn
quyền lợi của ta a! Con đã trở lại, ta đây an tâm." Trần Tiểu Ngoạn rất
tức giận mà nói, thả nắm đấm ra.
Mẹ vốn là như thế mà ——trong nội tâm Ngãi Tiểu Hiên nói thầm, nhưng mà
không nói ra.
Buồn cười, nói những điều không nên nói, không bị mẹ nuôi la cho mới là lạ, kẻ
ngốc mới nói thế.
"Nhưng cái tên kia nhìn rất quen mắt , nhưng mà mặc kệ anh ta có quen mắt
thế nào, đáng đời xui xẻo, ai bảo anh ta đụng ta." Trần Tiểu Ngoạn một bộ
dạng hung hãn mà ngang ngược, là đàn ông thấy đều sợ a!
Hôm nay bị một người đụng vào, rõ ràng đối với anh ta cô không có vung tay, mà
gọi là cảnh sát tới bắt người, oa, vẫn là lần đầu tiên cô giả dạng thành một cô
gái yếu đuối, nhưng rất thú vị .
"Mẹ nuôi, nói cho con biết nha, cuối cùng cái người kia thế nào?"
Ngãi Tiểu Hiên truy vấn.
"Cuối cùng anh ta bị cảnh sát bắt đi, mẹ lợi hại không." Trần Tiểu
Ngoạn hưng phấn hoan hô. Quên mất mình bị đụng chỉ là chuyện nhỏ.
"Lần sau con cũng tìm cảnh sát là được rồi." Ngãi Tiểu Hiên thấp
giọng nói, sau đó tiếp tục làm bài tập.
Để cho cậu gặp lại chú lừa đảo lần nữa, trực tiếp lừa chú ấy đến cục cảnh sát
đi.
"Con tìm cảnh sát làm gì?" Trần Tiểu Ngoạn thắc mắc .
"Hôm nay con gặp được một người lừa đảo, kết quả ông ấy bị dẫn đến đi lạc
trong rừng, lần sau con liền trực tiếp dẫn ông ấy tới cục cảnh sát đi, ha
ha." Ngãi Tiểu Hiên đắc ý nói, trong đầu tưởng tượng bộ dáng Tề Hiên bị
cậu lừa đi cục cảnh sát.
"Làm bài tập cho tốt, ta đi tìm mẹ con." Trần Tiểu Ngoạn nhanh như
gió, chạy vào trong phòng đi tìm Ngãi Giai Giai.
"Giai Giai, cậu đang ở đây làm gì a?" Trần Tiểu Ngoạn vừa vào cửa
liền hưng phấn mà hỏi.
"Không có gì." Ngãi Giai Giai đem tấm ảnh của Tề Hiên cất đi, nhàn
nhạt nói.
"Cậu lại đang nhớ thiếu chủ kia của cậu đúng hay không?" Trần Tiểu
Ngoạn nhìn thấy Ngãi Giai Giai cất tấm ảnh, cũng biết chuyện này.
Mỗi khi cô ấy nhớ tới Tề Hiên kia, đều nhìn tấm ảnh, ở chung sáu năm, cô không
cần nghĩ cũng biết .
"Được rồi, đừng hỏi mình nữa, cậu cũng không phải không biết." Ngãi
Giai Giai xấu hổ nói.
Trần Tiểu Ngoạn đối với chuyện của cô biết được rất rõ ràng, có đôi khi còn an
ủi cô, miễn cho cô chịu nhiều nỗi khổ tương tư, về sau cô có thói quen đem
chuyện trong lòng mình nói toàn bộ với cô ấy.
"Được, không nói không nói, chúng ta nói chuyện khác đi." Trần Tiểu
Ngoạn lôi kéo tay Ngãi Giai Giai, cười hì hì nói.
"Nói cái gì a?"
"Cậu không biết Tiểu Hiên là một đứa trẻ rất thông minh ư, nếu như nó có
thể tiếp nhận giáo dục tốt hơn, tương lai tất thành người tài."
Nơi này là một sơn thôn nhỏ, năng lực giáo dục có hạn, giáo dục đối với đứa nhỏ
cũng có hạn .
"Tiểu Ngoạn, ý của cậu là?" Ngãi Giai Giai không thế nào hiểu được.
"Mình cho rằng đưa Tiểu Hiên đến trường học khá hơn, nó rất thông minh, có
thể học được nhiều thứ hơn. Giai Giai, mình biết rõ cậu ở đây là trốn Tề Hiên,
nhưng cậu không thể bởi vì trốn Tề Hiên mà hại Tiểu Hiên cả đời, cậu nên vì
tương lai của nó mà suy nghĩ một chút. Mình đã sớm xem Tiểu Hiên giống như con
của mình rồi, cho nên mình phải lo lắng tương lai của nó." Trần Tiểu Ngoạn
rất nghiêm túc nói.
"Tiểu Ngoạn, cậu nói không sai, chúng ta là nên vì tương lai của Tiểu Hiên
mà suy nghĩ cẩn thận, xem kế hoạch của chúng ta, kế tiếp nên làm như thế
nào." Ngãi Giai Giai thừa nhận quan điểm của Trần Tiểu Ngoạn, hai người
bắt đầu lên kế hoạch , nhìn xem ở đâu mới tốt, nhất định phải tìm một địa phương
tương đối khá, hơn nữa là địa phương Tề Hiên rất khó tìm đến.
Trốn trong này sáu năm, cuộc sống trải qua yên bình, không biết khi di chuyển
nữa thì sẽ là bộ dáng gì nữa đây?