Ads
Mấy ngày sau đó, Ngãi Giai Giai sau khi bàn bạc với
Trần Tiểu Ngoạn xong, liền mang o Ngãi Tiểu Hiên rời khỏi làng nhỏ đã ở sáu
năm, tiến về thành phố lớn.
"Mẹ, tại sao chúng ta phải chuyển chỗ
đi?" Ngãi Tiểu Hiên sau khi ngồi ở trong phòng chờ máy bay, suy nghĩ mãi
mà không hiểu được.
"Mẹ muốn dẫn con đến địa phương có trường
tốt hơn, cho con học nhiều kiến thức hơn." Ngãi Giai Giai ôm con, nói về
tình thương của mẹ.
Cô không thể hại con mình cả đời, phải để cho nó
có hoàn cảnh học tập tốt hơn, như vậy mới có thể khiến cho tiền đồ của nó phát
triển tốt hơn.
"Con hiểu được, con chắc chắn sẽ học cho
thật giỏi, tương lai phải kiếm thiệt nhiều tiền, mua căn phòng lớn cho mẹ
ở." Ngãi Tiểu Hiên ôm Ngãi Giai Giai, ở trên mặt cô hôn một cái.
"Tiểu Hiên, con không công bằng, mẹ nuôi
đâu?" Trần Tiểu Ngoạn chỉ mặt mình, ý bảo Ngãi Tiểu Hiên cũng phải hôn cô
một cái.
"Mẹ nuôi cũng giống vậy, sau mua căn phòng
lớn, mẹ nuôi cùng mẹ ở một chỗ, như vậy mỗi ngày con có thể chăm sóc lại hai
người rồi, ha ha." Ngãi Tiểu Hiên ngây thơ nói, sau đó ở trên mặt Trần
Tiểu Ngoạn hôn một cái.
"Coi như nhóc con có hiếu thuận, cuối cùng
không có phí công đã thương con." Trần Tiểu Ngoạn nhẹ nhàng nhéo mặt Ngãi
tiểu Hiên.
"Mẹ nuôi, đừng nhéo mà, bằng không mặt của
con sẽ biến hình." Ngãi Tiểu Hiên kéo tay Trần Tiểu Ngoạn ra, không vui
nói.
"Biết khuôn mặt của con lớn lên rất đẹp, từ
nay về sau khẳng định không ít con gái mê chết, mẹ nuôi trước nếm chút lợi
lộc." Bộ dạng Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ, hôn Ngãi tiểu Hiên một cái.
"Mẹ nuôi, tất cả nước miếng của mẹ đều lên
trên mặt con." Ngãi Tiểu Hiên đẩy Trần Tiểu Ngoạn ra, hồn nhiên mà nghịch
ngợm nói, cố ý đùa giỡn.
"Được rồi, các người đừng đùa nữa, sắp đến
giờ lên máy bay, mọi người chú ý chút." Ngãi Giai Giai nhắc nhở.
Trước mặt là con đường gì, một chút cơ sở cô
cũng không có, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Thật sự rất muốn đi tìm
thiếu chủ, nhưng mà cô biết
không được, cô lo lắng Diệp Tầm Phương thấy cô xuất hiện, sẽ lại uy hiếp thiếu
chủ.
"Mẹ, con mắc tiểu. " Ngãi Tiểu Hiên
đột nhiên mót quá mà nói.
"Tiểu Ngoạn, mình dẫn nó đi toilet, cậu ở
chỗ này chờ bọn mình một chút." Ngãi Giai Giai nắm tay Ngãi Tiểu Hiên,
đứng lên.
"Nhanh đi mau trở lại, cũng sắp lên máy bay
rồi." Trần Tiểu Ngoạn nhắc nhở.
"Mẹ mẹ, nhanh lên, chúng ta đi nhanh về
nhanh, miễn cho không được ngồi máy bay." Ngãi Tiểu Hiên sốt ruột kéo tay
Ngãi Giai Giai, hướng phía nhà vệ sinh chạy tới.
"Tiểu Hiên, chậm một chút, vẫn còn thời
gian, coi chừng ngã ." Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ nói.
Đứa bé này chính là bướng bỉnh, làm chuyện gì
cũng hấp tấp, giống như phải sử dụng sức lực cho hết. Nhưng cũng bởi vì như
vậy, mỗi ngày vô vị của cô mới có nhiều niềm vui thú, ông trời ban cho cô một
món lễ vật như vậy, thật là đối với cô quá tốt.
"Mẹ, nơi này là toilet nam, mẹ ở bên ngoài
chờ con một chút là xong ngay." Ngãi Tiểu Hiên buông tay Ngãi Giai Giai
ra, chạy vào trong toilet.
"Cẩn thận một chút." Ngãi Giai Giai lo
lắng kêu, sau đó đứng ở cửa đợi.
Chính là mọi người từ nhà vệ sinh nam đi ra nhìn
cô một chút, Ngãi Giai Giai cảm thấy xấu hổ, vì vậy xoay người, đưa lưng về
phía cửa phòng rửa tay, đứng qua một bên, chờ Ngãi tiểu Hiên đi ra.
Sau khi Ngãi Tiểu Hiên vào toilet, đang tính tìm
vị trí để đi ngoài, đột nhiên phát hiện đứng bên cạnh mình là một người rất
quen mặt, vì vậy ngẩng đầu nhìn.
"Chú lừa đảo, thì ra là chú, có phải chú
tới nơi này lừa gạt hay không vậy?" Ngãi Tiểu Hiên cười hỏi, tuyệt đối
không sợ mình bị lừa gạt.
Cậu không lừa gạt người khác là tốt rồi, còn sợ
người khác lừa gạt sao?
Tề Hiên thật sự muốn đi ngoài, đột nhiên nhìn
thấy Ngãi Tiểu Hiên, rất là kinh ngạc, nhưng mà lời nói của cậu bé càng làm cho
anh giật mình.
Ông trời, anh đường đường là một tổng tài sao
lại biến thành một người đi lừa gạt, kỳ quặc quá . Nhưng trong này cũng có thể
nhìn thấy tên tiểu quỷ này, xem ra bọn họ rất có duyên phận .
"Tiểu quỷ, cậu đến sân bay làm gì?" Tề
Hiên không thèm để ý Ngãi Tiểu Hiên gọi anh là ‘ chú lừa đảo’, dù sao anh thật
sự đã dụ dỗ cậu bé.
"Vậy chú đến sân bay để làm gì?" Ngãi
Tiểu Hiên cảnh giác hỏi.
Đối với một người lừa đảo, tốt nhất cái gì cũng
không nên nói với ông ấy, nhưng đùa bỡn một chút cũng không tệ lắm.
"Đến sân bay đương nhiên là ngồi máy bay,
còn có thể làm gì?" Tề Hiên cười khổ mà nói.
Đứa bé này cũng quá thông minh lanh lợi đi, hỏi
cái gì nó đều nói sang chuyện khác.
"Đến sân bay không nhất định là ngồi máy
bay, cũng có thể là tiễn đưa, đối với những người khác mà nói còn có thể đi lừa
gạt." Ngãi Tiểu Hiên cố ý châm chọc.
"Cái tên tiểu quỷ này, miệng thật là không
tha người." Tề Hiên còn muốn chụp vào lời nói của Ngãi Tiểu Hiên, lúc này
điện thoại vang lên, vì vậy nghe.
Nhưng mà vừa nhận điện thoại liền điên cuồng
chạy ra ngoài, cả tay cũng không rửa.
"Chú à, sau khi đi tiểu phải rửa tay."
Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên xông ra ngoài, vì thế mà kêu to.
Nhưng Tề Hiên cũng không để ý tới, mà là trực
tiếp xông ra ngoài, mà đi qua sát bên người Ngãi Giai Giai đang đứng ở ngoài
cửa.
Ngãi Giai Giai đưa lưng về phía cửa ra vào, Tề
Hiên cầm điện thoại, liền cứ thế mà xông đi, không có chú ý người đứng ở cửa,
lướt qua cô.
Nếu như là bình thường, nhất định anh sẽ chú ý
tới, mà bây giờ, anh chỉ một lòng nghĩ chuyện Nghiêm Chính Phong nói ở trong
điện thoại.
"Chính Phong, cậu nói rõ một chút, rốt cuộc
đã thấy cô ấy ở chỗ nào?" Tề Hiên ở trong điện thoại kích động hỏi.
Nghiêm Chính Phong nói ở phi trường thấy được
Ngãi Giai Giai, vừa nghe đến tin tức này, anh liền vọt ra.
"Ở ——" Nghiêm Chính Phong chính là
muốn nói nhìn thấy ở trong phòng chờ máy bay, nhưng mà chỉ mới chớp mắt, đã
phát hiện không thấy người.
Anh vừa rồi rõ ràng nhìn thấy một người rất
giống Ngãi Giai Giai ngồi một chỗ với một cô gái khác, hơn nữa còn có một đứa
nhỏ, sao mà chỉ chớp mắt đã không thấy rồi, hơn nữa hiện tại nhìn kỹ cô gái
kia, người đàn bà chanh chua này không phải là người làm hại anh bị cảnh sát
bắt đi sao?
"Ở chỗ nào?" Tề Hiên sốt ruột hỏi,
nhưng đã nhìn thấy Nghiêm Chính Phong rồi, vì vậy cúp điện thoại đi, trực tiếp
đi đến bên cạnh anh ấy, "Chính Phong, ở chỗ nào?"
"Vừa mới rõ ràng ở đó, nhưng mà bây giờ lại
không thấy ." Nghiêm Chính Phong chỉ vào chỗ ngồi Trần Tiểu Ngoạn.
Ký ức của đám người Tề Hiên đối với Trần Tiểu
Ngoạn là ở mười năm trước, ký ức rất mơ hồ, hơn nữa ở mười năm trước gặp qua cô
một lần, hiện tại dù cho Trần Tiểu Ngoạn đứng ở trước mặt anh, anh cũng không
nhận ra được.
Tề Hiên nhìn vị trí Nghiêm Chính Phong chỉ, nhìn
khuôn mặt cô gái xa lạ đang ngồi, mất mát mà thở dài .
"Chính Phong, cậu hoa mắt, người kia không
phải, đi thôi." Tề Hiên trầm thấp nói, sau đó rời đi.
Cao hứng hụt một hồi, kết quả không có gì cả.
Anh vừa xuống máy bay, vì chính là tới nơi này
điều tra cái cậu bé gọi là Ngãi Tiểu Hiên, chắc hẳn hiện tại cậu bé đã không
còn ở phòng rửa tay, anh đành phải đi đến thôn tìm người. Manh mối này anh sẽ
không bỏ qua, cho dù là một manh mối chệch hướng anh cũng muốn đi.
Nghiêm Chính Phong ngây ngốc nhìn Trần Tiểu
Ngoạn một chút, sau đó đuổi theo Tề Hiên.
Anh mới hơn hai mươi tuổi, không có già mà, làm
sao có thể nhìn lầm người, gặp quỷ, vừa rồi rõ ràng thấy là ba người, anh xoay
người gọi điện thoại liền biến thành một người, nhưng lại biến thành người phụ
nữ chanh chua kia, anh vẫn là nhanh rời khỏi thôi.
Ngãi Giai Giai người ta đã mang Ngãi Tiểu Hiên
đi toilet rồi, anh đương nhiên chỉ thấy một người.