Ads
Sắc mặt của Trần Tiểu Ngoạn đột nhiên thay đổi, khiến
tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái.
“Tiểu Ngoạn, em làm sao vậy? Không vui sao?”
Nghiêm Chính Phong nắm tay của cô quan tâm hỏi
“Không có —— không có, em rất vui vẻ mà” —— Trần
Tiểu Ngoạn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cà lăm nói
“Mẹ nuôi gạt người, mẹ căn bản không vui vẻ. Mẹ,
con nói ông ngoại đó chính là ba của mẹ nuôi, bọn con mới vừa rồi gặp ông,
nhưng mà mẹ nuôi không muốn tha thứ cho ông, còn cãi nhau với ông.” Tề tiểu
Hiên nói ra tất cả.
“Tiểu Ngoạn, cậu thật sự tìm được ba của mình
sao?” Ngãi Giai Giai vui mừng hỏi.
“Không phải mẹ nuôi đi tìm, mà chính là ông
ngoại tự mình tìm bọn con, con cảm thấy ông ngoại là người rất tốt, nếu như
không có ông, có thể bọn con đã chết đói ở ven đường.” Tề Tiểu Hiên nói rất
khoa trương.
“Tiểu Ngoạn, mặc kệ là cha mẹ làm chuyện gì, cho
dù là làm sai, chúng ta là con đều không thể không tha thứ cho bọn họ, bởi vì
thiên hạ không có cha mẹ sai đúng không.” Ngãi Giai Giai nắm tay Trần Tiểu
Ngoạn cố gắng khuyên cô ấy.
“Mẹ nuôi, thật ra thì con cảm thấy ông ấy rất
tốt, xem bộ dạng ông ấy rất khổ sở cùng đau lòng, mẹ không có đau lòng sao.” Tề
Tiểu Hiên cũng khuyên Trần Tiểu Ngoạn
“Thật ra thì trong lòng mình đã không còn tức
giận ba từ lâu rồi, nhưng không biết vì sao, khi mình gặp ông ấy, thì cảm thấy
tức giận, nói ra mấy câu mà căn bản mình không muốn nói. Lại nghĩ tới năm đó,
ông ấy bỏ mình ở lại, hơn nữa lần này đi liền mười năm, thì trong lòng mình rất
không thoải mái. Mình là con gái của ông ấy, sao ông ấy lại nhẫn tâm, cứ như
vậy mà bỏ mình ở lại, để cho mình một mình đối mặt những chủ nợ kia. Sao ông ấy
lại nhẫn tâm như vậy.” Trần Tiểu Ngoạn càng nói càng kích động, cuối cùng khóc
lên.
“Cõi lòng của cô bây giờ, cũng giống tôi trước
kia vậy, trong lòng rõ ràng là đã tha thứ cho ba của mình, nhưng ngoài miệng
lại nói không tha thứ. Như vậy có phải cô muốn giống như tôi, đợi ba mình xảy
ra chuyện ngoài ý muốn, cô mới có thể tha thứ cho ông ấy phải không?” Tề Hiên
lạnh lùng hỏi một câu. Anh là người từng trải nên anh biết, trong lòng Trần
Tiểu Ngoạn nghĩ như thế nào.
“Ba tôi mạnh khoẻ, sao lại xảy ra ngoài ý muốn
chứ, anh đừng nói lung tung!” Trần Tiểu Ngoạn không vui cảnh cáo Tề Hiên. Ngoài
miệng mặc dù là nói như thế, nhưng trong lòng thì bắt đầu lo lắng, thật sự lo
lắng có thể bị Tề Hiên nói trúng, ba cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Nếu lo lắng như vậy, thì cần gì mà không tha
thứ cho ông ấy chứ, có lẽ năm đó ba em thật sự có khổ tâm gì đó, bất đắc dĩ
không còn cách nào khác.” Nghiêm Chính Phong mỉm cười nhìn Trần Tiểu Ngoạn,
trong lòng cũng hi vọng cô có thể tha thứ cho ba của mình, dù cho nói thế nào
thì ông ấy cũng là ba ruột của cô!
“Em không biết, chỉ là lúc đó em vừa tức giận
vừa sợ, em tức giận năm đó ông ấy cứ như vậy mà vứt bỏ em, sợ ông ấy không cần
em. Em thật sự rất sợ.” Trần Tiểu Ngoạn ôm Nghiêm Chính Phong
khóc mà bày tỏ.
Đang lúc mọi người muốn an ủi Trần Tiểu Ngoạn,
thì một giọng nói đột nhiên vang lên, khiến mọi người dời tầm mắt cùng nhau
nhìn ông ta.
“Không phải ba không cần con.” Hác Cường từ từ
đi tới, cố gắng nặn ra nụ cười nhìn Trần Tiểu Ngoạn.
“Ông, ông tới rồi, chẳng qua con muốn gọi ông là
ông ngoại.” Tề tiểu Hiên chạy lên kéo tay Hác Cường.
“Đứa bé ngoan, muốn gọi thì gọi đi!” Hác Cường
sờ sờ đầu Tề Tiểu Hiên, vui vẻ mà cười.
“Dạ, ông ngoại.”
“Ừ, cháu ngoại.”
Một già một trẻ này ở trước mặt mọi người mà ôm
nhau, Trần Tiểu Ngoạn thấy một màn như vậy, thì trong lòng cảm thấy rất vui vẻ,
nhưng cô cũng không muốn biểu lộ ra.
“Tiểu Ngoạn, mau đi đi!” Ngãi Giai Giai đẩy Trần
Tiểu Ngoạn, để cho cô đi đến trước mặt Hác Cường.
“Tiểu Ngoạn, ba biết con vẫn còn đang giận ba,
giận ba năm đó cứ như vậy mà vứt bỏ con, tha
thứ cho sự ích kỷ của ba được không. Mấy năm nay ba vẫn luôn đau lòng, đặc
biệt là khi ba biết con đã trả tất cả các món nợ, thì ba càng hận mình hơn. Năm
đó ba cho rằng mình trốn đi, không để cho người khác tìm được thì sẽ không có
chuyện gì, chờ kiếm được tiền sẽ trở về, nhưng mà ba sai lầm rồi. Ba cho rằng những
người đó sẽ không làm gì với một đứa bé. Tiểu Ngoạn tha thứ cho ba được không?”
Hác Cường cầu khẩn.
“Tiểu Ngoạn, bác trai đã biết sai rồi, cậu hãy
tha thứ cho ông ấy đi, cậu muốn cả đời này không cần người ba như vậy nữa sao.”
Ngãi Giai Giai hết sức khuyên nhủ
“Tiểu Ngoạn, đừng để cho mình phải tiếc nuối.”
Nghiêm Chính Phong đi lên trước nhìn cô.
“Mẹ nuôi, đứa bé không cần ba, không phải là đứa
bé ngoan.”
“Tôi cũng có thể tha thứ cho ba tôi, sao cô lại
không thể chứ, thiệt là.” Tề Hiên khinh thường nói.
Mọi người anh một câu, tôi một câu, làm cho Trần
Tiểu Ngoạn đau cả đầu.
“Đựơc rồi, mấy người đừng nói nữa, tôi có nói
không tha thứ sao.”
“Tiểu Ngoạn, nói như vậy là con đã tha thứ cho
ba sao.” Hác Cường kích động vừa nói vừa cười cực kỳ vui vẻ
“Con chỉ là tức giận một lúc mà thôi, lại không
có nói không tha thứ.” Trần Tiểu Ngoạn bĩu môi làm nũng nói.
“Tiểu Ngoạn, con gái ngoan của ba.” Hác Cường
kích động ôm Trần Tiểu Ngoạn mà khóc.
“Ba” —— Trần Tiểu Ngoạn cũng ôm ông thật chặt.
“Ừ, ba thích nghe những lời này.”
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng Đại Đoàn Viên, vạn
tuế.” Tề Tiểu Hiên hô to.
“Nhạc phụ đại nhân, Tiểu Ngoạn đã đáp ứng gả cho
con, con gọi người một tiếng nhạc phụ, chắc không quá đáng chứ.” Nghiêm Chính
Phong có chút lúng túng mà nói.
“Đương nhiên không quá đáng!” Tề Tiểu Hiên tuỳ
tiện trả lời
“Con rể ngoan, hi vọng con có thể chăm sóc con
gái của ta thật tốt, nếu để cho ta biết con bắt nạt con bé, ta nhất định sẽ
không bỏ qua cho con.” Hác Cường cảnh cáo Nghiêm Chính Phong
“Ba, ba hãy yên tâm đi, ba chưa ra tay dạy dỗ
anh ấy, thì con đã bắt anh ấy giết rồi.” Trần Tiểu Ngoạn đùa giỡn , khiến mọi
người cười ha ha, duy chỉ có Nghiêm Chính Phong là đang cười khổ. Ai bảo anh thích
một phụ nữ như vậy chứ.
“Các con tính lúc nào thì kết hôn.” Hác Cường
vui vẻ hỏi.
“Cũng không biết, nhưng con hi vọng càng nhanh
càng tốt.” Nghiêm Chính Phong hạnh phúc cười nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Trần Tiểu
Ngoạn
“Không bằng cùng làm với chúng tôi đi.” Ngãi
Giai Giai đột nhiên đề nghị.
“Giai Giai, cái gì cùng làm chứ.” Tề Hiên buồn
bực hỏi.
“Thiếu chủ, không phải anh nói là muốn bổ sung
hôn lễ sao, hơn nữa ngày cũng đã chọn xong, không bằng hôn lễ cuả chúng ta,
cùng làm chung với Tiểu Ngoạn đi, thế nào.” Ngãi Giai Giai cười nói
“Này đựơc không?” Trần Tiểu Ngoạn nghi hoặc
“Sao lại không được, hai cô dâu hai chú rể, còn
náo nhiệt hơn đấy chứ. Thiếu chủ làm như thế có được không?” Ngãi Giai Giai rất
hi vọng cùng nhau cử hành hôn lễ với Trần Tiểu Ngoạn, vì vậy hết sức cầu khẩn
Tề Hiên.
“Em vui là đựơc rồi, dù sao mục đích của anh
chính là cưới em về nhà. Về phần quá trình thế nào em thích thì theo ý của em
mà làm đi. Không biết những người này có nguyện ý hay không mà thôi.” Tề Hiên
cố ý châm chọc.
“Ai không nguyện ý chứ, có ai không muốn sao?”
Ngãi Giai Giai hỏi mọi người, kết quả không có ai nói gì.
“Không có ai phản đối, chính là toàn bộ đều
nguyện ý. Tiểu Ngoạn, anh Chính Phong, hai người phản đối sao?” Ngãi Giai Giai
hỏi bọn họ lần nữa.
“Tôi không sao cả.” Nghiêm Chính Phong đem quyền
quyết định ném cho Trần Tiểu Ngoạn
“Vậy em cũng không có ý kiến, chỉ cần có thể ở
trên người của anh, mang một bộ gông xiềng ‘ chồng tôi ’ là được.” Bộ dạng của
Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ muốn giữ lấy mà nhìn Nghiêm Chính Phong, dáng vẻ kia nhìn
một cái cũng biết sau khi kết hôn nhất định là ngừơi bị vợ quản nghiêm.
“Đựơc, quyết định như thế nhé, hôn lễ cuả chúng
ta cùng nhau cử hành, mình thật vui. Trong cuộc sống của mình, người quan trọng
nhất đều tụ tập với nhau, thấy tất cả mọi người hạnh phúc như vậy, mình cũng
rất hạnh phúc.” Dáng vẻ của Ngãi Giai Giai có vẻ ngây thơ, nhìn sẽ khiến cho
người ta cảm thấy buồn cười.
“Giai Giai, sao mình cảm giác, hôm nay cậu là lạ
so với bình thường còn ngốc hơn đấy.” Trần Tiểu Ngoạn đùa giỡn.
“Mình đang vui vẻ, mình chưa từng ngày nào vui
vẻ như hôm nay.”
“Cậu vui, nhưng mà mình lại không được.” Trần
Tiểu Ngoạn yếu ớt nói xong, sau đó gục xuống, may mắn có Nghiêm Chính Phong đỡ
đựơc cô.
“Tiểu Ngoạn, em làm sao vậy?”
“Tiểu Ngoạn, đừng hù ba. Con làm sao vậy?” Hác
Cường khẩn trương hỏi
“Mọi ngừơi đừng lo lắng nữa, mẹ nuôi đang đói
đó. Đáng đời, ai bảo vừa rồi mẹ không ăn!” Tề Tiểu Hiên châm chọc.
“Tề Tiểu Hiên, đây là thái độ nói chuyện của con
với mẹ sao?” Trần Tiểu Ngoạn cố gắng khiển trách Tề Tiểu Hiên.
“Con bé ngốc, mau đi tìm thức ăn đi, nếu không
sẽ đói mà ngã bệnh đó.” Hác Cường vội vàng nói.
Nghiêm Chính Phong bế Trần Tiểu Ngoạn lên xe,
đặt cô lên, rồi sau đó mọi người cũng cùng lên xe, mặc dù hơi chật, nhưng mọi
người cực kỳ vui vẻ.
“Ba lần sau chúng ta đi chơi, thì phải lái xe
lớn một chút, bằng không hai ông nội cùng một bà nội của con ngồi ở đâu!” Tề
Tiểu Hiên hài hước nói
“Đựơc, lần sau nhất định chúng ta phải lái xe
thật to cùng đi chơi.”
Một xe người tử khởi điểm của hạnh phúc, mà bắt
đầu lên đường, con đừơng hạnh phúc của bọn họ khá dài.
Mấy ngày sau Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn
cùng mặc áo cưới, đi qua thảm đỏ, từ lối vào đi đến lễ đường, đi tới trước mặt
người mình yêu.
Tề Hùng dắt Ngãi Giai Giai, Hác Cường dắt Trần
Tiểu Ngoạn, mang hai cô dâu này từ từ đi về phía hạnh phúc của các cô ấy, để
cho cha xứ làm chứng bọn họ mãi mãi bên nhau.
Lúc này Trần Tiểu Ngoạn đột nhiên châu lông mày
lại, làm cho Ngãi Giai Giai phát hiện, lúc hai người vừa từ từ đi ở trên thảm
đỏ.
“Tiểu Ngoạn, cậu làm sao vậy?”
“Mình. Ông trời ơi, đây là lần đầu tiên mình
mang giày cao gót, thật sự là khó chịu quá, mình lo lắng còn chưa đi đến trước
mặt của Chính Phong, mình đã ngã xuống rồi.” Trần Tiểu Ngoạn thấp giọng oán
trách. Đôi giày chết tiệt này làm cho cô khó chịu muốn chết.
“Cố gắng chống đỡ đi, cả đời xinh đẹp nhất của
phụ nữ, chính là một khắc này, cậu cũng không muốn bêu xấu mình chứ.”
“Biết rồi, mình sẽ cố gắng chống đỡ, nhịn không
được thì còn có ba.” Trần Tiểu Ngoạn đắc ý mà cười, tiếp tục đi về phía trước.
Cô nhất định phải cố gắng đi hết thảm đỏ này, thì mới có nghĩa là con đừơng
hạnh phúc cô có thể cùng đi cả đời với Nghiêm Chính Phong.
Trong tay Ngãi Giai Giai đang cầm hoa cười hạnh
phúc, tầm mắt vẫn dừng ở trên người của Tề Hiên. Cô trông đợi giờ khắc này đã
lâu, bây giờ cuối cùng cũng để cho cô đợi đựơc. Thiếu chủ, người đàn ông cô yêu
thương sẽ chờ đợi cô cả đời, mà cô cũng như cũ yêu thương anh cả đời.