Ads
Nghiêm Chính Phong nhận được điện thoại của cảnh sát
gọi tới, vì vậy lập tức chạy tới. Nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn đứng ở ven đường mà
vô cùng hưng phấn. Vừa xuống xe thì lập tức xông lên ôm lấy cô.
“Này, anh” —— Trần Tiểu Ngoạn bị Nghiêm Chính
Phong ôm như thế, thì cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng rất thích cảm giác như thế.
Từ nhỏ đến lớn vẫn không có người đàn ông nào ôm cô nhiệt tình như vậy, thật sự
rất vui.
“Em làm anh sợ muốn chết, em có biết không. Anh
rất lo lắng cho em, lo lắng em bị tổn thương, về sau anh cũng sẽ không để em
xảy ra chuyện nữa.” Nghiêm Chính Phong cứ ôm Trần Tiểu Ngoạn như thế, thâm tình
nói ra lời ở trong lòng mình.
“Trời sắp đổ hồng vũ á!” Trần Tiểu Ngoạn cảm
thấy những lời này , hình như không giống như lời của Nghiêm Chính Phong, cảm
thấy rất kinh ngạc.
“Đúng, trời sắp đổ Hồng Vũ. Cũng vì như vậy, nên
anh mới biết, anh quan tâm em thế nào, sợ mất em thế nào. Tiểu Ngoạn, em có
nguyện ý tiếp nhận anh không?” Nghiêm Chính Phong nhẹ nhàng buông Trần Tiểu
Ngoạn ra, thâm tình mà nhìn chăm chú vào cô.
“Tiếp nhận anh cái gì? Điên quá đấy!” Trần Tiểu
Ngoạn xấu hổ cúi đầu. Ngừơi đàn ông cọc gỗ này có phải đang cầu hôn với cô
không nhỉ? Có phải đang hỏi cô có nguyện ý tiếp nhận cầu hôn của anh ta không.
Nếu như vậy thì tốt.
“Mẹ nuôi, chú Nghiêm đang hỏi mẹ có nguyện ý gả
cho chú ấy hay không đó?” Tề Tiểu Hiên đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, thuận tiện
chen vào một câu nói.
“Nghiêm Chính Phong, anh đang cầu hôn với tôi
sao?” Trần Tiểu Ngoạn giả bộ ra dáng vẻ không vui, thật ra thì trong lòng đã
cực kỳ sung sướng.
“Đúng.” Nghiêm Chính Phong không chút do dự mà
trả lời.
“Nếu là đang cầu hôn, tại sao ngay cả một chiếc
nhẫn anh cũng không có, thật sự không có thành ý, tôi không yêu cầu anh giống
như Tề Hiên có hoa tươi, có chiếc nhẫn kim cương, nhưng mà một chiếc nhẫn bạc
chắc cũng nên có chứ!” Trần Tiểu Ngoạn oán trách. Rất nhiều phụ nữ đều hi vọng
có một bạch mã hoàng tử anh tuấn nhiều tiền, giống như Tề Hiên vậy. Thế nhưng
thế giới này làm sao mà có nhiều bạch mã hoàng tử chứ, nhìn thấy khá hơn một
chút vẫn là nhanh chóng bắt lấy, tỷ như Nghiêm Chính Phong này.
“Ai nói không có, em xem.” Nghiêm Chính Phong từ
trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, sau đó mở ra ở trước mặt Tần Tiểu
Ngoạn.
“Oa, chiếc nhẫn kim cương, ai, anh thật sự không
tiếc hả!” Trần Tiểu Ngoạn cực kỳ kinh ngạc, muốn cầm lấy chiếc nhẫn, nhưng mà
lại ngượng ngùng. Loại nhẫn cầu hôn này, phải là nhà trai đeo lên cho đàn gái
mới được, bản thân cô không thể đeo lên.
“Cái này là anh đã mua từ lâu rồi, vì chính là
đợi một khắc này, thật ra thì anh đã thích em từ lâu, chỉ là không nói ra thôi.
Anh lo lắng em cự tuyệt anh, cho nên không dám mở miệng. Trải qua chuyện này,
anh hiểu là trong cuộc sống này, với anh em quan trọng cỡ nào, không thể không
có em. Tiểu Ngoạn gả cho anh có được hay không?” Nghiêm Chính Phong một gối quỳ
xuống đưa chiếc nhẫn kim cương lên
“Không phải anh nói là người ta không có ngực,
không có mông, một chút hương vị phụ nữ cũng không có sao?” Trần Tiểu Ngoạn
bĩu môi trách, những lời đó là ban đầu Nghiêm Chính Phong tổn hại cô.
“Anh thích người như em, không có ngực, không
có mông, một chút hương vị phụ nữ cũng không có.”
“Có thật không?” Trong lòng Trần Tiểu Ngoạn ngọt
ngào, trên mặt tất cả đều đỏ hồng.
“Thật. Tiểu Ngoạn gả cho anh được không?” Nghiêm
Chính Phong cầu hôn lần nữa.
“Mẹ nuôi, mẹ đáp ứng đi, mẹ xem chú Nghiêm ưu tú
như thế, nếu như mẹ không muốn chú ấy, ngộ nhỡ bị phụ nữ khác đoạt đi, thì đến
lúc đó thua thiệt là mẹ nha.” Tề Tiểu Hiên ở một bên phụ họa khích lệ Trần Tiểu
Ngoạn tiếp nhận Nghiêm Chính Phong.
“Ai dám, ai dám giành người của ta. Ta sẽ liều
mạng với cô ta.” Trần Tiểu Ngoạn nói cảnh cáo.
“Tiểu Ngoạn, nói như thế là em đáp ứng có phải
hay không?” Nghiêm Chính Phong hưng phấn nói, sau đó đứng lên cầm lấy chiếc
nhẫn từ trong hộp ra.
“Lúc này tạm đáp ứng trước, nếu để cho em biết
anh cùng phụ nữ khác câu tam đáp tứ, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
Trần Tiểu Ngoạn vươn tay ra, nhưng vẫn không quên cảnh cáo Nghiêm Chính Phong.
“Biết rồi bà xã đại nhân.” Nghiêm Chính Phong
cười rất hạnh phúc, sau đó đem chiếc nhẫn đeo lên trên tay Trần Tiểu Ngoạn, sau
đó ở ven đừơng đại lộ ôm lấy cô, hưng phấn xoay tròn.
“Anh làm gì đấy. Thả em xuống, sắp xỉu rồi.” Bây
giờ cô rất đói, bị Nghiêm Chính Phong ôm xoay tròn như thế, thì đầu càng choáng
váng hơn.
“Anh thật vui mừng, thật xin lỗi. không có làm
em bị thương chứ.” Nghiêm Chính Phong để Trần Tiểu Ngoạn xuống quan tâm hỏi.
“Em không phải thủy tinh, không dễ dàng bị
thương như vậy. Tiểu Hiên con nói có đúng không hả?” Trần Tiểu Ngoạn quá cao
hứng, nên ngay cả chuyện đói bụng cũng đã quên, cô chỉ muốn tìm người chia sẻ
vui vẻ.
“Dạ, dạ, dạ, mẹ không dễ dàng bị thương như vậy.
Chúng ta có thể đi về không. Con rất nhớ ba mẹ.” Vẻ mặt Tề Tiểu Hiên khổ sở.
Nếu ba mẹ ở bên cạnh cậu, thì tốt biết bao, nhất định cậu sẽ càng hạnh phúc
hơn. Tề Tiểu Hiên vừa mới nói xong, thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc, làm
cho cậu quay đầu lập tức.
“Tiểu Hiên” —— Ngãi Giai Giai từ sau lưng Tề Tểu
Hiên chạy tới, sau đó ôm cậu bé thật chặt
“Tiểu Hiên, con ngoan của mẹ.”
“Mẹ, con rất nhớ mẹ!” Tề Tiểu Hiên cũng ôm Ngãi
Giai Giai, rất kích động.
“Mẹ cũng rất nhớ, để mẹ nhìn xem con có bị
thương không.” Ngãi Giai Giai nhìn Tề Tiểu Hiên mấy lần, phát hiện không có bị
thương. Lúc này mới yên tâm, vậy mà cũng đã gầy một chút, lại làm cho cô rất
đau lòng
“Đứa con đáng thương của mẹ, con cũng gầy thành
ra như vậy, nhất định chịu không ít khổ sở rồi.”
“Mẹ, không sao đâu, nam tử hán đại trượng phu
chịu chút khổ coi là gì chứ, phải không ba.” Tề Tiểu Hiên cười nhìn Tề Hiên
đứng ở sau lưng Ngãi Giai Giai.
Tề Hiên vẫn luôn im lặng nhìn hai mẹ con. Nếu
không phải là Tề Tiểu Hiên gọi anh, anh vẫn không muốn phá rách cái cảnh ấm áp
này. Mọi người trông mong giờ khắc này cũng đã lâu rồi, anh cũng vậy.
“Đúng, nam tử hán đại trượng phu chịu chút khổ
có gì phải sợ.” Tề Hiên ngồi chồm hổm xuống ôm Tề Tiểu Hiên, cưng chìu nhìn cậu
bé. Quan trọng là người một nhà đoàn viên, về sau ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc,
anh thật cao hứng.
“Ba mẹ, mẹ nuôi đáp ứng cầu hôn của chú Nghiêm
rồi. Như vậy về sau chú Nghiêm có phải là cha nuôi của con không.” Tề Tiểu Hiên
hài hước nói, hai tay đều kéo một tay của Ngãi Giai Giai và Tề Hiên.
“Đúng, về sau Tiểu Hiên lại thêm một ba, có vui không
vậy!” Trần Tiểu Ngoạn đùa với cậu.
“Đương nhiên vui vẻ, con lại thêm một ba. Vậy
phải nói là con có hai ba, hai mẹ, hai ông nội, một bà nội, còn có một ông
ngoại. Oa, con thật sự là quá hạnh phúc.”
“Tiểu Hiên, sao lại thêm một ông ngoại vậy, là
ai thế,” Ngãi Giai Giai không hiểu Tề Tiểu Hiên nói ông ngoại là ai.
Vậy mà những lời này của Tề Tiểu Hiên, lại khiến cho
Trần Tiểu Ngoạn cực kỳ đau buồn. Cô biết Tề Tiểu Hiên nói ông ngoại là ai, là
ba của cô. Trước đó không phải cô vẫn nói muốn tìm ba của mình về sao. Bây giờ
người đã xuất hiện ở trước mặt cô, tại sao cô lại không tha thứ cho ông, cô làm
như vậy có phải quá đáng hay không, dù sao ông ấy vẫn là ba của cô mà!