Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 186: Chương 186: chỉ chứng




Trần Tiểu Ngoạn kéo Tề Tiểu Hiên đi đến giữa đường, lạnh lùng nhìn Diệp Tầm Phương, sau đó nói với cảnh sát:

“Chúng tôi chính là người bị hại, người đàn bà này chẳng những bắt cóc chúng tôi, còn giết người. Đây đều là chúng tôi tận mắt thấy.”

“Cô nói bậy tôi không có, người đàn bà này nói bậy, mấy người không được tin cô ta, cô ta nói bậy.” Diệp Tầm Phương nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đi tới, thì vô cùng hoảng loạn, bắt lấy từng cánh tay của cảnh sát điên cuồng biện giải cho mình.

“Là bọn họ. Cảnh sát tiên sinh, hai người kia chính là người bị hại, bọn họ cũng là người chứng kiến.” Người đàn ông nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên thì vô cùng hưng phấn, không cần đi tìm nhân chứng, bọn họ đã tìm tới.

“Cảnh sát, bây giờ mấy người này là cùng một bọn, anh đừng tin bọn họ, bọn họ đều đang gạt người, sự tình không phải như thế, không phải tôi. Tôi bị oan.”

“Diệp Tầm Phương, cô thật đúng là không biết xấu hổ, giết người còn dám nói dối, chẳng lẽ cô không sợ đang nửa đêm ngủ mà người bị hại chết biến thành quỷ hồn, tới tìm cô tính sổ.” Trần Tiểu Ngoạn dùng giọng nói âm trầm hù dọa Diệp Tầm Phương.

“Không, đừng tới tìm tôi, đừng, không phải lỗi của tôi, tôi không cố ý muốn giết người, tôi không phải cố ý.” Diệp Tầm Phương bị doạ sợ, lo lắng nhìn bốn phía, giống như thật sự có quỷ hồn ở bên người, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngôn hành cử chỉ của cô ta đã chứng minh hết thảy rồi, cô ta chính là một tội phạm giết người.

“Tiểu thư đi theo chúng tôi.” Cảnh sát đi lên muốn bắt Diệp Tầm Phương.

“Không, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn.” Diệp Tầm Phương nhìn thấy đã không có dư âm phản bác, vì vậy chạy đi, muốn chạy trốn chỉ tiếc động tác không có nhanh hơn cảnh sát, còn chưa có chạy đã bị chế phục.

“Diệp Tầm Phương, cô làm chuyện xấu, thì kiếp sau sống ở trong phòng giam đi.” Trần Tiểu Ngoạn đắc ý mà nhìn Diệp Tầm Phương, tuyệt đối không đồng tình với cô ta.

Nực cười, chính là cô chờ giờ khắc này đã lâu rồi, làm sao có thể đồng tình với cô ta, cô cũng không phải là thiện lương như Ngãi Giai Giai, ai cũng đồng tình.

"Tôi không muốn ngồi tù, tôi không quan tâm, tôi không có giết người, tôi không có , đều là do mấy người bức tôi làm như thế, đều là mấy người. Nếu như mấy người không bức tôi, tôi cũng sẽ không làm như thế, đều là do mấy người, tôi giết mấy người” —— Diệp Tầm Phương điên cuồng hô to không ngừng giãy dụa, duỗi tay ra muốn túm Trần Tiểu Ngoạn, đáng tiếc bị cảnh sát nắm chặc, căn bản là không thể tránh được.

“Đi” Cảnh sát áp Diệp Tầm Phương lên xe cảnh sát, nhưng mà cô ta vẫn còn đang giãy dụa.

“Thả tôi ra, tôi không muốn ngồi tù, thả tôi ra.” ——

Cảnh sát cảm thấy Diệp Tầm Phương thật sự là quá điên cuồng, vì vậy lấy còng tay khoá cô ta lại.

“Không, không được, mấy người không thể làm thế với tôi, không thể.” Diệp Tầm Phương cố gắng giãy còng tay ở trên tay, đáng tiếc làm cho cổ tay đều sưng đỏ, nhưng giãy không ra. Vì sao kết quả của cô lại là như vậy. Cô chỉ là theo đuổi vật mình muốn, chẳng lẽ cái này cũng là sai sao, cô chỉ hơi xúc động mà giết người, cô không phải cố ý.

“Đi” Cảnh sát dùng sức đẩy Diệp Tầm Phương lên xe.

“Anh cảnh sát, xin hỏi người đàn bà này sẽ bị phán hình phạt gì?” Trần Tiểu Ngoạn hỏi thăm một người cảnh sát

“Vừa giết người lại bắt cóc, nói ít cũng phải ngồi mười năm tù.” Cảnh sát cho Trần Tiểu Ngoạn một đáp án không xác định, sau đó lên xe rời đi.

“Mẹ nuôi, người đàn bà xấu xa kia phải ngồi mười năm tù. Xem ra sau này chúng ta sẽ có ngày tốt lành rồi, ha ha.” Tề Tiểu Hiên vui vẻ nói. Người đàn bà xấu xa này đã bị bắt. Như vậy mẹ và ba có thể hạnh phúc ở bên nhau, không bao giờ lại có người tới phá hư bọn họ nữa, thật sự quá tốt.

“Đúng vậy , từ nay về sau có thể sống yên ổn, thật sự quá tốt.” Trần Tiểu Ngoạn nói vô cùng cao hứng, sau đó kéo Tề Tiểu Hiên đi. Dù sao nơi này là giữa đại lộ, vẫn là đứng ở đây không tốt.

“Vì sao cô không nói với cảnh sát, là tôi bắt cóc các người.” Sau khi Diệp Tầm Phương bị cảnh sát mang đi, thì người đàn ông hỏi Trần Tiểu Ngoạn. Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên thật sự là do bọn họ bắt tới, mặc dù là mệnh lệnh của Diệp Tầm Phương, nhưng mà ra tay lại chính là bọn họ. Vì sao cô gái này không nói rõ mọi chuyện với cảnh sát, nếu như nói thì nhất định anh sẽ bị bắt.

“Anh vẫn không xem là quá xấu, hơn nữa anh cũng tính cứu bọn tôi. Nếu như không phải là các anh cứu bọn tôi. Em trai của anh cũng sẽ không bị Diệp Tầm Phương giết, xem như huề nhau đi, hi vọng từ nay về sau anh làm người tốt, không cần phải tiếp tục làm loại chuyện xấu này, tìm việc khác làm đi.” Trần Tiểu Ngoạn mỉm cười nhìn vẻ mặt râu ria của người đàn ông trước mắt, sau đó xoay người rời đi

“Chú à, hãy làm người tốt đi, bằng không sẽ giống như người đàn bà xấu xa kia, sẽ bị cảnh sát bắt ngồi tù đó.” Tề Tiểu Hiên thật sự nhắc nhở người đàn ông.

“Tôi biết, cám ơn các người cho tôi một cơ hội, cám ơn. Từ nay về sau tôi sẽ làm người thật tốt.” Người đàn ông rất thành tâm nói, sau đó hướng về phía bên kia rời đi.

“Thật tốt, trên thế giới này lại thêm một người tốt, ha ha.” Tề Tiểu Hiên hồn nhiên cười, tay vẫn nắm tay Trần Tiểu Ngoạn.

“Đi thôi, đi thôi” Nhưng mà có người vẫn không đi.

“Mẹ nuôi làm sao vậy? Mẹ không đi mà ngồi xổm xuống làm gì?”

Trần Tiểu Ngoạn đi tới ven đường , thì ngồi chồm hổm xuống không đi nữa.

“Ta đói quá, không còn sức để đi.” Vẻ mặt Trần Tiểu Ngoạn khổ sở nhìn Tề Tiểu Hiên. Vừa rồi bởi vì tức giận chuyện ba cô, thật sự là không ăn, thật sự là chết đói rồi.

“Đáng đời, vừa rồi có nhiều thức ăn như vậy mà mẹ không ăn, bây giờ chịu tội đi, chuyện này không thể trách người khác, hãy trách chính mình đi.” Tề Tiểu Hiên cũng ngồi xổm xuống với Trần Tiểu Ngoạn, trách cô.

“Được rồi, mau trở về đi, trở về thì có thức ăn.” Trần Tiểu Ngoạn ỉu xìu cố gắng đứng lên, nhưng tính đi chặn đón một chiếc xe, thì lúc cô vươn tay mới nghĩ đến trên người cô một phân tiền cũng không có. Vì vậy cô thu tay trở về.

“Mẹ nuôi, không phải là gọi xe sao? Tại sao không gọi?”

“Tiểu Hiên trên người của con có tiền không ? Trên người của mẹ một phân tiền cũng không có.” Trần Tiểu Ngoạn gượng cười nhìn Tề Tiểu Hiên.

“Con cũng không có tiền.” Tề Tiểu Hiên bất đắc dĩ nhìn cô.

“Làm sao bây giờ, hai chúng ta đều không tiền, làm sao nhờ xe trở về chứ, mẹ đã đói đến nỗi không chịu được rồi.” Trần Tiểu Ngoạn giận dữ nói. Sớm biết như vậy, vừa rồi lại đừng bực bội, ăn trước đồ rồi nói sau, đáng tiếc trên thế giới này không có sớm biết như vậy gì đó.

“Mẹ nuôi, sao mẹ ngốc như vậy nhỉ? Chúng ta có thể bảo lái xe đưa chúng ta trở về, sau đó sẽ cho tiền, tùy tiện tìm một người ở trong nhà có thể trả tiền, mẹ lo lắng cái gì.”

“Đúng nha, mau đón xe trở về đi, ta sắp chết đói rồi.” Trần Tiểu Ngoạn nghe Tề Tiểu Hiên nói như thế, thì tinh thần tỉnh táo còn chưa có đưa tay đi đón xe, thì đột nhiên có một chiếc xe đứng ở trước mặt cô, sau đó một người chạy đến trực tiếp bổ nhào vào trên người cô, ôm thật chặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.