Ads
Vẻ mặt Diệp Tầm Phương bối rối, đang đi loạn ở
trên đường cái, mấy lần thiếu chút nữa là bị xe đụng vào, nhưng cô ta cũng
không đi vào ven đường, mà đang ở giữa đường trong miệng luôn nói thầm:
“Tôi không có giết người, tôi không có giết
người, người không phải là tôi giết.” Giết người là phải ngồi tù, thậm chí
cũng sẽ bị bắn chết, cô không muốn kết cục như vậy , không phải cô giết là
bọn họ bức cô làm như thế.
Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đứng như
thế ở ven đường, nhìn Diệp Tầm Phương đi loạn, nghe cô nói huyên thuyên.
“Mẹ nuôi, bộ dạng bà ta hình như rất hoảng
hốt.” Tề Tiểu Hiên kéo tay Trần Tiểu Ngoạn, nhìn chăm chú vào Diệp
Tầm Phương.
“Bởi vì cô ta làm rất nhiều chuyện xấu, lại còn
giết người, cho nên mới phải hoảng hốt như vậy. Cho nên người không được làm
chuyện xấu, bằng không sẽ gặp báo ứng, kết cục rất rất thảm.” Trần Tiểu
Ngoạn châm chọc.
“Đúng, cho nên ngàn vạn không thể làm chuyện
xấu. Mẹ nuôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, cứ để cho bà ta đi như vậy
sao.” Tề Tiểu Hiên có phần không muốn để cho Diệp Tầm Phương đi như thế,
rất muốn báo cảnh sát, để cảnh sát bắt người đàn bà xấu xa này cho ngồi
tù.
“Chúng ta báo cảnh sát đi.” Trần Tiểu Ngoạn
vừa nói xong, thì lúc này đột nhiên có mấy chiếc xe cảnh sát đến bao vây
Diệp Tầm Phương.
Tiếng xe của cảnh sát khiến Diệp Tầm Phương
càng hoảng loạn muốn bỏ chạy hơn, nhưng không biết chạy đi đâu
“Chính người đàn bà này giết em trai của
tôi, chính là cô ta.” Một người đàn ông từ trong xe cảnh sát đi ra, sau đó chỉ
vào Diệp Tầm Phương căm phẫn nói.
“Tiểu thư, có người nói cô giết người, xin đi
theo chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát đi đến trước mặt Diệp Tầm Phương, bộ
dáng có vẻ muốn bắt cô ta.
“Không, tôi không có giết người, người không
phải tôi giết, không phải tôi!” Diệp Tầm Phương kích động mà phản bác, nhưng
sắc mặt lại vô cùng hoảng sợ. Thân thể đã phát run, hình như rất sợ hãi.
“Tôi tận mắt thấy, cô còn muốn nguỵ biện, bây
giờ thi thể của em trai tôi đang ở đồn cảnh sát, hơn nữa trên mặt lưỡi dao
sắc bén sát hại nó có dấu vân tay, mà nó chính là của cô, cô còn dám
nguỵ biện.” Người đàn ông tức giận chỉ vào Diệp Tầm Phương.
“Không phải tôi, không phải tôi, chuyện không
liên quan đến tôi, người không phải tôi giết, không phải tôi.” Diệp Tầm
Phương vẫn lắc đầu phủ nhận, mấy lần muốn chạy trốn, nhưng cảnh sát vây cô
lại, cô chạy không được!
“Cảnh sát tiên sinh, người đàn bà này chẳng
những giết em trai của tôi mà còn bắt cóc, người cô ta bắt cóc chính là con
trai của tổng tài Tề thị. Cô ta mua tôi, bảo tôi làm như thế, về sau tôi
không muốn, nên cô ta giết đi em trai của tôi.” Người đàn ông vừa tăng thêm
một tội danh cho Diệp Tầm Phương, đem phạm tội của mình đổ toàn bộ lên
trên người Diệp Tầm Phương.
“Không phải như thế, không phải. Bắt cóc người
là ông không phải tôi, không phải tôi, tôi không có giết người, tôi không có
biết là ông bắt cóc bọn họ tới, ông vu oan cho tôi.” Diệp Tầm Phương điên
cuồng phản bác, muốn xông tới đánh người, nhưng cô đã bị cảnh sát kéo lại.
“Là cô, muốn chúng tôi đi bắt người, chúng tôi
không muốn, kết quả cô lại giết em trai của tôi. Anh cảnh sát, người đàn bà
này cực xấu xa, các anh nhất định phải để cho cô ta bị luật pháp chế tài.”
“Anh cảnh sát, người này vu oan tôi, tôi không
có bắt cóc người, cũng không có giết người, tôi thật sự không có.” Diệp Tầm
Phương còn ý đồ xoá hết thảy. Cô không muốn ngồi tù, tất cả tội đều không
được nhận, tuyệt đối không được nhận, nhận thì khẳng định sẽ ngồi tù, làm
không tốt còn bị bắn chết cô không muốn.
“Những điều này là do tôi tận mắt nhìn thấy, còn
có con dao sát hại em tôi, trên đó tất cả đều là vân tay của cô ta.” Người
đàn ông cứ như vậy tranh cãi ở giữa đường lớn với Diệp Tầm Phương.
“Có vân tay không nhất định là tôi làm, là anh
ta, anh ta sau khi giết em mình sẽ lau vân tay đó đi, sau đó dùng tay của tôi
cầm dao, là anh giết người không phải tôi.”
Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đứng ở một
bên, nghe Diệp Tầm Phương xuyên tạc sự thật như vậy, thì rất tức giận.
“Mẹ nuôi, người đàn bà họ Diệp này thật đúng
là có thể nói dối nha!” Tề Tiểu Hiên thấy không được.
“Mặc kệ cô ta, dù nói dối thế nào, chỉ cần
chúng ta ra mặt, thì cô ta xong đời.”
“Chúng ta đây vì sao phải ra mặt chứ.” Chỉ
cần nghĩ đến bà ta làm hại mẹ, phá hư tình cảm giữa ba và mẹ. Tề
Tiểu Hiên đã không kịp đợi để hận, bây giờ chợt nghe thấy tin tức Diệp
Tầm Phương phải ngồi tù.
“Nhìn đi, nhìn xem Diệp Tầm Phương này có thể
nói dối tới trình độ nào.”
“Tôi làm sao có thể giết em tôi, rõ ràng là cô
giết, người đàn bà này thật sự là quá ghê tởm.” Người đàn ông nóng nảy mở
miệng mắng, muốn đi lên đánh Diệp Tầm Phương, đáng tiếc đã bị cảnh sát kéo
lại.
“Nói miệng không bằng chứng, anh có chứng cớ.”
Diệp Tầm Phương đắc ý khiêu khích.
“Vân tay trên con dao chính là chứng cớ.”
“Tôi nói đó là anh giết em của anh, sau đó cầm
tay của tôi cầm dao, người chết không phải do tôi giết.”
“Cô nói láo, em của tôi, chính là cô giết, là
tôi tận mắt nhìn thấy. Rõ ràng là cô giết. Kẻ ác mà còn tố cáo trước.”
Đám cảnh sát cứ như vậy mà nghe Diệp Tầm
Phương và người đàn ông này tranh cãi, cực kỳ im lặng.
“Mấy người đừng cãi nữa, về đồn cảnh sát
rồi nói sau, tất cả đều phải có chứng cớ, chỉ cần các người có đầy đủ căn
cứ chính xác theo pháp luật, nhất định sẽ theo luật mà xử trí,
“Diệp Tầm Phương đừng quên, lúc đó còn có
người ở đó làm chứng, hai người bị cô bắt cóc cũng đều tận mắt thấy cô giết
người, tôi sẽ mời bọn họ đến làm chứng. Cô đừng mơ tưởng đổi trắng thay
đen.” Người đàn ông rất tự tin, chỉ vào Diệp Tầm Phương căm tức nhìn cô
ta.
Diệp Tầm Phương nghe anh ta nói như thế thì
nóng nảy, vô cùng bối rối. Đúng vậy lúc đó Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu
Hiên đều ở chỗ đó, bọn họ nhất định sẽ chỉ chứng cô, cô nên làm cái gì bây
giờ, cô không muốn ngồi tù.
“Vị tiên sinh này, mời anh tìm nhân chứng để
chứng minh hết thảy.” Cảnh sát áp giải Diệp Tầm Phương, định áp cô ta lên
xe, nhưng Diệp Tầm Phương lại cố gắng tránh ra.
“Thả tôi ra, bây giờ mấy người vẫn chưa có
đủ căn cứ chính xác để chứng minh tôi giết người, không được bắt tôi.”
“Là tôi tận mắt thấy.” Người đàn ông nhấn
mạnh lần nữa.
“Chỉ dựa vào lời từ một phía của anh, thì có
thể chứng minh cái gì. Nếu như lời từ một phía của một người cũng có thể tin,
thì tôi đây muốn nói ai giết người chẳng phải là cũng có thể sao.” Diệp Tầm
Phương đắc ý khiêu khích, chính là bây giờ bắt người cũng không đủ căn cứ
chính xác. Cô không thể đi cùng cảnh sát, nếu như vào đồn cảnh sát cô sẽ không
cơ hội trở mình, chỉ cần người này tìm được Tề Tiểu Hiên và Trần Tiểu
Ngoạn, như vậy thì cô xong rồi.
“Diệp Tầm Phương người giống như cô, nhất định
sẽ bị báo ứng. Tôi đây chỉ cần tìm Tề Hiên tổng tài Tề thị, bảo con của anh
ta ra làm chứng, thì cô xong đời.” Người đàn ông nhìn thấy Diệp Tầm
Phương còn đắc ý như vậy, thì cực kỳ tức giận. Trước kia anh cảm thấy mình là
một người xấu, không nghĩ tới còn người tệ hơn anh.
“Chờ anh tìm được người, thì mang cảnh
sát tới bắt tôi đi.” Sau đó cô sẽ chạy trốn tới nước ngoài, còn sợ đám cảnh
sát này sao.
“Cô chờ đó, tôi sẽ khiến cô ngồi tù cả đời.
Ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm nhân chứng.” Người đàn ông đang muốn rời đi, tính
đi tìm nhân chứng. Thì đột nhiên có người nói ra một câu, khiến anh ta dừng
bước.
“Không cần tìm.”