Tề Tiểu Hiên không để ý tới Trần Tiểu Ngoạn và
Hác Cường đang làm gì, chỉ lo ăn đồ của mình.
Trần Tiểu Ngoạn đến trước mặt Hác Cường, sau đó
vươn tay lấy mắt kính của ông xuống, sau đó cẩn thận nhìn khuôn mặt quen thuộc
ở trước mắt.
Gương mặt này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ,
trứơc đây hình như cô đã thấy qua rồi.
“Trước kia thật sự chúng ta đã gặp mặt có đúng
không? Nhất định chúng ta đã gặp qua.”
“Mẹ nuôi, không phải mẹ nói ông ấy là chủ nợ
sao, nên đương nhiên cảm thấy quen thôi, có gì mà ngạc nhiên.” Tề Tiểu Hiên vừa
ăn vừa toát ra một câu nói.
“Ăn đồ của con đi, đừng lắm mồm.” Trần Tiểu
Ngoạn khiển trách, sau đó tiếp tục nghiên cứu ngũ quan của Hác Cường, càng nhìn
càng quen thuộc, càng nhìn càng thấy không giống bất kỳ một chủ nợ nào, giống
như ba cô —Người này rất giống ba của cô.
Trần Tiểu Ngoạn nghĩ tới việc này thì kinh ngạc
đứng thẳng lên, không thể tin mà nhìn Hác Cường
“Ông” ——
Đúng vậy người này chính là người ba đã vứt bỏ
cô mười năm.
“Tiểu Ngoạn, con làm sao vậy?” Hác Cường thấy
sắc mặt Trần Tiểu Ngoạn thay đổi, lo lắng cũng đứng lên nhìn cô
“Ông là —— Trần” —— Trần Tiểu Ngoạn cắn chặt
răng, nói không ra tên của ba mình.
Người này chính là Trần Cường ba của cô, ba của
cô, ba của cô đã trở về, đang ở trước mặt cô, nhưng tại sao. Cô rất tức giận,
đây chẳng lẽ là vì ba vô duyên vô cớ vứt bỏ cô mười năm sao.
“Mẹ nuôi, Trần cái gì?” Tề Tiểu Hiên thấy Trần
Tiểu Ngoạn kinh ngạc như vậy, thì nhìn cô.
“Tại sao? Tại sao?” Tâm tình Trần Tiểu Ngoạn vô
cùng kích động mà khóc lên.
“Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy?” Tề Tiểu Hiên lo lắng
hỏi.
“Tiểu Ngoạn, con nhận ra ta có đúng không” Hác
Cường gượng cười, không biết nên làm sao đối mặt với đứa con gái này.
“Tôi không biết ông, Tiểu Hiên chúng ta đi.”
Trần Tiểu Ngoạn lạnh lùng nói, sau đó kéo Tề Tiểu Hiên đi ra ngoài.
“Mẹ nuôi, con còn chưa ăn no!” Tề Tiểu Hiên cầm
bát đũa trong tay, cứ như vậy bị Trần Tiểu Ngoạn kéo đi, cảm thấy quái lạ.
“Tiểu Ngoạn, đừng đi.” Hác Cường kéo tay Trần
Tiểu Ngoạn, giữ cô lại.
“Buông tay, vị tiên sinh này, tôi không biết
ông, xin ông buông tay.” Thái độ của Trần Tiểu Ngoạn vô cùng lạnh lùng, hình
như mang theo oán hận.
“Mẹ nuôi, ông bác này đối với chúng ta rất tốt,
mẹ đừng có không tốt như vậy!” Tề Tiểu Hiên khuyên Trần Tiểu Ngoạn đang tức
giận.
“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng lắm mồm.”
Trần Tiểu Ngoạn không vui mà khiển trách Tề Tiểu Hiên.
Tề Tiểu Hiên bị cô mắng như thế, cũng không dám
nói gì nữa, vì cậu biết mẹ nuôi đang nổi nóng, thì không thể nói ngược lại với
cô.
“Tiểu Ngoạn, con tha thứ cho ba có được không?
Năm đó ba thật sự không phải là cố ý bỏ con lại.” Hác Cường van xin Trần Tiểu
Ngoạn tha thứ.
“Cái gì gọi là không phải cố ý. Chuyện như vậy
có thể nói là không phải cố ý sao? Ông cho rằng là do còn nhỏ nên đi ở trên
đường cái lạc đường sao, không phải là ông ném tôi ở nhà một mình, sau đó không
trở về nhà, để cho một mình tôi đối mặt với đám chủ nợ kia, cái này gọi là
không cố ý sao?” Trần Tiểu Ngoạn giống như thuốc súng bùng nổ tất cả vậy.
“Tiểu Ngoạn thật xin lỗi, ba biết sai rồi, ba
không nên bỏ con một mình, mấy năm nay ba đều rất tự trách, con cho ba một cơ
hội để bồi thường cho con đựơc không?”
“Không đựơc.” Thái độ của Trần Tiểu Ngoạn vô
cùng mãnh liệt
“A, thì ra ông bác là ba của mẹ nuôi. Vậy cũng
coi như là ông ngoại của con.” Tề Tiểu Hiên cực kỳ cao hứng, hận không thể nhào
vào trong ngực Hác Cường, gọi ông ngoại. Chỉ tiếc đã bị Trần Tiểu Ngoạn nắm
chặt, không thể nhào qua.
“Cái gì ông ngoại, con không được kêu loạn.”
Trần Tiểu Ngoạn khiển trách Tề Tiểu Hiên lần nữa.
“Mẹ nuôi, mẹ đừng tức giận có được hay không? Có
chuyện gì thì từ từ ngồi xuống nói, có lẽ đây đều chỉ là hiểu lầm ! Có ba rất
tốt, tựa như con vậy đó, làm con là không đựơc giận ba nha!”
“Không có hiểu lầm, sẽ không có hiểu lầm. Tiểu
Hiên chúng ta đi.” Trần Tiểu Ngoạn dùng sức kéo Tề Tiểu Hiên đi ra ngoài, Hác
Cường đuổi kịp tới cửa cũng không đuổi theo, chỉ là đau lòng nhìn bọn họ lên
tắc xi. Con gái của ông vẫn không có tha thứ cho ông.
Tề Tiểu Hiên cứ cầm bát đũa như vậy, mà bị Trần
Tiểu Ngoạn kéo lên trên xe, một câu cũng không nói, bởi vì cậu không dám nói.
Thấy vẻ mặt Trần Tiểu Ngoạn tức giận, cậu có hơi sợ cô bắt lấy cậu cho hả giận.
“Đáng ghét, vứt bỏ mình mười năm còn nói không
phải cố ý, có người ba như vậy sao,
tức chết mình mà.” Trần Tiểu Ngoạn ngồi trên xe mắng to, tài xế bị hù có hơi sợ.
“Mình tuyệt đối sẽ không tha thứ ông ấy, sẽ
không.” Trần Tiểu Ngoạn ở trên xe nói lẫy, không ai để ý tới cô, Tề Tiểu Hiên
chỉ là vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở chỗ đó.
“Tiểu thư, cô định đi đâu đây.” Tài xế thật sự
là không chịu nổi muốn mau chóng đưa Trần Tiểu Ngoạn đến đích, bởi vì cô gái
này thoạt nhìn vô cùng hung hãn, có một
loại kích động muốn đánh người.
“Tiểu Hiên. Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây.”
Trần Tiểu Ngoạn giận đến mức hồ đồ, không biết kế tiếp bọn họ phải đi đâu.
“Đương nhiên là về nhà, còn có thể đi đâu, ba mẹ
nhất định lo lắng cho chúng ta, cho nên bây giờ chúng ta trở về báo bình an với
bọn họ.”
“Cũng đúng, chúng ta mất tích đã lâu như vậy
rồi. Giai Giai và Tề Hiên nhất định lo lắng gần chết.”
Tài xế đang muốn hỏi địa chỉ nhà của Trần Tiểu
Ngoạn và Tề Tiểu Hiên, thì kết quả ở lối đi bộ đột nhiên có một cô gái chạy ra,
làm hại ông thắng xe ngay lập tức.
“A” ——
Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên ngồi không vững
nghiêng tới trước, may mắn không có đụng bị thương.
“Tài xế, ông làm cái gì vậy? Có biết lái xe hay
không vậy Như vậy sẽ xảy ra án mạng đó.” Trần Tiểu Ngoạn che trán của mình, oán
trách.
“Thật xin lỗi, đột nhiên có một cô gái vượt đèn
đỏ, cho nên mới phải thắng xe gấp.” Tài xế nói xin lỗi.
Trần Tiểu Ngoạn vừa nhìn về phía trước, thì thấy
Diệp Tầm Phương giống như một người điên, đang chạy loạn ở trên đường cái, cảm
thấy rất kỳ quái.
“Tiểu Hiên, đó có phải là người đàn bà họ Diệp
hay không vậy?”
“Đúng rồi!” Tề Tiểu Hiên nhìn Diệp Tầm Phương
ngơ ngác đi ở giữa đường cái.
“Sao ta cảm thấy hình như cô ta bị điên rồi
đấy.”
“Tám phần là điên rồi, bà ta là giết người đó
nha, nếu không điên chính là một ma đầu giết người không chớp mắt.” Tề Tiểu
Hiên vừa nói xong, tài xế lập tức xuống xe , mở cửa xe phía sau ra đuổi người.
“Mấy người xuống xe đi, tôi không lấy tiền của
mấy người.”
“Tại sao? Chúng tôi còn chưa tới đích mà, ông
không thể nửa đường vứt chúng tôi.” Trần Tiểu Ngoạn ngồi mà không xuống xe.
“Bà cô ơi, tôi sợ là mấy người, không muốn chọc
đến, làm phiền mấy người xuống xe, đi tìm một chiếc xe khác.” Chuyện giết người
ông không muốn đụng đến, điểm ấy làm ăn không cần.
“Cái ông này. Sao ông lại như vậy, chúng tôi
cũng đã lên xe ông rồi.” —— Trần Tiểu Ngoạn muốn mắng, đáng tiếc tài xế đã bắt
đầu kéo người.
“Xuống xe đi, tôi không chở mấy ngừơi.”
“Ông” ——
Cứ như vậy Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên xuống
xe, im lặng đứng ở bên lề đường, chỉ là giữa đường Diệp Tầm Phương đi ngược
lại. Khiến cho bọn họ cảm thấy rất kỳ quái.