Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 93: Chương 93: kẻ trộm xe




Ngãi Tiểu Hiên đi tới cửa, sau đó cửa mở ra một chút, từ trong khe cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy một gã đàn ông đang đi tới đi lui ở bên ngoài, nhưng mà không bao lâu, rõ ràng anh ta ngồi lên xe của Tề Hiên.

Đó là xe của ba cậu, người này sao có thể ngồi vào xe của ba cậu chứ, chẳng lẽ lại là tên trộm?

“Mẹ nuôi, người này phải không, ông ta là tên trộm, ông ta muốn trộm xe của ba con“.

Trần Tiểu Ngoạn nghe lời nói của Ngãi Tiểu Hiên..., sau đó cầm lấy cây gỗ bên cạnh: “Tiểu Hiên, cửa mở ra, mẹ đi dạy dỗ tên trộm kia“.

Trần Tiểu Ngoạn với bộ dạng thay trời hành đạo, chờ sau khi Ngãi Tiểu Hiên cửa mở ra, liền xông ra ngoài, vọt tới bên cạnh xe của Tề Hiên, từ cửa sổ xe hướng bên trong đánh, không ngừng quật Nghiêm Chính Phong.

“Người phụ nữ điên này, làm gì vậy?“. Nghiêm Chính Phong lấy tay che đầu của mình, không cho Trần Tiểu Ngoạn đánh tới đầu của anh.

“Thì ra anh không chỉ có như vậy, còn là một tên trộm xe, xem hôm nay tôi đánh chết anh, vì xã hội trừ hại“. Trần Tiểu Ngoạn vừa mắng vừa đánh.

Ngãi Tiểu Hiên đứng ở một bên nhìn thấy Nghiêm Chính Phong chịu khổ bị đánh tàn nhẫn, hai tay che mắt, không dám nhìn tình trạng bi thảm của anh.

Mẹ nuôi của cậu lực đạo cũng không nhỏ đâu, xem ra cái tên trộm này nhất định rất đau á, đáng thương ghê!

Nhưng do ông ta là người xấu, nên cậu sẽ không đáng thương cho ông ta.

Ngãi Tiểu Hiên suy nghĩ trong lòng, nhưng sau lại đem tay hạ xuống, nhìn Trần Tiểu Ngoạn quật.

“Cũng đã ngồi lên xe của người khác, còn không nói mình là tên trộm xe, coi như anh không may, gặp bổn tiểu thư, hôm nay tôi muốn thay trời hành đạo, lại đưa anh đi cục cảnh sát lần nữa. Tiểu Hiên, lấy dây thừng“. Trần Tiểu Ngoạn lấy tay kiềm chế Nghiêm Chính Phong, sau đó hô to với Ngãi Tiểu Hiên.

“Dạ, con đi lấy liền“. Ngãi Tiểu Hiên ngây thơ trả lời, sau đó chạy vào bên trong tìm dây thừng.

“Mụ điên, buông ra“. Nghiêm Chính Phong bị Trần Tiểu Ngoạn túm rất chặt, hơn nữa bị hạn chế không gian, căn bản là giãy không được.

Người phụ nữ này nhất định là sao chổi của anh, mỗi lần gặp người phụ nữ này anh đều không may, xem ra sau này phải cách xa người phụ nữ này mới được.

“Tôi mới không phải ngu ngốc, thả anh ra, anh nằm mơ đi, xem tôi không đưa anh vào nhà tù mới là lạ“. Trần Tiểu Ngoạn rất hưng phấn.

Cái tên đàn ông thối này đã nói cô không có ngực không có mông, tuy đây là sự thật, nhưng mà anh ta có biết tôn trọng người hay không chứ, còn dõng dạc nói ra như thế, một chút lễ phép cũng không hiểu, nên giáo huấn anh ta thật tốt.

“Dựa vào cái gì cô đưa tôi đến nhà tù, cô cho rằng cô là cảnh sát ư, cô động tay lại động chân, tôi kiện cô xâm phạm“. Thân thể Nghiêm Chính Phong mất đi tự do, nhưng mà miệng vẫn nói được.

“Xâm phạm, thân hình anh ư, tôi còn không để vào mắt đâu!“. Trần Tiểu Ngoạn rất khinh thường liếc nhìn Nghiêm Chính Phong.

Lúc này Ngãi Tiểu Hiên cầm dây thừng đi ra, đi đến trước mặt Trần Tiểu Ngoạn: “Mẹ nuôi, dây thừng đến đây“.

“Được“. Trần Tiểu Ngoạn cầm qua thậm chí làm càn mà trói gô Nghiêm Chính Phong.

“Cái mụ điên này, cô làm gì thế, mau dừng tay, bằng không tôi tố cáo cô“.

Ông trời, trên cái thế giới này tại sao có thể có người phụ nữ điên như vậy, nhưng lại để cho anh đụng phải, năm nay anh gặp cái vận gì đây, lại gặp được người phụ nữ này.

“Tố cáo tôi, tôi không tố cáo anh thì thôi, kẻ trộm xe, hôm nay anh gặp được tôi coi như anh xui xẻo tám đời, xem anh từ nay về sau còn dám làm chuyện xấu hay không, đi ra cho tôi“. Trần Tiểu Ngoạn sau khi cột chắc Nghiêm Chính Phong, sau đó kéo anh xuống xe, cố gắng trói chặt một chút nữa, lo lắng anh ta chạy thoát.

Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy bộ dạng Nghiêm Chính Phong như vậy cũng thấy đáng thương, nhưng bất đắc dĩ mà nhún nhún vai.

Xem ra không nên làm người xấu, miễn cho gặp được người như mẹ nuôi, vậy chết chắc rồi, nhưng đây cũng là cái kết cục xứng đáng của kẻ trộm xe.

“Mụ điên, rốt cuộc cô muốn thế nào?“. Nghiêm Chính Phong bị trói chặt, căn bản là trốn không thoát.

“Tiểu Hiên, trông chừng cửa hàng bán hoa cho tốt, nhưng mà nhớ kỹ không được đi quấy rầy ba mẹ của con, bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói, muốn làm chuyện vô cùng quan trọng, con đi sẽ hỏng chuyện của bọn họ, bọn họ sẽ mất hứng“. Trần Tiểu Ngoạn không để ý tới Nghiêm Chính Phong bên cạnh đang tức giận đến sắp nổi điên, chỉ lo nói vài chuyện Ngãi Tiểu Hiên nên cẩn thận.

“Mẹ nuôi, con đã biết, con sẽ ở bên ngoài chờ ba cùng mẹ ra, mẹ mau đưa người xấu đến cục cảnh sát đi“.

Ba cùng mẹ nhất định là đang làm một chuyện mà đứa nhỏ không nên biết rõ, hoặc là loại chuyện..., cậu còn chưa muốn tò mò như vậy, miễn khiến cho người chán ghét.

“Lúc này mới ngoan“. Trần Tiểu Ngoạn hài lòng gật gật đầu, sau đó lôi kéo Nghiêm Chính Phong đi đến cục cảnh sát.

Trên đường đi, mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Nghiêm Chính Phong bị trói gô, bàn tán xôn xao.

Nghiêm Chính Phong cảm thấy mất hết thể diện, âm thầm thề, đời này tuyệt đối không cùng người phụ nữ này có bất cứ liên lụy gì, từ nay về sau có thể trốn thì trốn.

Trần Tiểu Ngoạn đi rồi, Ngãi Tiểu Hiên chỉ có một mình ở trong tiệm hoa, vốn cậu muốn mở cửa buôn bán, nhưng mà nghĩ đến mình lại không biết gói hoa, vì thế mà cửa mở ra một chút, sau đó ngồi ở cửa ra vào, ngẩn người.

Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, ngồi được một lúc cậu cũng sắp ngủ thiếp đi, mặc kệ là Trần Tiểu Ngoạn hay là ba mẹ cậu, cũng không đi ra.

“Ai ——“. Ngãi Tiểu Hiên thở dài một hơi thật lớn, rất bất đắt dĩ, nhưng mới than thở xong chợt nghe đến thanh âm quen thuộc.

“Tiểu Hiên, làm sao con ngồi một mình ở cửa ra vào vậy?“. Ngãi Giai Giai trên mặt đỏ hồng, cả người rúc vào trong ngực của Tề Hiên, đi ra. Vừa ra tới liền nhìn thấy Ngãi Tiểu Hiên ngồi ở cửa ra vào thở dài, nhưng lại không thấy bóng dáng Trần Tiểu Ngoạn.

“Ba mẹ, hai người rốt cục cũng ra, con thật khổ mà!“. Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Ngãi Giai Giai cùng Tề Hiên đi ra, vì vậy vọt vào trong ngực của bọn họ.

Ngãi Giai Giai nghe được những lời này của Ngãi Tiểu Hiên, mặt đỏ mà cúi đầu xuống.

Nếu như không phải cô cực lực yêu cầu, Tề Hiên còn không cho cô đi ra đâu, ban ngày làm chuyện này, thật sự là mắc cỡ chết người.

“Tiểu Hiên, mẹ nuôi con đâu rồi, như thế nào chỉ có một mình con vậy?“. Tề Hiên nhìn thấy mặt Ngãi Giai Giai đỏ hồng, nên nói sang chuyện khác.

“Mẹ nuôi đem kẻ trộm xe đưa đi cục cảnh sát rồi, bây giờ còn chưa có trở về“.

“Kẻ trộm xe?“. Ngãi Giai Giai và Tề Hiên hai miệng cùng thét lên.

“Đúng vậy đó, có một kẻ trộm xe muốn trộm xe của ba, bị chúng con phát hiện, kết quả mẹ nuôi trói gô ông ấy, sau đó đưa đi cục cảnh sát“.

Ngẫm lại cái tên trộm xe kia thật đúng là đáng thương, thật là trộm không được, ngược lại bị mẹ nuôi cậu bắt lại.

Tề Hiên nghe Ngãi Tiểu Hiên nói như vậy, liền đi ra ngoài mở cửa xe, nhìn xem có đồ vật gì bị trộm không, nhưng mà vừa mở cửa xe ra, liền nhìn thấy điện thoại di động của mình có mười mấy cuộc nhỡ.

Lúc nãy anh đi vào mua hoa sau đó quên mang theo điện thoại vào, nếu quả như thật có kẻ tới trộm xe, chắc hẳn điện thoại di động của anh khẳng định đã mất. Nhưng cũng có một loại khả năng, chính là kẻ trộm xe còn chưa trộm được gì, thì đã bị Trần Tiểu Ngoạn bắt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.