Ads
Tề Hiên lấy điện thoại di động từ trong xe ra, nhìn
nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ, Ngãi Giai Giai và Ngãi Tiểu Hiên cũng đi tới bên
cạnh của anh, đặc biệt là Ngãi Tiểu Hiên, còn kiễng chân, nhìn lên điện thoại
trong tay Tề Hiên. .
"Thiếu chủ, có mất cái gì quý giá hay
không?" Ngãi Giai Giai nói với bộ dạng lo lắng.
Cô biết rõ thiếu chủ có rất nhiều thứ quý giá,
chỉ cần là một phần văn kiện cũng rất cơ mật, cho nên mới lo lắng như vậy.
"Là một thuộc hạ của anh gọi điện thoại
tới, không mất cái gì cả, cậu ấy gọi mười mấy cuộc, chắc là có chuyện rất cấp
bách, anh gọi lại một chút." Tề Hiên sau khi giải thích thì liền ấn
số điện thoại của Nghiêm
Chính Phong.
Nghiêm Chính Phong lúc ấy đang ở trong cục cảnh
sát bị thẩm vẫn, nhưng mà anh kiên quyết phủ nhận mình là một tên trộm xe,
nhưng mà Trần Tiểu Ngoạn lại gắt gao xác định là anh, nói anh là kẻ trộm xe,
nhưng lại nói tận mắt mình nhìn thấy, khiến cho Nghiêm Chính Phong giải thích
thế nào cũng không giải thích rõ ràng được, hai người dây dưa ngay ở trong cục
cảnh sát, mỗi bên đều nói, hơn nữa mỗi bên đều có lý giống nhau.
"Ngài cảnh sát, anh ta chính là một tên
trộm, ngoài ra, loại người bại hoại của xã hội này, các người nhất định phải
nghiêm trị mới được." Trần Tiểu Ngoạn chỉ vào Nghiêm Chính Phong, với bộ
dạng rất hung hãn.
Nghiêm Chính Phong nghe cô nói những lời này,
lại không nói gì càng bất đắc dĩ hơn.
Đang lúc Nghiêm Chính Phong bất lực thì điện
thoại trong túi của mình vang lên, vì vậy liền lấy di động ra, thấy là dãy số
của Tề Hiên, thở dài một hơi thật to, rất giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.
"Một cuộc điện thoại mà thôi, không cần
phải vui vẻ như vậy chứ." Trần Tiểu Ngoạn nhìn thấy Nghiêm Chính Phong vui
vẻ như thế, có chút không vui.
"Thiếu chủ, có một mụ đàn bà điên khùng
kiên quyết nói tôi trộm xe của cậu, bây giờ đang dây dưa ở trong cục cảnh sát,
chính là người đàn bà chanh chua lần trước hại tôi, cầu thiếu chủ người tới cục
cảnh sát một chuyến, làm chứng cho tôi." Nghiêm Chính Phong cố ý đề cao âm
lượng, để cho Trần Tiểu Ngoạn ngồi ở một bên nghe cho rõ ràng.
Đợi lát nữa anh khiến cho cái người đàn bà này dở
khóc dở cười, xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào.
Thiếu chủ?
Trần Tiểu Ngoạn nghe Nghiêm Chính Phong đang
xưng hô với người ở bên kia điện thoại như thế, cảm thấy rất kỳ quái.
Anh ta cũng gọi là thiếu chủ, Giai Giai cũng gọi
là thiếu chủ, hai người bọn họ gọi thiếu chủ có thể chính là Tề Hiên hay không
a?
Trần Tiểu Ngoạn nghĩ đến người trước mắt này bị
cô cho thành tên trộm xe có thể là người của Tề Hiên, trong nội tâm bắt đầu sợ
hãi.
Ông trời, oan uổng rồi, cô nên làm cái gì bây giờ
mới được.
Tề Hiên nghe lời nói của Nghiêm Chính Phong, đại
khái biết sự tình từ đầu đến cuối .
Chắc là Trần Tiểu Ngoạn và Ngãi Tiểu Hiên đem
Nghiêm Chính Phong trở thành tên trộm xe đưa đến cục cảnh sát.
Tề Hiên vừa nghĩ tới bộ dạng Nghiêm Chính Phong
bị Trần Tiểu Ngoạn bắt lại, nhịn không được cười lên.
"Ba, ba cười cái gì vậy, nói ra cho con
nghe một chút, con cũng muốn cười." Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy ba của mình
cười đến vui vẻ như vậy, cũng muốn tham gia náo nhiệt.
"Thiếu chủ, không thiếu cái gì quý giá
chứ." Ngãi Giai Giai lo lắng chỉ là vấn đề này mà thôi.
Nhớ rõ năm đó, cô chính là liều mạng bảo vệ một
phần văn kiện, bởi vì cái văn kia kiện đối với thiếu chủ mà nói rất quan trọng,
chỉ cần là thứ thiếu chủ cảm thấy quan trọng, cô sẽ rất để ý.
"Không có gì, hai mẹ con cũng lên xe đi,
chúng ta đi một chuyến đến cục cảnh sát." Tề Hiên dìu Ngãi Giai Giai đến
trên ghế lái phụ, sau đó để cho Ngãi Tiểu Hiên ngồi ở trên đùi Ngãi Giai Giai,
lại vì bọn họ mà buộc chặt dây an toàn, lúc này mới trở lại trên ghế lái của
mình.
"Ba, chúng ta đi cục cảnh sát làm gì, có
phải là mẹ nuôi đã xảy ra chuyện gì không?" Ngãi Tiểu Hiên là lần đầu tiên
được ngồi xe xịn, cực kỳ hưng phấn, sờ sờ chỗ này, sờ sờ chỗ kia.
"Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Cô chỉ muốn biết sự tình có nghiêm trọng không,
nhưng cũng đã náo loạn đến cục cảnh sát rồi, xem ra sự tình thật nghiêm trọng .
"Nói ra, các người cười chết, Trần Tiểu
Ngoạn cùng bảo bối chúng ta nha, đem Nghiêm Chính Phong trở thành tên trộm xe,
hai người bọn họ bây giờ còn đang cục cảnh sát mở cuộc thi tranh luận đây, nếu
như chúng ta không ra mặt, chắc hẳn bọn họ tranh luận đến tối cũng không ra kết
quả." Tề Hiên vừa nghĩ tới bộ dạng kinh ngạc của Nghiêm Chính Phong, liền không
nhịn được cười.
Nghiêm Chính Phong mặc dù nói là thuộc hạ của
anh, nhưng mà làm việc đều rất có nguyên tắc của mình, hơn nữa còn là một người
nghiêm túc thận trọng, nếu mà có người nói oan thành kẻ trộm xe, lại còn bị
trói gô mà kéo đến cục cảnh sát, chắc hẳn cậu ấy nhất định là bị chọc tức a.
"Cái gì, ba, ba nói người kia không phải
tên trộm xe?" Ngãi Tiểu Hiên rất kinh ngạc, trên mặt áy náy tràn ngập.
Là cậu nói chú kia là tên trộm xe trước, sau đó
mẹ nuôi mới cầm gậy đánh chú ấy, tiếp theo lại trói gô chú ấy, đưa đến cục cảnh
sát, nói đi nói lại, chuyện này đầu sỏ gây nên chính là cậu.
"Chú ấy là một thuộc hạ của ba, nói là
thuộc hạ, kỳ thật như anh em cũng không khác lắm, con nên gọi chú ấy một tiếng
chú!" Tề Hiên lái xe cẩn thận, nhưng mà vẫn từ từ giải thích cho Ngãi Tiểu
Hiên nghe.
Anh em họ Nghiêm đi theo đã nhiều năm, bọn họ đã
sớm nuôi dưỡng thành một loại tình anh em rồi, vô luận bất cứ người nào gặp
chuyện không may, bọn họ đều vươn mình ra, mặc dù nói anh là thiếu chủ, nhưng
mà đây chẳng qua là bề ngoài mà thôi, trên thực tế, bọn họ chính là anh em.
"Tiểu Hiên, từ nay về sau con sẽ có hai chú
Nghiêm, một người là chú Nghiêm Chính Phong, một người là chú Nghiêm Chính Khí,
bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của ba con." Ngãi Giai Giai ôm Ngãi Tiểu
Hiên, nhớ lại bộ dạng của anh em họ Nghiêm một chút.
Tuy ấn tượng cô đối với anh em họ Nghiêm không
sâu, nhưng mà cô biết rõ, vẫn một cặp anh em như hình với bóng mà đi theo thiếu
chủ, rất trung thành, đó chính là anh em họ Nghiêm.
"Hỏng bét, con đem chú Nghiêm trở thành tên
trộm xe rồi, ba, con nên làm cái gì bây giờ đây?" Ngãi Tiểu Hiên nóng nảy,
không biết nên làm thế nào mới được.
"Không có việc gì, chú Nghiêm là người tốt,
chỉ cần con thật lòng nói lời xin lỗi, chú ấy nhất định sẽ tha thứ cho con, hơn
nữa Tiểu Hiên thông minh như vậy, chú Nghiêm nhất định cũng sẽ thích con."
Tề Hiên nghe được lời nói hối lỗi ngây thơ này của Ngãi Tiểu Hiên, rất là vui
mừng.
Một đứa bé năm tuổi, có thể ở một việc mà nghĩ ra
nhiều chuyện như thế, thật sự là không đơn giản a!
"Tiểu Hiên, đợi tí nữa lúc nhìn thấy chú
Nghiêm, nhớ rõ phải có lễ phép, hơn nữa còn phải nói xin lỗi, biết không?"
Ngãi Giai Giai cũng nhắc nhở cậu bé vài câu.
Đây chỉ là một hiểu lầm, chỉ cần giải thích rõ
hiểu lầm, chuyện gì cũng sẽ xong.
"Con đã biết, con còn phải cùng chú Nghiêm
xin lỗi, nhưng mẹ nuôi giống như hận chết chú ấy, bởi vì mẹ nuôi nói chú ấy
là...." Ngãi Tiểu Hiên nghĩ đến Trần Tiểu Ngoạn lúc ấy nói Nghiêm Chính
Phong là gì, tuy nhiên cậu cũng không tin, nhưng bây giờ ngẫm lại, lại thấy
buồn cười .
Lời nói của Ngãi Tiểu Hiên, chọc Tề Hiên và Ngãi
Giai Giai cười ha ha.
Nghiêm Chính Phong là người đàn ông khô khan bảo
thủ thận trọng, sẽ không thể nào công nhiên biến thành một kẻ tán gái, cho nên
nói, Nghiêm Chính Phong tuyệt đối không phải người thất lễ.
Đã Nghiêm Chính Phong không phải thất lễ, mà
Trần Tiểu Ngoạn còn nói cậu ấy như vậy, chắc hẳn giữa hai người bọn họ phải có
chuyện gì đó.