Ads
Nghiêm
Chính Phong sau khi nhận điện thoại liền bộ dạng như người thắng cuộc mà ngồi
xuống, rất đắc ý, Trần Tiểu Ngoạn nhìn thấy cái bộ dạng đó, liền tức giận. .
"Này,
anh đắc ý cái gì, cũng sắp ngồi tù rồi."
"Ngồi
tù, ai nói tôi phải ngồi tù, ngài cảnh sát, vừa rồi ngài có phán quyết tội của
tôi sao?" Nghiêm Chính Phong khiêu khích Trần Tiểu Ngoạn, hỏi một người
thẩm vấn.
"Anh
chính là tên trộm xe, không phán anh thì phán ai a?" Trần Tiểu Ngoạn vô
cùng kích động, rời khỏi vị trí nghiêng thân thể, dùng tay chỉ Nghiêm Chính
Phong.
Cảnh sát
ngồi ở chính giữa hai người bọn họ nghe được mà đau cả đầu, ông đã nghe cả một
buổi trưa, nghe đều là hai người kia đang cãi nhau, buồn bực chết .
"Cô
nói tôi trộm xe, chứng cứ đâu rồi, cô có chứng cớ sao, mà nói tôi, cô xem lại
cô đi, loại phụ nữ khô khan như cô, cho tôi cũng không cần, còn đi trêu ghẹo
cô, cô nghĩ nhiều quá đi." Nghiêm Chính Phong vươn tay, kéo tay Trần Tiểu
Ngoạn chỉ vào anh ra, phản bác cô.
"Anh
—— Anh nói cái gì, anh lập lại lần nữa xem, có tin tôi dán miệng của anh lại
hay không." Trần Tiểu Ngoạn bởi vì lời nói của Nghiêm Chính Phong chọc
giận tức gần chết.
"Hai
người đủ chưa vậy, đều ầm ĩ cả buổi trưa rồi, có thể yên lặng chút hay
không." Cảnh sát ngồi ở chính giữa thật sự là chịu không được.
Hai người
nghe thấy những lời này của cảnh sát, đều tức giận mà ngồi trở lại vị trí của
mình, trừng mắt đối phương lẫn nhau, ngay cả mắt cũng không nháy.
Tề Hiên
đứng bên ngoài nhìn thấy rõ ràng chuyện vừa rồi, đối thoại giữa Nghiêm Chính
Phong cùng Trần Tiểu Ngoạn anh cũng nghe rõ ràng, nhưng anh cảm thấy rất kỳ
quái.
Nghiêm
Chính Phong làm mọi chuyện đều luôn rất bình tĩnh, vì sao đối mặt Trần Tiểu
Ngoạn lại kích động như thế, một chút khí phách cũng không có chứ?
Đó là một
vấn đề, sau phải tra cho rõ ràng.
"Ba
mẹ, mẹ nuôi đang cùng chú Nghiêm kia làm cho sự việc thật là nghiêm trọng
đó?" Hai cánh tay của Ngãi Tiểu Hiên, một bên kéo Tề Hiên, một bên kéo
Ngãi Giai Giai, trên mặt mang đầy nụ cười, nhưng trong lòng cậu vẫn là có chút
mất hứng.
Trước tiên
chính cậu nói Nghiêm Chính Phong là bọn trộm xe, mẹ nuôi mới đuổi theo ra
ngoài, sau đó mới có thể dẫn ra một loạt sự kiện phía sau, cho nên nói cậu mới
là đầu sỏ gây nên.
"Ầm ĩ
cũng đã ầm ĩ rồi, có lẽ chúng ta có thể giải thích được không đánh không quen nhau."
Tề Hiên cười đắc ý môi khẽ nhếch, giống như rất cao hứng.
"Thiếu
chủ , bọn họ cũng đã làm cho rối bời rồi, làm sao anh còn cười được chứ?"
Vẻ mặt Ngãi Giai Giai lo lắng.
Bây giờ
Tiểu Ngoạn cùng Nghiêm Chính Phong ầm ĩ như vậy, dù cho giải thích rõ hiểu lầm,
chắc hẳn từ nay về sau cũng sẽ chung sống không được tốt, thậm chí có thể vừa
thấy mặt đã đánh nhau.
"Giai
Giai, em có cảm thấy Chính Phong cùng Tiểu Ngoạn rất xứng đôi hay không?"
Tề Hiên ở bên tai Ngãi Giai Giai nhẹ nhàng nói.
"Xứng
đôi?" Ngãi Giai Giai đem cái từ này phóng lên trên người Nghiêm Chính
Phong cũng Trần Tiểu Ngoạn, nhưng cô nhìn thế nào cũng nhìn không ra hai người
bọn họ xứng đôi, nói là kẻ thù cũng không khác lắm.
"Thiếu
chủ, nói hai người bọn họ là kẻ thù em còn tin một chút, anh nhìn bọn họ chút
đi, giống như muốn đánh đối phương."
"Nghiêm Chính Phong luôn không đánh phụ nữ, cho nên không ở thời điểm vạn
bất đắc dĩ, cậu ấy sẽ không đánh Trần Tiểu Ngoạn." Tề Hiên rất tự tin, rất
khẳng định Trần Tiểu Ngoạn cùng Nghiêm Chính Phong là một đôi.
Ngãi Tiểu
Hiên đứng ở chính giữa Tề Hiên và Ngãi Giai Giai, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ,
nhìn ba lại nhìn mẹ, trong cái đầu nhỏ đang suy nghĩ lời bọn họ nói.
"Ba
mẹ, con biết rồi, mẹ nuôi cùng chú Nghiêm chính là không đánh không quen biết,
hơn nữa đánh là hôn, mắng là yêu."
"Con
trai, ai dạy con những điều này, tuổi còn nhỏ, hiểu biết không ít nha." Tề
Hiên sờ lên đầu Ngãi Tiểu Hiên, tán thưởng.
Một đứa bé
năm tuổi, có thể biết nhiều chuyện như vậy, chắc ở bên cạnh cậu đã phát sinh
rất nhiều chuyện.
"Những
chuyện này đâu cần người dạy, chính mình xem cũng biết." Ngãi Tiểu Hiên
lại bày ra cái bộ dạng người lớn kia, mà cái bộ dạng kia, làm cho Tề Hiên nhịn
không được mà cười.
Nghiêm
Chính Phong nghe được tiếng cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, "Thiếu
chủ, ngài đã đến rồi, mau tới làm chứng cho tôi đi."
Nghiêm
Chính Phong vừa nói như thế, Trần Tiểu Ngoạn cũng quay đầu lại nhìn, phát hiện
Tề Hiên mang theo Ngãi Giai Giai còn có Ngãi Tiểu Hiên đi đến, trong nội tâm
lạnh.
Ông trời,
người này đúng là không phải tên trộm xe, bởi vì anh ta biết Tề Hiên, cho dù anh
ta không phải tên trộm xe thì sao, không sợ.
Trong lòng
Trần Tiểu Ngoạn cho mình động viên, cho mình tin tưởng.
"Xin
chào tiên sinh, xin hỏi ngài có thể làm chứng cho vị tiên sinh này không phải
là người trộm xe sao?" Cảnh sát nhìn thấy Tề Hiên đi đến, vì vậy đứng lên
hỏi anh.
"Đây
chỉ là hiểu lầm, kỳ thật hai vị này đều là bạn của tôi, nhưng mà bọn họ lại
không biết nhau, cho nên mới tạo thành hiểu lầm như hôm nay." Tề
Hiên mỉm cười giải thích.
"Đã
chỉ là hiểu lầm, giải thích rõ ràng như vậy là được rồi, hiện tại các người có
thể đi." Cảnh sát nói xong, liền đi ra ngoài.
"Cảnh
sát hiện tại tuy anh ta không phải là tên trộm xe, nhưng mà là a!" Trần
Tiểu Ngoạn không tha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cảnh sát, nhìn ông ấy đi ra
ngoài.
Ông trời,
hiện tại không có người giúp cô rồi, Ngãi Giai Giai vừa thấy Tề Hiên, thì chính
là một con cừu nhỏ, ngoan ngoãn phục tùng , để cho cô ấy vì cô ra mặt, có chút
khó khăn, nhưng mà Ngãi Tiểu Hiên kia là đứa bé quỷ quái, nhưng mà dù sao vẫn
là đứa bé, xem ra cô là một cây làm chẳng nên non.
Trần Tiểu
Ngoạn nghĩ tới những điều này, bỏ qua cãi lại, nhưng vẫn là không phục lắm, cố
sức đứng lên, trừng mắt Nghiêm Chính Phong kia đang đắc ý.
"Tiểu
Ngoạn, kỳ thật đây chỉ là hiểu lầm, cậu đừng tức giận." Ngãi Giai Giai lôi
kéo Trần Tiểu Ngoạn, an ủi cô ấy.
"Mình
giận, mình mới sẽ không vì loại đàn ông không có phẩm chất mà tức giận đâu,
hừ." Trần Tiểu Ngoạn khẩu thị tâm phi, nói xong đứng lên, còn hướng Nghiêm
Chính Phong hung hăng trợn mắt liếc nhìn, lúc này mới rời đi.
"Người
đàn bà chanh chua." Nghiêm Chính Phong âm thầm mắng, nhưng mà lúc này lại
nghĩ đến Ngãi Giai Giai ở trước mắt, cả người đều vô cùng kinh ngạc, "Giai
Giai tiểu thư, thật là cô sao?"
"Là
tôi." Ngãi Giai Giai mỉm cười, lễ phép gật đầu.
"Thiếu
chủ, chúc mừng ngài, rốt cuộc tìm được Giai Giai tiểu thư."
"Còn
có cháu?" Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy những người lớn này đều không đề cập
tới cậu, vì vậy nhấn mạnh.
"Ngãi
Tiểu Hiên, làm sao cháu lại ở chỗ này, tại sao cùng thiếu chủ và Giai Giai tiểu
thư ở một chỗ, đừng nói cho tôi cháu thật là con trai thiếu chủ nha?"
Nghiêm Chính Phong vẻ mặt không thể tin.
"Chú
Nghiêm, chú đáp đúng, nhưng làm sao chú biết cháu gọi là Ngãi Tiểu Hiên
a?"
Cậu nhớ rõ
chính mình không có cùng Nghiêm Chính Phong này gặp nhau, chú ấy làm sao biết
tên của cậu?
"Chính
là lần trước cháu đưa thiếu chủ lạc vào trong rừng kia, tôi nghe thấy những
người muốn đánh cháu nói." Nghiêm Chính Phong giải thích.
Nhưng cũng
là lúc đó, để cho anh gặp người đàn bà chanh chua kia —— Trần Tiểu Ngoạn.
"Oa,
thì ra chú đã sớm biết cháu, nhưng mà cháu lại mới được biết chú, thật không
công bằng nha." Ngãi Tiểu Hiên ngây thơ nói, trên khuôn mặt mang đầy nụ
cười.
"Được
rồi, chúng ta trở về rồi hãy nói." Tề Hiên cắt ngang bọn họ nói chuyện,
sau đó nắm tay Ngãi Giai Giai, nồng nàn liếc nhìn cô, đi tới cửa.
"Chú
Nghiêm, hiện tại trong mắt ba chỉ có mẹ, cháu đây cùng chú a." Ngãi Tiểu
Hiên duỗi bàn tay nhỏ bé ra, kéo chặt bàn tay của Nghiêm Chính Phong, rất hồn
nhiên.
"Được,
đi thôi."