Ngãi Giai Giai từ từ vươn tay, sau đó giữ chặt
tay Tề Hiên, bộ dáng nhìn anh ra vẻ làm sai chuyện cầu khẩn anh tha thứ. .
"Thiếu chủ, thực xin lỗi, em không phải cố
ý chọc cho anh tức giận, em chỉ muốn hóa giải mâu thuẫn giữa anh và bác trai,
kỳ thật ông ấy biết mình sai rồi, giữa hai cha con có thâm cừu đại hận gì không
thể buông chứ?"
"Giai Giai, đừng nói những việc này được
không, anh không muốn nghe." Tề Hiên xoay người, đưa lưng về phía Ngãi
Giai Giai, không muốn nghe những chuyện cô nói nữa.
"Thực xin lỗi thiếu chủ, anh đừng tức giận
được không?" Ngãi Giai Giai cúi đầu xuống, cầu khẩn.
Cô không muốn nói, nhưng lại nhịn không được mà
muốn nói, vì sao cô có thể như vậy, nói không được chọc thiếu chủ tức giận,
nhưng cô lại gây ra.
"Giai Giai, anh hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước
đã." Tề Hiên không nói gì, lên lầu, đi đến gian phòng của mình.
Ngãi Giai Giai nhìn Tề Hiên đi vào gian phòng
đóng cửa lại, thì trái tim đau đớn.
Cô vừa chọc thiếu chủ tức giận, tuy lúc này
thiếu chủ không biểu hiện rõ như thế, nhưng cô có thể cảm giác được, thiếu chủ
rất không vui.
Ngãi Giai Giai chán nản ngồi lên trên ghế sa
lon, tim đang rơi lệ, rất đau, rất chán nản, thực sự hận chính mình, hận tại
sao mình luôn chọc thiếu chủ tức giận .
"Giai Giai, thiếu chủ đâu?" Bà Lâm cầm
một ít điểm tâm từ trong phòng bếp đi ra, chỉ thấy Ngãi Giai Giai, không thấy
Tề Hiên, vì thế hỏi.
" Mẹ Lâm, thiếu chủ anh ấy đang giận con,
con vừa chọc thiếu chủ tức giận, sao con lại đáng ghét như vậy." Ngãi Giai
Giai bổ nhào vào trong ngực bà Lâm khóc lóc kể lể.
"Giai Giai , con đừng suy nghĩ nhiều, thiếu
chủ không có giận dữ với con, cậu ấy chỉ là thương tâm khổ sở mà thôi, con đừng
luôn đem trách nhiệm đổ lên trên người mình, phải kiên cường, như vậy mới có
thể chăm sóc chồng và con của mình được tốt."
Bà Lâm ôm cô, cho cô cổ vũ và an ủi.
"Đúng vậy, sao con vừa gặp phải khó khăn
lại khóc chứ, người như vậy hẳn là khiến người chán ghét." Ngãi Giai Giai
lau nước mắt, cố gắng không để cho mình lại khóc.
"Đi, cùng mẹ Lâm đi mua thức ăn, mua món ăn
thiếu chủ thích ăn, sau đó con tự mình xuống bếp, làm cho thiếu chủ ăn, như vậy
cậu ấy sẽ rất vui."
"Thật vậy sao?" Ngãi Giai Giai ngây
thơ hỏi.
Đúng rồi, bình thường đàn ông đều yêu thích phụ
nữ biết làm món ăn, hình như cô chưa từng làm món ăn gì cho thiếu chủ nếm qua !
"Đương nhiên là thật, lau khô nước mắt, đi
với mẹ Lâm."
"Vâng. " Ngãi Giai Giai lau nước mắt,
cố gắng bày ra nụ cười, sau đó đi ra ngoài với bà Lâm.
Tề Hiên trên lầu từ cửa sổ nhìn xuống, thấy Ngãi
Giai Giai và bà Lâm cùng nhau đi ra ngoài, bất đắc dĩ mà thở dài.
Tại sao anh phải kích động như vậy, trước kia
lúc Tề Hùng và anh ầm ĩ anh mới kích động như thế, nhưng bây giờ không giống
với lúc trước, hình như Tề Hùng luôn nhượng bộ, rất chân thành nhận sai, ông ấy
là cha của anh, vì sao anh không thể cho cha mình một cơ hội chứ, không cần
phải ầm ĩ thành như vậy, những thứ này anh muốn sao?
Đang lúc Tề Hiên lâm vào trầm tư thì đột nhiên
có người lo lắng gõ cửa.
"Thiếu chủ, mở cửa nhanh đi!" Ông Lâm
ở bên ngoài liều mạng hô to.
Tề Hiên nhìn thấy ông Lâm sốt ruột như thế, vì
vậy mở cửa, bình tĩnh hỏi, "Bác Lâm, đã xảy ra chuyện gì, làm gì gấp
vậy?"
"Thiếu chủ, bệnh tim của hội chủ đột phát,
té xỉu ở trong phòng mình."
Vừa rồi ông muốn đi tìm Tề Hùng, an ủi ông ấy
vài câu, nhưng mà gõ cửa nhiều lần đều không có phản ứng, vì thế ông liền tự
mình đẩy cửa đi vào, đi vào liền nhìn thấy Tề Hùng cầm thuốc trong tay, ngã
trên mặt đất.
"Bệnh tim đột phát, thân thể của ông gần
đây không phải rất tốt sao, tại sao lại đột nhiên có bệnh tim?" Vẻ mặt Tề
Hiên kích động, trong lòng đều không có mùi vị.
Anh vốn là hận cha mình, vì sao vừa nghe ông ấy
sinh bệnh thì anh lại lo lắng sợ hãi như vậy chứ?
"Kỳ thật mấy năm trước hội chủ cũng đã bị
như vậy, chỉ là cậu không biết mà thôi, đừng nói nữa, bây giờ tôi lập tức đưa
hội chủ đi bệnh viện, hi vọng Mai tiên sinh còn ở đó." Biểu hiện của ông
Lâm rất sốt ruột, sau đó đi đến cửa phòng Tề Hùng.
Tề Hiên do dự một lát, cuối cùng vẫn là đánh
không lại vẻ lo lắng ở trong lòng, chạy tới gian phòng Tề Hùng.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy một ông lão rét lạnh
đang nằm không nhúc nhích, ông Lâm vén chăn lên, dùng sức nâng ông ấy dậy,
nhưng ông Lâm cũng đã lớn tuổi, lực bất tòng tâm .
"Bác Lâm, để cho tôi, bác chuẩn bị xe
đi." Tề Hiên dùng dũng khí rất lớn mới nói ra được những lời này.
Khi thấy cha mình nằm không nhúc nhích, hai mắt
nhắm chặc thì anh đột nhiên ý thức được, tùy thời anh có thể sẽ mất đi một
người thân, tuy anh đối người thân này tràn đầy hận ý, nhưng dù cho như vậy,
anh vẫn rất sợ, sợ mất ông.
Thì ra từ đáy lòng anh vẫn rất quan tâm cha
mình, chỉ là không muốn nói ra ngoài miệng mà thôi.
Tề Hiên mang theo mâu thuẫn trong lòng, vươn tay
ra chạm vào thân thể Tề Hùng, anh có thể nói đã nhiều năm không có cùng cha
mình thân mật tiếp xúc như vậy. Lúc tay đụng phải ông không có chút lực đàn hồi
thì anh càng sợ hơn.
Đúng vậy, người này đã không phải là người tinh
lực dư thừa như mười năm trước kia, bây giờ ông chỉ là một ông lão, một ông lão
sắp đến cuối đời mà thôi, nhưng mà anh lại đến lúc này mới ý thức được.
Cha già rồi, không còn giống như trước, mà hận ý
của anh với ông lại vẫn mãnh liệt như vậy, có phải là anh quá đáng giận hay
không?
Tề Hiên nhìn cha mình già nua, hận ý trong lòng
đột nhiên biến thành đau lòng, có phần hận mình ngoan cố, vì sao không cho ông
ấy một cơ hội .
Tề Hiên vừa nghĩ tới cũng không còn cơ hội để
tha thứ cho cha mình nữa, thì cảm thấy rất sợ hãi, sợ ông cứ như vậy nhắm mắt
lại, vĩnh viễn cũng không mở ra.
Ông Lâm nhìn thấy Tề Hiên cõng Tề Hùng xuống
lầu, phóng lên xe, trên mặt lộ vẻ lo lắng, vì vậy lộ ra một nụ cười, rồi mới
phát động xe.
Xem ra thiếu chủ bọn họ vẫn rất quan tâm hội
chủ, chỉ nói là không nói ra mà thôi.
Bà Lâm và Giai Giai vốn đang mua thức ăn ở siêu
thị, đột nhiên nhận được điện thoại của ông Lâm, nói Tề Hùng bệnh tim đột phát,
đi bệnh viện, cũng lo lắng.
"Mẹ Lâm, làm sao vậy, là thiếu chủ xảy ra
chuyện, hay là Tiểu Hiên đã xảy ra chuyện gì?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy vẻ
mặt bà Lâm lo lắng, cũng bối rối theo.
"Giai Giai, con đừng đoán lung tung, không
phải thiếu chủ, cũng không phải Tiểu Hiên, là hội chủ, bệnh tim của ông ấy đột
phát, đi bệnh viện, có lẽ là chuyện vừa rồi làm cho ông chịu không nổi, nên
bệnh tim mới đột phát thôi. Giai Giai, món ăn cũng mua đủ, chúng ta mau về
thôi, ta muốn hầm vài món đồ bổ đưa đi cho hội chủ."
"Vâng."
Ngãi Giai Giai và bà Lâm nhanh chóng tính tiền,
đi đến cửa chính siêu thị, nhưng đi không bao xa, đột nhiên vài tên lưu manh
chạy tới, lôi Ngãi Giai Giai đi.
"Mấy người làm gì, thả tôi ra, thả tôi
ra." Ngãi Giai Giai liều mạng hô cùng giãy dụa, đáng tiếc một chút cũng
không có.
"Giai Giai ——" Bà Lâm liều mạng hô,
vứt đồ trong tay xuống, muốn đuổi theo, nhưng mấy tên lưu manh kéo đi quá
nhanh, bà căn bản là đuổi không kịp, cuối cùng không kịp thở ngồi xuống đất,
nhìn Ngãi Giai Giai bị người lôi đi.
"Giai Giai ——"
Người qua đường nhìn thấy mấy tên lưu manh kia
lôi kéo một người chạy, sợ bị đụng phải, đều vọt qua một bên.