Ads
Ngãi Giai Giai thấy Tề Hiên và Tề Hùng đang nhìn nhau,
đột nhiên lại có một cơn xúc động, muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai cha con họ.
.
Kỳ thật nhìn thấy bọn họ có thể ở chung, cô cũng
rất vui vẻ, nhưng cô sợ mình mở miệng, sẽ khiến thiếu chủ không vui.
"Thiếu chủ ——"
Nhưng lời nói vừa mới tới miệng, cũng không dám
nói ra.
"Giai Giai, em muốn nói cái gì?" Tề
Hiên thu hồi tầm mắt, nắm hai vai Ngãi Giai Giai, giống như đang dùng ánh mắt
nói cho cô biết, không được nói lời anh không muốn nghe.
Anh không thể nhìn Tề Hùng như vậy nữa, bằng
không anh sẽ không khống chế được mình, muốn hận, nhưng lại không hận nổi, muốn
tha thứ cho ông, nhưng lại không thể, cái này quá mâu thuẫn, khiến anh thật sự
không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể trốn tránh.
Tề Hùng cười khổ, cũng thu hồi tầm mắt.
Ông còn tưởng rằng con trai mình cảm nhận được
thành ý của ông, không nghĩ tới ông đã suy nghĩ quá nhiều. Thật hy vọng có thể
lúc này nhận được sự tha thứ của nó, nhưng bây giờ xem ra rất khó.
"Em ——" Ngãi Giai Giai ấp a ấp úng ,
không biết nên nói như thế nào.
"Giai Giai, con lo lắng bác không dám mang
Tề thị đi đổi Tiểu Hiên phải không, cái này con yên tâm đi, trước khi bác bước
vào quan tài còn có thể được ôm cháu trai, bác đã rất vui vẻ rồi, những cái
khác cũng không quan trọng, quan trọng là cháu của bác bình an." Tề Hùng
cho rằng Ngãi Giai Giai lo lắng ông không muốn
đáp ứng mang Tề thị đi trao đổi Tiểu Hiên, cho nên giải thích một chút.
Kỳ thực Tề thị là sản nghiệp của nhà họ Tề, chỉ
cần là ở trong tay người họ Tề là tốt rồi, cần gì phải so đo nhiều như vậy chứ,
Tề Triển muốn, vậy cho ông ta là được rồi, nhưng ông tin tưởng, Tề Triển và
ông, không phải một kẻ quản lý và kẻ kinh doanh tốt, Tề thị ở trong tay ông
không bao lâu đã muốn sụp, có lẽ đến lúc đó lại có Tề Hiên ra mặt cứu giúp.
"Bác trai ——" Ngãi Giai Giai kích động
nhìn Tề Hùng, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Trước kia cô và Tề Hùng có nói qua, lúc đó cô
chưa đủ tin tưởng Tề Hùng có ý nghĩ như thế, không còn như trước kia, trong
lòng chỉ có lợi ích, không có thân tình, bây giờ xem ra, cô đã suy nghĩ quá
nhiều, Tề Hùng thật sự thay đổi rất nhiều, không giống như trước kia đa sầu đa
cảm hơn.
Ngãi Giai Giai nhìn thấy Tề Hùng chân thành như
vậy, quyết định lại cố gắng hóa giải mâu thuẫn giữa cha con họ một lần nữa.
"Ông có tình người như vậy thì tốt rồi, nếu
như ông thật sự có tình có nghĩa như vậy, thì năm đó cũng sẽ không coi thường
sống chết của mẹ tôi." Tề Hiên nói một câu rất châm chọc, tuyệt không tin
tưởng Tề Hùng sẽ biến thành người đầy tình người như vậy.
Nhưng vì sao nói xong những lời này thì anh lại
cảm thấy có một cảm giác phạm tội, giống như mình làm sai cái gì rồi, trong
lòng rất không thoải mái.
"Ha ha ——" Tề Hùng đối với lời nói của
Tề Hiên chỉ là cười nhạt, không so đo với anh.
Người già rồi, có lẽ là không còn tinh lực để so
đo nhiều chuyện như thế, ông cũng không muốn so đo, thầm nghĩ chính mình trước
khi đi vào quan tài có thể được đứa con trai này tha thứ.
"Thiếu chủ , kỳ thật bác trai rất yêu
thương anh." Ngãi Giai Giai cố lấy dũng khí, nói ra.
Lần trước cũng là bởi vì cô nói những điều này,
thiếu chủ mới tức giận, lúc này đây cô biết mình không nên nói, nhưng lại không
thể không nói, dù sao đây là vì muốn tốt cho thiếu chủ, chẳng lẽ để cô nhìn hai
cha con họ cứ ầm ĩ như vậy sao?
"Giai Giai, em cũng biết, anh không thích
nghe những chuyện này, em không nên nói nữa, bằng không anh sẽ tức giận."
Tề Hiên nghe Ngãi Giai Giai nói giúp cho Tề Hùng, có chút không vui.
Có kinh nghiệm lần trước, bây giờ mặc kệ như thế
nào anh đều phải cố gắng nhịn cơn tức giận này vào trong lòng, không được phát
cáu, bằng không sẽ xúc phạm tới Giai Giai.
"Thiếu chủ, anh tĩnh tâm xuống đi, hãy nghe
em nói được không?" Ngãi Giai Giai không nản, quả thực chỉ muốn nói rõ.
"Giai Giai, em không nên nói nữa, bằng
không anh sẽ tức giận." Tề Hiên không muốn nghe, thả Ngãi Giai Giai ra,
xoay người đưa lưng về phía cô.
"Giai Giai, bỏ đi, bác không hy vọng lại
nhìn thấy các con bởi vì bác mà ầm ĩ không vui, hết thảy thuận theo tự nhiên
đi." Trong lòng Tề Hùng rất mất mát, nhưng vẫn là ép buộc nói ra lời giảng
hòa.
Có lẽ đây là ông trời đang trừng phạt ông, trừng
phạt khi còn trẻ ông đã làm quá nhiều chuyện sai.
"Thiếu chủ, cậu hãy nghe một chút đi, mỗi
lần nhìn hai người vừa thấy mặt đã cãi nhau, trong lòng của tôi cũng rất khó
chịu." Bà Lâm cầu khẩn.
Bà chỉ biết là Tề Hùng vì Tề thị không để ý mạng
sống của vợ mình, chính là mẹ của Tề Hiên, nếu quả như thật là như thế, thì
cũng đã là chuyện nhiều năm rồi, hận gì cũng đều nên buông xuống, huống chi
lại là cha con ruột.
"Thiếu chủ, cậu hãy nên nghe một lúc
đi." Ông Lâm cũng khuyên.
"Đúng, rõ ràng là cha con, làm chi khiến
cho bế tắc như vậy chứ, ngay cả nghe cũng không muốn nghe." Trần Tiểu
Ngoạn cũng châm chọc Tề Hiên.
Tất cả mọi người đang khuyên Tề Hiên, để anh
cùng Tề Hùng nói chuyện, nhưng mà những lời khuyên lơn này ở trong tai Tề Hiên
lại như có ý răn dạy anh, răn dạy anh phải cùng cha của mình nói chuyện, những
điều này khiến anh không vui.
"Đừng nói nữa." Tề Hiên xoay người,
đối với mọi người hét lớn một tiếng, sau đó tức giận nhìn Tề Hùng.
"Thiếu chủ, năm đó bác trai cũng không có
xem nhẹ an nguy mẹ anh, chỉ là ông không biết anh bị bác cả của anh bắt đi
——" Ngãi Giai Giai muốn nói một hơi cho xong, nhưng mới nói đến một nửa đã
bị Tề Hùng ngăn lại.
"Đủ rồi Giai Giai, đừng nói nữa, năm đó là
lỗi của bác, bác không nên vì tư lợi như thế, tự cho là đúng, bác mệt mỏi, về
phòng nghỉ ngơi trước đây. Tề thị các người muốn thế nào thì làm, không cần hỏi
qua tôi." Tề Hùng ném xuống những lời này, sau đó đi lên lầu, đi đến gian
phòng của mình.
Năm đó sai lầm chính là sai lầm, mặc kệ có nhiều
cớ hơn nữa cũng giống nhau, bây giờ ông có thể làm chính là đền bù thiệt thòi
cho Tề Hiên.
Tề Hiên nhìn thấy bộ dạng Tề Hùng có vẻ mất mát
thương tâm đi lên lầu, trong lòng cũng thương tâm theo.
Anh thật sự rất muốn cùng ba mình nói chuyện,
nhưng mà làm không được, mỗi khi đối mặt anh sẽ nhớ tới cảnh tượng mẹ chết
thảm, anh thật sự không có biện pháp tiếp nhận một người phạm phải sai lầm lớn
như thế. Có lẽ anh cần nhiều thời gian hơn để mài phẳng vết thương trong lòng,
nhưng lúc này anh lại không biết là bao lâu.
"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai to gan
nhìn Tề Hiên, lo lắng anh đang giận cô.
"Ai, cần gì chứ, chưa nghe nói qua ‘ trên
đời không có cha mẹ có lỗi, chỉ có con có lỗi ’ ư, có lẽ năm đó ba của anh thật
sự sai lầm, nhưng bây giờ ông đã biết sai rồi, anh làm thế là không cho ông một
cơ hội, bởi vì cái gọi là ‘biết sai mà có thể sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng’,
huống chi ông cũng là ba anh, suy nghĩ cẩn thận đi, tôi đi ra ngoài làm ít
chuyện!" Trần Tiểu Ngoạn đi đến bên người Tề Hiên, thở dài nói một hơi,
sau đó mới đi ra ngoài.
"Tôi đi nấu cơm." Bà Lâm cũng đi.
"Tôi đi xem Chính Phong đã trở về
chưa." Ông Lâm cũng kiếm cớ đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Ngãi Giai Giai
và Tề Hiên, không khí rất căng thẳng.