Ads
Tề Triển một lòng chỉ nghĩ tới chuyện trên thư thoả
hiệp, nên đối với chuyện Tề Hiên mang Ngãi Tiểu Hiên đi, chỉ kinh ngạc một lúc
thôi, rồi sau đó lại có dáng vẻ không sao cả, mà tiếp tục xem thoả hiệp.
Dù sao chuyện cũng thoả hiệp xong rồi, có trả lại đứa bé cho bọn họ cũng không
có vấn đề gì.
Tề Hiên sau khi đoạt lại Ngãi Tiểu Hiên, thì lập tức
mở trói cho cậu, lấy băng dính trên miệng cậu xuống, kích động mà ôm cậu.
“Tiểu Hiên, để cho ba xem có bị thương chỗ nào không?”
“Ba —— con không sao.” Ngãi Tiểu Hiên nhào vào trong
ngực Tề Hiên, nhịn cố gắng không khóc mà ôm anh thật chặt.
Mấy ngày nay cuộc sống của cậu thật vất vả, mỗi ngày
cũng không bị trói lại, ăn không đủ no ngủ không ngon, đây quả thực không phải
là cuộc sống mà con người trải qua.
“Tiểu Hiên ngoan, con rất kiên cường, ba cảm thấy vẻ
vang vì con, về sau ba nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để cho người
khác bắt nạt con nữa.” Tề Hiên cũng ôm Ngãi Tiểu Hiên mà cam đoan.
Đứa nhỏ này thật sự rất kiên cường, gặp phải chuyện
như vậy lại không khóc, anh nên cảm thấy cao hứng. Nhưng mà không nói đến con
trai kiên cường, anh cũng không bảo vệ Tiểu Hiên thật tốt. Bị Tề Triển bắt đi
là thất trách của người làm cha như anh.
“Vâng, ba nam tử hán đại trượng phu nhất định phải nói
lời giữ lời nha.”
“Ừ, nói phải giữ lời.”
Hai cha con Tề Hiên và Ngãi Tiểu Hiên ở chỗ đó ôm thật
chặt, khiến người khác hâm mộ tình cha con của bọn họ.
“Tiểu Hiên ngoan, tới đây để cho ông nội ôm có được
hay không?” Trái tim Tề Hùng ngứa một chút, rất muốn ôm cháu của ông một cái,
giống như ông còn chưa từng được ôm đứa cháu này vậy.
“Ba”—— Ngãi Tiểu Hiên có chút do dự không biết có nên
đi hay không, không thể làm gì khác hơn là hướng Tề Hiên nhờ giúp đỡ.
Trước đó ông nội này đã cùng ba mẹ cãi nhau, còn phản
đối bọn họ ở chung một chỗ, ông nội này hình như không thích mẹ của cậu, vậy
cậu có nên đi qua hay không đây. Nhưng mà ông ấy là ông nội nha.
“Đi đi, mau đi gọi ông nội đi, ông ấy là ông nội của
con đó.” Tề Hiên buông Ngãi Tiểu Hiên ra, nhẹ nhàng đẩy cậu bé về phía Tề Hùng.
Mâu thuẫn giữa anh và cha đã hóa giải, hơn nữa Tề Hùng
cũng đón nhận Ngãi Giai Giai, cái kết quả này ngoài suy nghĩ và dự đoán của
anh. Còn tưởng rằng cả đời này Tề Hùng sẽ không đồng ý cho anh cưới Ngãi Giai
Giai, không nghĩ tới chuyện này lại thay đổi nhanh như vậy.
“Ông nội” —— Ngãi Tiểu Hiên nghe Tề Hiên nói thế, thì
chạy về phía lồng ngực của Tề Hùng mà ôm ông ấy thật chặt. Thêm một người ba
rồi lại thêm một ông nội, có thể sẽ thêm một bà nội đây. Ngãi Tiểu Hiên ôm Tề
Hùng trong lòng âm thầm ảo tưởng cực kỳ hưng phấn.
“Ngoan, thật là cháu nội ngoan của ông nội, lại cho
ông nội ôm một cái.” Tề Hùng bế Ngãi Tiểu Hiên lên. phát hiện thể trọng của
cháu hơi nhẹ rất không vui.
“Cháu nội ngoan, sao con nhẹ như vậy.”
“Ông nội, đã mấy ngày nay con chưa ăn được bữa cơm no.
Mỗi ngày đều là ăn bánh bao cứng nguội lạnh, con muốn ăn đùi gà, con muốn ăn
cá, con muốn ăn xong thật nhiều đồ ăn ngon.” Ngãi Tiểu Hiên uất ức nói.
“Tề Triển mày đáng chết, lại ngược đãi cháu của tao
như vậy!” Tề Hùng nghe được câu này, thì cực kỳ tức giận mà chửi ầm lên với Tề
Triển.
“Được rồi, cháu tôi cũng đã trả lại cho các người, lúc
này các người nên tuân thủ hứa hẹn đi, dù sao cũng đã như vậy rồi, ông muốn như
thế nào.” Tề Triển không quan tâm nhún nhún vai, không thèm để ý đến sự tức
giận của Tề Hùng.
Muốn ông không đối với Ngãi Tiểu Hiên như vậy, thì ông
đã đối đãi như vậy rồi, còn nói cái gì nữa. Dù sao chỉ cần nắm được tiền, thì
chuyện gì ông cũng không để ý.
“Thả Tề Ngữ Ti.” Tề Hùng lạnh lùng ra lệnh , nhịn lửa
giận ở trong lòng, nếu như Tề Triển không phải là em trai của ông, nhất định
ông sẽ cho nó trả giá thật lớn.
Người đang áp tải Tề Ngữ Ti, nghe lời nói của Tề Hùng,
thì mở trói cho cô ấy. Tề Ngữ Ti hưng phấn chạy đến bên cạnh Tề Triển, để lại
một mình Lữ Lỵ Liên đang ở nơi đó tức giận.
“Ba cũng là người hiểu rõ con nhất.” Tề Ngữ Ti kéo
cánh tay Tề Triển làm nũng.
“Ba làm sao mà không đau lòng một đứa con gái như con
chứ!”
“Tề Triển, cái tên không có lương tâm, tôi thiệt thòi
đi theo ông nhiều năm như vậy, vì ông làm nhiều chuyện như vậy, ông lại đối với
tôi như vậy.
“Ông không phải là người.” Lữ Lỵ Liên thấy Tề Triển
chỉ để ý đến con gái của mình, không quan tâm đến bà, nên bà tức giận phẫn nộ
mà chửi ầm lên.
“Lỵ Liên, không phải là tôi nói bà nha, người phụ nữ
như bà cũng thật không biết xấu hổ, nói gì mà đi theo tôi nhiều năm như vậy.
Đừng quên bà là phụ nữ của anh trai tôi, không phải phụ nữ của tôi. Cái này mọi
người đều biết bà không phải là phụ nữ của tôi. Tôi xong rồi sao phải xen vào
chuyện của bà.” Tề Triển rũ sạch quan hệ của ông và Lữ Lỵ Liên. Bọn họ vẫn luôn
lợi dụng lẫn nhau mà thôi, làm gì có tình cảm.
“Tề Triển tôi nguyền rủa ông, người như ông sẽ không
chết được tử tế, nhất định sẽ không có kết quả tốt.” Lữ Lỵ Liên rất bất
đắc dĩ chỉ có thể mắng chửi người. Nếu như Tề Triển thật sự mặc kệ bà. Tề Hùng
lại muốn đối phó với bà. Vậy là kết quả của bà thật sự là rất thê thảm, nếu sớm
biết như vậy, thì nên an phận một chút, không quá tham , thì tối thiểu bà còn
có cuộc sống tốt, nhưng mà bây giờ thì mất hết.
“Bà cứ việc mắng đi.” Tề Triển bị Lữ Lỵ Liên mắng như
thế, vẫn không thèm quan tâm.
“Ba, dù sao bây giờ bà ta cũng chỉ có thể mắng mà
thôi. Đợi bà ta bị bán sang Châu Phi đi, thì xem sau đó bà ta còn có thể chửi
chúng ta thế nào.”
Tề Ngữ Ti đắc ý mà phụ họa.
Lữ Lỵ Liên người đàn bà này, cô đã nhìn không thuận
mắt từ lâu. Nếu như không phải là bà ta vẫn đi cùng với ba cô, thì cô đã muốn
vạch mặt bà ta từ lâu.
“Đúng rồi, các người cũng đừng quên một vạn nha. Ngày
mai tôi mà không thấy tiền ở trong tài khoản, thì ông phải biết tôi sẽ làm ra chuyện
gì rồi đó?” Tề Triển cầm thoả hiệp lắc lắc ở trước mặt của Tề Hùng nhắc nhở
ông.
“Yên tâm, một vạn có thể làm cho mày từ đó biến mất ở
trước mặt tao, không còn nguy hại tới con trai cùng cháu trai của tao thì đáng
giá.” Tề Hùng rất không vui mà nhìn Tề Triển.
“Được, tôi liền tin ông một lần. Ngữ Ti chúng ta đi
thôi.” Tề Triển kéo tay Tề Ngữ Ti đi tới ven đường, sau đó chặn một chiếc xe
rồi rời đi.
Lữ Lỵ Liên nhìn Tề Triển ngồi xe, mà cắn răng nghiến
lợi hận không thể chặt tên Tề Triển này thành trăm mảnh. Bà vì Tề Triển làm
nhiều như vậy, quay đầu lại cái gì cũng không còn, cái gì cũng không có, tại
sao bà lại có kết quả như vậy.
“Bà đi đi, tôi sẽ cho bà một khoản tiền coi như tôi
bồi thường, đã làm phí tuổi thanh xuân của bà.” Tề Hùng có chút áy náy với Lữ
Lỵ Liên, bất đắc dĩ nói một câu, rồi sau đó liền ôm Ngãi Tiểu Hiên lên xe.
Sau khi Tề Hùng lên xe, người đang áp chế Lữ Lỵ Liên
cũng mở trói, ném bà ở một chỗ rồi cũng rời đi.
Lữ Lỵ Liên nhìn xe Tề Hùng đi xa, mà chảy nước mắt
thương tâm, tràn đầy hối hận. Mấy năm nay rốt cuộc bà làm được gì, Tề Hùng căn
bản cũng không có bạc đãi bà, bà muốn cái gì thì sẽ có cái đó, xài bao nhiêu
tiền Tề Hùng cũng không có nói bà, mà bà lại cùng người đàn ông khác hợp mưu
muốn hại ông, rốt cuộc bà có phải là người không!
Tề Triển, tuyệt đối bà sẽ không bỏ qua cho tên đàn ông
đáng ghét này, tuyệt đối sẽ không.