Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 144: Chương 144: nuôi bên người rất nhiều sói.




Ads Tề Ngữ Ti thấy Tề Hùng đi xuống, vì vậy tiến lên khoác lên cánh tay của ông làm nũng.

“Bác trai, người đàn bà họ Lâm này lại trói bác gái lại, có phải quá kiêu ngạo hay không? Trong mắt không xem ai ra gì, bà ta phải biết bà ta chỉ là người làm ở nhà họ Tề mà thôi. Sao có người làm nào dám trói chủ nhân lại. Bác trai, bà Lâm này bác phải dạy dỗ thật tốt mới được đó.”

Trước đây cô đã muốn trừng trị cái bà Lâm này rồi, chỉ tiếc bà có Tề Hùng và Tề Hiên chống lưng. Nhưng mà bây giờ đã phạm sai lầm, nói vậy thì không ai có thể chống đỡ cho bà ta đi.

“Chính là cái này sao, còn gì nữa không?” Bộ dạng Tề Hùng ra vẻ không sao cả , mặc cho Tề Ngữ Ti cặp tay đi tới bên sofa ngồi xuống.

“Bà ta thường không thèm để con vào mắt, bà ta cũng chỉ sợ mỗi bác và anh họ thôi. Bác, người làm như vậy cần bà ta làm gì, mau sa thải đi ạ.”

Tề Ngữ Ti dùng mắt liếc bà Lâm một chút, rất đắc ý giống như đang đợi kết quả của bà ấy.

“Hội chủ , tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.” Bà Lâm nhìn Tề Ngữ Ti thì bộ dạng như bừng tỉnh hiểu ra.

“Bác, bà ta cố ý đổi chủ đề, bác đừng nghe bà ta.” Tề Ngữ Ti phản bác.

Hôm nay cô không cho bà Lâm này đẹp mặt thì không đựơc, xem bà ta sau này còn có dám khinh thường cô hay không.

“Hội chủ, nếu như nói trong tay chúng ta có Lữ Lỵ Liên và Tề Ngữ Ti, vậy Tề Triển có phải sẽ trao đổi hay không ?” Bà Lâm không đợi Tề Hùng mở miệng bảo bà nói, bà liền tự mình nói ra.

“Lời này của bà là có ý gì?” Tề Ngữ Ti nổi giận rồi đứng lên chỉ vào bà Lâm mắng to.

“Đúng vậy, đây cũng là biện pháp tốt.” Tề Hùng rất hưng phấn trùng hợp là ngựơc lại với biểu tình của Tề Ngữ Ti.

“Bác này” —— Tề Ngữ Ti mờ mịt, không biết vì sao nhưng mà vì một lòng muốn trừng trị bà Lâm, vì vậy làm nũng với Tề Hùng.

“Bác, bà Lâm là một người làm, lại to gan như vậy. Bác hãy trừng trị bà ta, để cho con hả giận có được hay không ?

Tề Hùng cũng không thèm nhìn tới Tề Ngữ Ti một cái, trong lòng đang suy nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào.

Lúc này Nghiêm Chính Phong vừa vặn trở về, lúc đi vào thì phát hiện Tề Ngữ Ti cũng ở đây. Vì vậy chỉ cúi người chào Tề Hùng, không nói gì : “Hội chủ.”

Nếu như Tề Hùng không cho anh nói, anh kiên quyết không nói.

“Chính Phong à, nhặt sợi dây trên đất lên.” Tề Hùng chỉ vào sợi dây mới vừa rồi trói Lữ Lỵ Liên

“Dạ” Nghiêm Chính Phong nhặt sợi dây lên cầm ở trên tay, nghe chỉ thị tiếp theo.

“Trói cô ta lại cho tôi.” Tề Hùng kéo tay Tề Ngữ Ti , sau đó ném lên trên đất.

“Cái gì.” Tề Ngữ Ti vô cùng kinh ngạc, cho là Tề Hùng vốn định trói bà Lâm, không ngờ lại là cô.

Nghiêm Chính Phong nghe mệnh lệnh, không chút do dự tiến lên trói Tề Ngữ Ti lại.

“Bác, tại sao muốn trói con.” Tề Ngữ Ti cố gắng giãy giụa, chỉ tiếc cũng không có chút tác dụng gì, không lâu sau đã bị Nghiêm Chính Phong trói chặt.

Tề Ngữ Ti mới vừa hỏi xong, thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lữ Lỵ Liên, thì càng thêm kinh ngạc.

“Buông tôi ra.”

Lữ Lỵ Liên bị mấy người bắt trở về, quần áo hơi xốc xếch giống như là đã giãy giụa.

“Bác Liên.” Tề Ngữ Ti vẻ kinh ngạc nhìn Lữ Lỵ Liên chật vật trước mắt. Sau đó nhìn Tề Hùng ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, thế mới biết vừa mới bắt đầu cô đã sai lầm rồi.

Lữ Lỵ Liên không phải bị bà Lâm trói, mà là Tề Hùng. Vậy mà cô lại không có đầu óc đi mở trói cho bà ta, còn lớn tiếng nói để bác ấy trừng trị bà Lâm.

“Bác, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con…” Tề Ngữ Ti vừa vội lại sợ nên trong đầu trống rỗng.

Tề Hùng vẫn luôn rất cưng chìu cô, sao có thể như vậy với cô chứ, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó.

“Chính Phong, Tiểu Hiên không có ở trong tay Diệp Tầm Phương phải không?” Tề Hùng không để ý tới Tề Ngữ Ti, mà hỏi Nghiêm Chính Phong

“Hội chủ, tiểu thiếu chủ xác thực không có ở trong tay Diệp Tầm Phương. Nhưng mà bây giờ Diệp Tầm Phương đang tìm kiếm tiểu thiếu chủ, tôi nghĩ là cô ta muốn sau khi nắm được tiểu thiếu chủ, mới trở lại uy hiếp Thiếu chủ.”

Anh tra xét một ngày, cuối cùng lại để cho anh khẳng định, Ngãi Tiểu Hiên không có ở trong tay Diệp Tầm Phương. Nhưng trái lại ngừơi phụ nữ này rất thông minh, vụng trộm phái thật nhiều người đi tìm Ngãi Tiểu Hiên.

“Bác, Tiểu thiếu chủ này và Diệp Tầm Phương lại có quan hệ gì?” Tề Ngữ Ti càng không hiểu, chỉ muốn biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Nhưng mặc kệ cô nói, hỏi thế nào, cũng không ai để ý tới cô.

“Tiểu Hiên ở trong tay Tề Triển, đương nhiên không có ở trong tay Diệp Tầm Phương. Cái con nhóc Diệp Tầm Phương này uy hiếp tôi nhiều năm như thế, cũng nên tính sổ với cô ta rồi.” Trong mắt Tề Hùng thoáng qua một tia khôn khéo.

“Bác trai, cái gì Tiểu Hiên ở trong tay ba con, đây là ý gì chứ?” Tề Ngữ Ti hỏi nữa.

“Đủ rồi, chính là ba cô, nếu không phải là tâm tư ông ta quá lớn, thì chúng ta cũng không bị trói ở chỗ này. Ba cô bắt con trai của Tề Hiên để uy hiếp Tề Hùng. Và bắt Tề Hiên cầm Tề thị tới trao đổi. Bây giờ Tề Hùng định dùng chúng ta để trao đổi cháu của ông ta. Hiểu chưa đồ ngốc.” Lữ Lỵ Liên rất phẫn nộ mà trả lời tất cả vấn đề của Tề Ngữ Ti. Bây giờ bà căm thù Tề Triển, và căm thù cả con gái của ông ta.

“Cái gì, anh họ có con trai, rồi sau đó chuyện của ba tôi, ông ấy” —— Tề Ngữ Ti muốn nói ba của mình không thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà lại không nói ra miệng, bởi vì cô biết Tề Triển thật sự sẽ làm chuyện như vậy.

“Đừng nói nhảm. Chính Phong trói hai người phụ nữ này lại. Lập tức liên lạc với Tề Hiên, nói cho nó biết chuyện này. Sau đó chúng ta sẽ từ từ cùng Tề Triển tính sổ, nếu như nó thật sự không muốn mang Tiểu Hiên đổi con gái và phụ nữ của mình. Vậy thì chúng ta mang bọn họ bán sang Châu Phi. Là do nó trước đó không để ý tới tình anh em. Vậy thì đừng trách tôi vô tình.” Ngọn lửa trong mắt Tề Hùng như thiêu đốt hừng hực, khiến mọi người thấy cũng đều có chút sợ hãi, nhất là Tề Ngữ Ti. Đã sợ đến mức không dám nói tiếp nữa.

“Đều là cha con mày, hại tao thảm như vậy, đáng ghét,” Lữ Lỵ Liên tức giận mắng to, không biết tìm ai hả giận nên không thể làm gì khác hơn là mắng Tề Ngữ Ti.

“Bà lại không ác sao, đừng cho là tôi không biết. Chuyện bà theo ba tôi, bà gả cho bác trai chính là vì chờ ông ấy chết. Sau đó phân một nửa tài sản của nhà họ Tề, nhưng mà sau bà lại biết, di chúc đã lập từ lâu, sau khi chết tất cả tài sản của nhà họ Tề, tất cả đều thuộc về Tề Hiên. Cho nên bà mới không phục, mà tính lợi dụng ba tôi chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tề.” Tề Ngữ Ti cũng nói ra toàn bộ bí mật của Lữ Lỵ Liên.

“Mày” —— Lữ Lỵ Liên cực kỳ tức giận, thực khiếp đảm mà nhìn Tề Hùng.

Xong rồi, lần này khẳng định là bà xong đời rồi. Bị Tề Ngữ Ti nói như thế, Tề Hùng chắc chắn sẽ không thả bà.

“Được lắm, tôi còn không biết mình nuôi nhiều con sói bên cạnh như vậy. Xem ra hôm nay phải tiêu diệt hết các người, những con sói này mới được. Chính Phong ném bọn họ vào xe, chúng ta cùng đi kho hàng. Bà Lâm, bà ở nhà để tiếp ứng, nếu đến tối chúng tôi còn chưa trở về. Bà hãy cho anh em của Tề Anh hội phát ra tin tức cho các phân hội khắp nơi. Mặc kệ gặp được Tề Triển ở đâu, bắt hết cho tôi.” Tề Hùng ra lệnh Nghiêm Chính Phong mang Tề Ngữ Ti và Lữ Lỵ Liên vào xe, còn dặn dò bà Lâm một chuyện.

Vốn cho rằng chỉ là một chuyện đơn giản. Xem ra ông đã nghĩ sai rồi, chuyện này cực kỳ phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.