Ngãi Giai Giai thất thần mà suy nghĩ làm thế nào
mới có thể xoá bỏ mâu thuẫn giữa Tề Hiên và Tề Hùng.
"Giai Giai, con đang suy nghĩ gì đấy, nghĩ
đến nhập thần như vậy?" Tề Hùng nhìn thẫy Ngãi Giai Giai thất thần, vì thế
kêu cô tỉnh.
"Không có, không có gì." Ngãi Giai
Giai lấy lại tinh thần, cố gắng cười.
"Năm đó bác tính toán thế này, trước dùng
vợ của mình ngăn chặn anh trai của bác, chính là bác cả của Tề Hiên, sau đó chờ
cảnh sát đến, bác sẽ lại dùng quyền thừa kế Tề thị để đổi người với ông ta, bởi
vì như thế, anh trai bác sẽ phạm pháp, dù cho có được quyền thừa kế, ông ta
cũng không thể thừa kế, nhưng mà không nghĩ tới ông ta ra tay quá nhanh, khiến
cho bác đỡ không được, cho nên mới tạo thành bi kịch hôm nay. Bởi vì bác nợ vợ
của mình nhiều lắm, từ đó về sau cũng không có cưới vợ nữa."
Tề Hùng nhớ lại chuyện năm đó, tim liền đau đớn,
vốn ông cũng không có đoán được anh của mình ra tay nhanh như vậy, cho là ông
ấy sẽ cùng mình quần nhau một phen, nếu như lúc ấy cẩn thận một chút, hôm nay
mọi chuyện sẽ không như thế này.
"Bác trai, vậy bác có biết lúc ấy thiếu chủ
ở chỗ nào không?"
Thiếu chủ nói qua, lúc ấy anh bị người trói, đặt
ở trong một góc nhỏ, vậy mà Tề Hùng lại không có nhắc tới anh, có chút kỳ quái?
"Bác nhớ lúc ấy Tề Hiên hẳn là ở trường
học, Giai Giai, tại sao con lại hỏi vấn đề này?"
Nói đến cũng thấy lạ, ngày đó Tề Hiên vừa trở về
liền chửi mắng ông người cha này, ông cũng không biết Tề Hiên làm sao biết được
chuyện này, tin tức nhanh như vậy.
"Bác trai, con biết vì sao anh của bác lại
ra tay quá nhanh, bởi vì trong tay ông ấy còn có thiếu chủ có thể uy hiếp bác,
bởi vì lúc ấy thiếu chủ ở ngay tại hiện trường, anh ấy bị trói, ném vào trong
góc. Con nghĩ bác cả của thiếu chủ lúc ấy bắt được hai người, cho nên ông ấy
mới dám xuống tay nhanh như thế."
Tề Hùng nghe Ngãi Giai Giai nói như thế, bỗng
nhiên tỉnh ngộ.
Nhiều năm như thế, ông luôn cho rằng Tề Hiên là
nghe người khác kể mẹ mình chết như thế nào mà hận ông, thì ra là nó nhìn thấy
tận mắt, chính tai nghe, lúc ấy mỗi một câu ông nói nó đều nghe được, cũng khó
trách nó hận ông nhiều năm như thế!
"Xem ra bác vẫn là tính sai, lúc ấy bác
cũng không biết Tề Hiên ở đó, nếu biết, thì sẽ không đi bước này."
Khó trách anh của ông ra tay nhanh như vậy, thì
ra chỉ là giết gà dọa khỉ, đều do ông, sơ sót an toàn của Tề Hiên, để cho người
ta bắt nó đi, ông lại không biết.
"Bác trai, thiếu chủ có lẽ còn không biết
bác nghĩ như vậy, nếu như nói rõ rồi, tin tưởng cảm tình giữa hai cha con sẽ
tốt thôi."
"Xem ra là do bác không giao tiếp với nó
cho tốt, từ sau khi mẹ nó chết, bác chỉ lo dốc sức lập sự nghiệp, nhưng mà
chính mình lại không rành việc kinh doanh, đã huỷ hoại Tề thị." Tề Hùng
châm chọc mình.
"Do Thiếu chủ quá quan tâm bác, cho nên mới
bị thương sâu như vậy. Mỗi người đều sợ hãi mất đi người quan trọng nhất hoặc
đồ gì đó của mình."
Thật ra thì thiếu chủ rất quan tâm ba của mình,
chỉ là chịu đựng không chú ý đến ông thôi.
"Những lời này bác thích nghe, đã lâu không
có nghe qua lời nói xuôi tai như thế rồi, xem ra cô gái nhỏ như con đây thật sự
có chút bản lãnh dụ dỗ người, khó trách Tề Hiên giống như đem con thành bảo bối
mà đối đãi, con đó, thật đúng là kẻ dở hơi, đồng thời cũng là vận may của nó,
nếu như không có con, có lẽ hiện tại sẽ không có nó." Tề Hùng đang cảm
thán .
Ông biết rõ mười năm trước là Ngãi Giai Giai cứu
Tề Hiên, sáu năm trước Ngãi Giai Giai cứu Tề thị, là Tề gia bọn họ thiếu nợ cô
ấy quá nhiều.
"Bác trai, bây giờ tâm tình bác khá hơn
chưa?"
Ngãi Giai Giai nghe Tề Hùng nói như thế, chỉ là
cười nhẹ, căn bản không để những chuyện kia ở trong lòng.
"Khá, hiện tại tâm tình bác rất tốt!"
"Bác trai, có tin tức Tiểu Hiên chưa, nó đã
mất tích một ngày, con thật lo lắng cho nó." Ngãi Giai Giai đột nhiên muốn
giận Ngãi Tiểu Hiên.
Hôm nay vốn là tính đi tìm con trai, không nghĩ
tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho tới bây giờ còn chưa đi tìm, thật
không biết Tiểu Hiên bị ai bắt đi, vậy mục đích của người kia là cái gì?
"Con yên tâm đi, bác đã phái người đi tìm,
tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức. Trước tiên con nghỉ ngơi cho khoẻ đi, người
sinh bệnh nên có bộ dạng bệnh nhân, bác không quấy rầy con."
Tề Hùng đứng lên, mỉm cười với Ngãi Giai Giai,
sau đó xoay người, đi tới cửa, sau khi ra cửa vẫn không quên đóng cửa lại nhẹ
nhàng.
Ngãi Giai Giai nhìn một loạt động tác này của Tề
Hùng, cảm thấy ông ấy là người rất cẩn thận, với lại cũng không còn tàn bạo như
trong tưởng tượng của cô, cô sẽ tìm cơ hội nói rõ những chuyện này với thiếu
chủ, hi vọng có thể hóa giải mâu thuẫn giữa cha con họ.
Ngãi Giai Giai nằm, suy nghĩ lung tung rồi ngủ
thiếp đi, ngay cả có người tiến vào cũng không biết.
Trần Tiểu Ngoạn tìm được Tề Hiên, sau đó nói
toàn bộ cho anh biết, Tề Hiên vừa nghe chuyện của Ngãi Giai Giai thì vội vàng
chạy đến, lúc này đã là buổi sáng rồi, vậy mà anh lại vẫn là cả người ướt sũng,
về đến nhà cũng không muốn đi thay quần áo, vẫn đứng ở trong phòng Ngãi Giai
Giai, nhìn cô.
Khá tốt cô ấy không có việc gì, may mắn cô được
Tề anh hội cứu về, thật sự là cám ơn trời đất.
Nhìn Ngãi Giai Giai đang ngủ an toàn, anh thở
dài một hơi, kết quả so với trong tưởng tượng của anh tốt hơn nhiều. Sau khi
anh biết Ngãi Giai Giai được người của mình cứu trở về, trong lòng vui vẻ vô
cùng.
"Thiếu chủ, trước tiên cậu đi đổi quần áo
trên người đi, bằng không sẽ ngã bệnh đó." Bà Lâm lặng lẽ tiến đến, bên
tai Tề Hiên thấp giọng nói.
"Tôi muốn chờ cô ấy tỉnh lại." Thái độ
Tề Hiên rất kiên định, không muốn rời giường một bước.
"Thiếu chủ, bộ dạng này của cậu, khi Giai
Giai tiểu thư tỉnh lại thấy được, sẽ đau lòng , hơn nữa cũng sẽ rất lo lắng,
cậu nhẫn tâm để cho cô ấy thấy bộ dạng thương tâm khổ sở của cậu sao?" Bà
Lâm tiếp tục khuyên anh.
Tề Hiên nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, vì vậy đứng
lên, nhưng vừa mới đứng lên liền cảm thấy đầu hơi choáng váng.
"Thiếu chủ, cậu làm sao vậy?" Bà Lâm
nhìn thấy anh đứng không vững, vì vậy đỡ anh.
Tề Hiên cố gắng lắc đầu, nâng cao tinh thần, nặn
ra nụ cười, nhìn bà Lâm, "Mẹ Lâm, tôi không sao, bây giờ tôi đi thay quần
áo ."
Bị mưa ngâm một ngày, bôn ba một ngày, xem ra
anh hơi khó chịu, được trước đi tìm chút thuốc uống, bằng không chờ khi Giai
Giai tỉnh lại, anh lại ngã gục, vậy không được.
Tề Hiên trở lại gian phòng của mình, tùy tiện
tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay, sau đó lục tất cả ngăn kéo, cũng không tìm
được một viên thuốc.
Thân thể của anh luôn luôn rất tốt, gần như đều
không sinh bệnh, cho nên trong phòng cũng không có chuẩn bị thuốc cần dùng hằng
ngày, lúc này muốn dùng sẽ không có.
Tề Hiên bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, ngồi
xuống, cảm thấy đầu càng ngày càng lờ mờ, vì vậy tính nằm một chút rồi sẽ đi
đến phòng Ngãi Giai Giai, nhưng mà mới vừa nằm xuống, đầu óc liền mê man ngủ
thiếp đi, bất tỉnh nhân sự .