Ads
Trần Tiểu Ngoạn thấy Ngãi Giai Giai sắp lật xuống
giường, vọt tới muốn tiếp cô, nhưng mà may mắn bà Lâm nhanh một bước, không để
cho cô té xuống. .
"Giai Giai, không phải mới vừa bảo con dưỡng
bệnh cho khỏe ư, tại sao lại không nghe lời?" Bà Lâm quan tâm nên mạnh mẽ
lên án một phen.
"Quần áo của thiếu chủ đã ướt đẫm anh ấy
cũng không quản, như vậy anh ấy sẽ sinh bệnh, con phải đi tìm anh ấy về, trước
tiên để cho anh ấy thay đổi quần áo." Ngãi Giai Giai cố gắng đứng
dậy, nhưng mà thân thể không có một chút sức lực, căn bản là dậy không nổi.
Cô vì sao dậy không nổi, cô sao lại vô dụng như
vậy chứ, mỗi lần đều như thế.
"Giai Giai, bây giờ cái dạng này của con
làm sao mà đi tìm cậu ấy chứ, hãy để những người khác đi tìm, con an tâm nằm ở
chỗ này, trước tiên dưỡng thân thể của mình thật tốt, như vậy mới có thể có sức
lực mà chăm sóc thiếu chủ, có phải không?" Bà Lâm đè Ngãi Giai Giai xuống,
sau đó đắp kín mền cho cô.
"Nhưng mà mẹ Lâm, con thật sự rất lo lắng,
đều tại con không tốt." Ngãi Giai Giai nức nở oán trách mình.
"Con khỏe mạnh, thiếu chủ cũng rất khỏe,
tất cả mọi người khỏe, không tốt chính là ông trời, ai bảo ông ấy hạ mưa lâu
như vậy, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, hội chủ đã phái nhiều người đi tìm thiếu chủ
rồi."
"Giai Giai, cậu hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi,
mình giúp cậu đi tìm người về, đừng có lại muốn tự mình đi ra ngoài tìm đó!
Ngoan ngoãn." Trần Tiểu Ngoạn cũng dụ dỗ Ngãi Giai Giai, sau đó đứng lên,
quay về phía bà Lâm, "Bác Lâm, bác hãy chăm sóc Giai Giai thật tốt, con đi
tìm người về."
Nếu như cô nói Tề Hiên không đúng, chắc hẳn Ngãi
Giai Giai sẽ trở mặt với cô, Giai Giai vì một người đàn ông như vậy, đáng hay
không?
Trần Tiểu Ngoạn thật sự không hiểu Ngãi Giai
Giai vì sao lại khiến cho mình trải qua đau khổ như vậy, tình yêu thật sự là
độc dược, ăn vào thì không có thuốc nào cứu được sao? Có lẽ là Giai Giai trúng
độc quá sâu rồi.
"Tiểu Ngoạn, cám ơn cậu." Ngãi Giai
Giai cảm kích.
Cô thật sự mắc nợ Tiểu Ngoạn nhiều lắm, khả năng
đời này cũng không trả hết .
"Là chị em thì cũng đừng khách khí với
mình, được rồi, mình đi trước, bye bye." Trần Tiểu Ngoạn phất phất tay với
bà Lâm và Ngãi Giai Giai, sau đó đi ra ngoài.
Vì có thể khiến cho Giai Giai an tâm, cô đành
phải cố mà đi tìm hai tên đàn ông đáng giận kia.
Trần Tiểu Ngoạn vừa nghĩ tới Nghiêm Chính Phong,
thì lửa đầy bụng, hận không thể đem anh ta thành bao cát mà đánh. Nhưng mà hiện
tại không phải, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được bọn họ.
Trần Tiểu Ngoạn lấy điện thoại di động ra, gẩy
số điện thoại của Nghiêm Chính Phong vài chục lần thì đều là tắt máy, hai tên
đàn ông này sao lại tắt máy ?
Không có biện pháp, chỉ có thể tìm lung tung
thôi, tìm được ở đâu thì chính là ở đó, nếu như vận khí tốt, có thể rất nhanh
tìm được, nếu vận khí không tốt, khả năng đến hừng đông cũng tìm không thấy.
Trần Tiểu Ngoạn cất di động đi, che dù, ở trong
mưa tìm kiếm thân ảnh Tề Hiên và Nghiêm Chính Phong.
Trần Tiểu Ngoạn đi rồi, Ngãi Giai Giai cũng
không thể ngủ được, hình như đang đợi cô ấy mang Tề Hiên về vậy.
"Giai Giai, sao lại không nhắm mắt nghỉ
ngơi chứ?" Bà Lâm nhìn thấy Ngãi Giai Giai vẫn không có nhắm mắt, vì thế
hỏi.
"Mẹ Lâm, con ngủ không được, con lo lắng
cho thiếu chủ, hiện tại con rất muốn gặp thiếu chủ, không biết hiện tại anh ấy
thế nào, bị ngâm mưa, có thể giống con mà ngã bệnh hay không, nếu như anh ấy
ngã bệnh, có người bên cạnh chăm sóc anh ấy hay không?" Ngãi Giai Giai nói
ra tất cả chuyện lo lắng trong lòng mình.
"Thân thể Thiếu chủ rất tốt, rất khỏe mạnh,
sẽ không dễ dàng sinh bệnh như thế, con đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho khỏe, chờ
thiếu chủ trở lại, con mới có tinh thần nói chuyện với cậu ấy, đúng hay
không?"
Bà Lâm chính là giống như một người mẹ, ngồi ở
bên giường, không ngừng an ủi cô.
"Con đã rất cố gắng khiến cho mình nhắm mắt
lại, nhưng mà vừa nhắm mắt lại con liền nghĩ tới thiếu chủ, làm sao cũng ngủ
không được."
"Ngủ không được hãy theo ông già như bác
đây trò chuyện đi, bà Lâm, bà đi chuẩn bị chút thức ăn đi." Tề Hùng đột
nhiên đi đến, mỉm cười.
"Vâng." Bà Lâm đứng lên, nhường lại vị
trí, sau đó đứng nán lại một chút mới đi ra.
Ngãi Giai Giai muốn rời giường, muốn tỏ ý với Tề
Hùng, nhưng bị ông ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích, thân thể con còn rất yếu,
cứ nằm đó, bác ngồi ở chỗ này là được rồi." Tề Hùng ngồi lên vị trí vừa
rồi của bà Lâm, nhìn Ngãi Giai giai.
"Bác trai, nụ cười của bác rất ôn
hòa." Ngãi Giai Giai mỉm cười, nhìn Tề Hùng nở nụ cười.
Nếu như mỗi ngày bác trai có thể cười với thiếu
chủ như vậy, có lẽ lúc đó cha con họ sẽ không cứng ngắc như vậy.
"Thì ra miệng của con ngọt như vậy, khó
trách Tề Hiên lại yêu con như thế, con thật là một đứa trẻ khiến người yêu
thích." Tề Hùng vì những lời này của Ngãi Giai Giai mà phấn khởi trong
lòng.
Không biết đã bao lâu rồi, đã lâu cũng chưa từng
có người khen ngợi ông như vậy, ông thật sự rất thích được đứa trẻ khen ngợi
như vậy.
"Bác trai, con là nói thật đó, con cũng
chưa bao giờ nói dối với thiếu chủ."
Cô luôn luôn không nói dối, cũng không biết nên
nói dối như thế nào.
"Trẻ con thành thực là tốt." Tề Hùng
hài lòng gật gật đầu, càng thêm yêu thích Ngãi Giai Giai.
Có lẽ cô bé này thật sự có thể khiến cho cha con
bọn họ bỏ đi ngăn cách nhiều năm, xem ra ông không nên bức Tề Hiên lấy Diệp Tầm
Phương rồi, ông cũng không phải coi trọng dòng dõi gì, mà là sợ hãi Diệp Thị,
nhiều năm như thế, ông vẫn không dám đối nghịch cùng Diệp Thị, cho dù là thực
lực của Tề thị đã vượt qua Diệp Thị rất xa, cái cảm giác sợ hãi kia vẫn tồn
tại, có thể là sợ hãi quá lâu, không xóa được.
Ông nên học phải kiên cường, cũng đã nhiều tuổi
như thế, có ham muốn gì nữa đâu.
"Bác trai, bác có tâm sự phải không?"
Ngãi Giai Giai nhìn thấy bộ dạng Tề Hùng có vẻ đau thương, vì vậy quan tâm hỏi.
"Con biết chuyện xưa của bác và Tề Hiên
sao?" Tề Hùng vừa nghĩ tới chuyện năm đó, thì đau lòng không thôi.
"Vâng." Ngãi Giai Giai gật gật đầu.
"Nó đã nói với con như thế nào?"
"Anh ấy nói, bác trai vì Tề thị, ngay cả
mạng của vợ mình cũng không để ý." Lúc Ngãi Giai Giai nói những lời này
thì có chút kinh hoảng, cô lo lắng nói như vậy sẽ khiến Tề Hùng không vui, dù
sao những lời này cũng không phải là lời hay gì.
"Ha ha ——" Tề Hùng cười lạnh.
"Bác trai, bác đừng tức giận , con không
phải cố ý muốn chọc bác tức giận." Ngãi Giai Giai nhìn thấy nụ cười lạnh
kia của Tề Hùng, hơi sợ.
"Bác không có giận con, bác chính là giận
chính mình."
Xem ra Tề Hiên thật sự vì chuyện năm đó mà hận
ông như vậy, lại thêm về sau ông không có yêu thương nó, thầm muốn huấn luyện
nó thành một người mạnh mẽ, nhưng lại bức nó lấy Diệp Tầm Phương, các điều này
cộng lại, đủ để cho Tề Hiên hận người ba như ông thấu xương.
"Bác trai, kỳ thật con cảm thấy trong quan
hệ cha con không có thù hận sâu như vậy, chỉ cần bác và anh ấy nói một chút,
thì mọi chuyện sẽ tốt, đúng hay không?"
"Nếu như nó chịu nói chuyện với bác giống
như con vậy, thì đã tốt rồi, chỉ tiếc chúng ta vừa thấy mặt đã ầm ĩ, tính tình
của bác và tính tình của nó là một dạng, cứng đầu đến ghét, cũng không muốn lui
bước." Giọng Tề Hùng mang theo châm chọc.
"Bác trai, nếu không bác nói với con, sau
đó con lại nói với thiếu chủ, có lẽ như vậy sẽ hữu dụng."
Nếu như có thể giúp thiếu chủ cùng ba của anh
giải trừ mâu thuẫn giữa bọn họ, có lẽ thiếu chủ sẽ hạnh phúc hơn, cho nên cô
nhất định phải thử biện pháp này.