Ngãi Giai Giai vịn Tề Tiểu Hiên, rồi lui về
sau một chút, cảnh giác nhìn Tăng Hải Lâm: “Anh muốn làm gì?”
“Giai Giai em yên tâm, anh sẽ không đối với em
như vậy!” Tăng Hải Lâm nói những lời này, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi
với Tề tiểu Hiên. Vì sao cái tên nhóc đáng ghét này, lại là con của
Ngãi Giai Giai. Nếu như không phải thì nhất định anh sẽ dạy dỗ nó một
chút. Sao anh lại trở nên hẹp hòi với một đứa nhóc gây khó dễ với anh
như thế, anh không phải là người như thế mà. Tăng Hải Lâm bởi vì nghĩ mình
xấu xa như vậy, mà cảm thấy buồn bực trong lòng, vô cùng mâu thuẫn, anh vẫn
muốn tạo ấn tượng tốt với Ngãi Giai Giai, đáng tiếc mỗi lần đều không như
mong muốn.
“Tôi cũng không cho phép anh làm hại con tôi”
Ngãi Giai Giai nhấn mạnh. Tăng Hải Lâm nói sẽ không làm hại cô mà thôi. Ai
biết anh ta có thể làm hại con của cô hay không. Người này thật sự là làm
cho người ta không nhìn thấy được.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không sợ ông chú
đó.” Tề Tiểu Hiên khiêu khích nhìn Tăng Hải Lâm. Nếu quả thật muốn đánh cậu
cũng không sợ, nếu như đánh không lại thì chơi xấu, ai bảo cậu vẫn còn là
một đứa trẻ.
“Tiểu Hiên, con không biết đâu, anh ta không
phải là người dễ chọc, đừng để ý đến anh ta là được rồi.” Ngãi Giai Giai
lo lắng mà nhắc nhở, đắc tội với lưu manh khẳng định là không tốt, dù sao
chuyện gì bọn họ cũng có thể làm.
“Nhóc con, tôi không so đo với cậu, cậu đi
qua một bên chơi.” Tăng Hải Lâm không để ý tới Tề Tiểu Hiên, không muốn ầm
ĩ cùng một đứa bé.
“Chú không so đo với tôi, nhưng tôi còn muốn
so đo chú đấy, ông chú xấu xa thấy chết mà không cứu, không được lại đến
dây dưa mẹ tôi, mẹ tôi thuộc về ba của tôi, có nghe hay không?” Tề Tiểu Hiên
cảnh cáo Tăng Hải Lâm. Cái ông chú xấu xa này nhìn là biết, đánh chủ
ý lên mẹ cậu, cậu nên vì ba mà bảo vệ mẹ thật tốt mới được, miễn cho bị
ông chú ấy lừa lấy.
“Tiểu Hiên, vì sao con luôn nói anh ta thấy
chết mà không cứu vậy.” Ngãi Giai Giai nghi hoặc nhìn Tề Tiểu Hiên.
“Tôi cũng rất muốn biết rõ nguyên nhân, vì sao luôn
nói tôi thấy chết không cứu. Nếu như là bởi vì cậu không biết cái ý nghĩa
của thành ngữ này, bây giờ tôi có thể giải thích cho cậu nghe.” Tăng Hải
Lâm đối với sự vu oán của Tề Tiểu Hiên, mà cực kỳ không vui, nếu không vì
nó là đứa bé. Anh đã sớm đánh nhau với nó rồi.
“Tăng Hải Lâm, nếu như anh dám động đến con
tôi, tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với anh.” Ngãi Giai Giai trừng mắt căm thù
Tăng Hải Lâm. Tăng Hải Lâm này nhìn là biết không thích Tiểu Hiên. Nếu
Tiểu Hiên lại chọc anh ta, cô sợ Tăng Hải Lâm sẽ gây bất lợi với Tiểu Hiên.
“Vậy hãy để cho con của em nói, chớ nghĩ rằng
nói mấy lời lung tung là muốn anh gánh trách nhiệm.” Tăng Hải Lâm mặc dù
là nói với Ngãi Giai Giai. Nhưng
lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tề Tiểu Hiên.
“Tiểu Hiên, từ giờ trở đi đừng có tìm anh ta
nói chuyện nữa nhé.” Ngãi Giai Giai nhắc nhở Tề Tiểu Hiên
“Mẹ, con không có nói lung tung, ông chú ấy
thật sự là thấy chết mà không cứu mà, lần trước con bị bắt cóc nhốt ở trong
một kho hàng, sau khi mẹ đập cửa ra thì đi về. Sau con một mình chạy trốn,
nhưng không có trốn thành công, đã bị cái tên bại hoại kia bắt trở về, cái
ông chú này thấy được đã không cứu con. Đây không phải là thấy chết mà
không cứu sao, hừ” —— Tề Tiểu Hiên nói xong làm ngáo ộp với Tăng Hải,
châm chọc anh ta. Rõ ràng cũng không phải là quân tử, còn muốn giả vờ làm
quân tử, buồn cười
“Tiểu Hiên thực xin lỗi, đều là mẹ không tốt.”
Ngãi Giai Giai nghe Tề Tiểu Hiên nói lại chuyện bị Tề Triển bắt cóc, thì
cảm thấy đau lòng. Rõ ràng cô có thể cứu Tiểu Hiên ra, lại bởi vì sơ sẩy mà
bỏ lỡ cơ hội, rõ ràng đã đập cửa ra lại không đi vào. Nếu như cô đi vào,
thì có thể cứu được Tề Tiểu Hiên về rồi.
“Thì ra là cậu, cậu chính là đứa nhỏ kia,
nhưng mà” —— Tăng Hải Lâm bừng tỉnh hiểu ra, khó trách anh cảm thấy cái tên
nhóc này quen quen, không phải bởi vì bộ dạng nó giống Tề hiên, mà là
bọn họ đã gặp mặt.
“Không có gì cả, nhưng bây giờ chú còn nói
tôi vu oan cho chú không, rõ ràng chính là thấy chết mà không cứu, còn chết
cũng không thừa nhận mình là ngụy quân tử.” Tề Tiểu Hiên châm chọc Tăng
Hải Lâm
“Tôi không biết, nếu như lúc đó tôi biết rõ
cậu là con của Giai Giai, nhất định tôi sẽ cứu.” Tăng Hải Lâm cực lực giải
thích.
“Chú là bởi vì mẹ tôi mới cứu tôi. Nếu như là
những đứa trẻ khác, vậy chú có phải sẽ không cứu hay không? Nếu là như vậy
chú vẫn là người xấu thấy chết mà không cứu.”
“Được rồi, Tiểu Hiên đừng nói nữa.” Ngãi Giai
Giai ngăn cản Tề Tiểu Hiên, lo con nói quá nhiều sẽ chọc Tăng Hải Lâm nổi
giận, dù sao có thể làm thủ lĩnh của một đám lưu manh, thì không phải một
nhân vật đơn giản.
“Vâng, con nghe lời mẹ không nói nữa, mẹ chúng
ta cần phải trở về, ba sắp trở về rồi đó,” Tiểu Hiên kéo tay Ngãi Giai
Giai, không để ý tới Tăng Hải Lâm nữa.
“Giai Giai thực xin lỗi, chuyện này là anh không
đúng, lúc đó anh vội vã trở về tìm em cho nên” —— Tăng Hải Lâm muốn giải
thích cho mình, nhưng lại không được tìm lý do nào.
“Được rồi. Anh đi đi tôi muốn đóng cửa.”
“Ông chú xấu xa có nghe hay không, chúng tôi
phải đóng cửa. Chú đi đi.” Tề Tiểu Hiên giúp Ngãi Giai Giai đuổi người.
“Anh mua hoa.” Tăng Hải Lâm đột nhiên toát ra
một câu.
“A” —— Ngãi Giai Giai rất quái dị.
“Anh muốn mua hoa, như vậy anh chính là khách
của em, em sẽ không phải ngay cả khách cũng đuổi chứ.” Ấn tượng xấu đã ở
trong lòng Ngãi Giai Giai. Bây giờ điều anh cần phải làm, là cố gắng thay
đổi ấn tượng về anh trong lòng cô, hi vọng không làm chuyện sai làm nào
nữa.
“Cái này” —— Ngãi Giai Giai không biết trả lời
như thế nào, thật khó xử.
“Vị tiên sinh này, cửa hàng bán hoa của chúng
tôi hôm nay đã đóng cửa. Hôm nào ngài lại đến nhé.” Tề Tiểu Hiên giúp đỡ
Ngãi Giai Giai. May mà cậu đến đây, bằng không mẹ nhất định sẽ bị con sói
này ăn. Tề Tiểu Hiên tin, với đầu ngốc của Ngãi Giai Giai, nhất định sẽ
bị Tăng Hải Lâm lừa.
“Không phải bây giờ các người còn chưa đóng
cửa sao? Không phải mở cửa ra là để buôn bán sao?” Cái tên nhóc này
thật không hổ là con trai của Tề hiên rất thông minh, nhưng anh không thích
bởi vì nó là con của Tề hiên.
“Vậy anh muốn mua hoa gì?” Ngãi Giai Giai đành
phải chịu mà hỏi
“Anh muốn mua hết tất cả hoa hồng trong này,
để tặng ” —— Tăng Hải Lâm còn chưa nói xong, thì Tề Tiểu Hiên đã cắt đứt
lời của anh.
“Thực xin lỗi, toàn bộ hoa ở trong này đã
bán hết. Ngài lần sau lại đến nhé.” Mẹ của cậu chính là ngốc như vậy,
có thể tùy tiện một lý do để từ chối, mà rõ ràng là mẹ không biết.
“Sao có thể, từ lúc tôi tới đến giờ, cũng
không một người khách đến mua hoa, hoa này không phải còn ở đây
sao.” Tăng Hải Lâm chỉ vào hoa hồng bên cạnh.
“Toàn bộ đã đựơc người ta đặt trước.” Cái ông chú
đáng ghét này, để xem ông có thể làm gì. Tề Tiểu Hiên vẫn đối nghịch
với Tăng Hải Lâm.
“Được, chỉ cần cậu có thể nói ra toàn bộ là ai
đặt, tôi lập tức đi ngay.” Cái lý do chó má gì chứ, rõ ràng là đang đùa giỡn
anh
“A” —— Ngãi Giai Giai biết rõ Tiểu Hiên đang
nói dối, thật đúng là không biết nên làm gì bây giờ, căn bản là không có ai
đặt những hoa này!
“Bị” —— Tề Tiểu Hiên thật muốn nói là toàn
bộ đã bị ba cậu đặt, thì đã có người mở miệng trước cậu.
“Toàn bộ đã đựơc tôi đặt.”