Tề Hiên thay quần áo xong thì định rời bệnh
viện, nhưng mà vừa mới mở cửa, y tá kia lại đến, trên tay còn cầm kim và nước
thuốc. .
Ngãi Giai Giai nhìn thấy y tá lại đến nữa, mặc
dù không có sợ hãi như vừa rồi, nhưng vẫn hơi sợ một chút, nhưng vẫn có thể
chịu đựng đựơc.
"Cô tới đây làm gì?" Tề Hiên không
kiên nhẫn chất vấn.
"Chích cho anh, mau nằm sấp xuống, cởi quần
ra, không cho phép nhúc nhích." Y tá đi vào giữa Ngãi Giai Giai và Tề
Hiên, tách hai người ra, sau đó thả kim và nước thuốc trong tay lên mặt bàn,
chuẩn bị chích cho Tề Hiên.
Y tá bảo Tề Hiên cởi quần ra những lời này nói
mà hơi thở không gấp mặt không đỏ, tuyệt không rụt rè, giống như quản gia lo
cơm nước vậy.
Ngãi Giai Giai và Tề Hiên bị ép tách ra, đều rất
kinh ngạc nhìn y tá này, mặt Tề Hiên cực kỳ âm lãnh, bộ dạng có vẻ muốn nổi
giận, Ngãi Giai Giai bên cạnh có phần không biết chuyện gì xảy ra.
Một người con gái trực tiếp bảo một người đàn
ông cởi quần, hình như quá lớn mật nha. Nhưng nơi này là bệnh viện, y tá bảo
người cởi quần là chuyện thường, nhưng cô cảm thấy không được tự nhiên. Hơn nữa
cô cũng không thích thiếu chủ cởi quần trước mặt những cô gái khác.
"Nếu tôi không cởi, cô có thể làm gì
tôi?" Tề Hiên xoay người, mắt lạnh nhìn y tá trước mắt.
Đây là bệnh viện gì, chất lượng phục vụ kém như
vậy, lại còn có loại y tá không có đạo đức nghề nghiệp.
"Tôi đây là vì muốn tốt cho anh, anh là
người bệnh, nên nghe lời." Y tá cầm kim, loay hoay trước mặt Ngãi Giai
Giai và Tề Hiên.
Cái này chính là kim, cô thấy qua y tá đã từng
chích cho mẹ rất nhiều, vì sao những y tá kia đâm kim vào tay mẹ thì mẹ
lại không kêu lên đau đớn ?
Ngãi Giai Giai nhớ lại tình cảnh năm đó mẹ của
cô bị chích ở bệnh viện, trong lòng đối cái kim kia từ từ sinh ra cảm giác sợ
hãi.
"Tôi chẳng muốn để ý cô, Giai Giai, chúng
ta đi." Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai lần nữa, đi tới cửa.
"Chờ một chút, nếu như anh không chích,
bệnh không tốt hoặc là chuyển biến xấu cũng đừng nói là lỗi của bệnh viện chúng
tôi, trách nhiệm này tôi gánh không nổi." Y tá ý đồ dùng lý do này để ngăn
cản Tề Hiên rời đi.
Cô cũng chưa tìm được phương thức liên lạc của
người đàn ông này, không phục.
"Thiếu chủ, hay là anh chích đi, bằng không
bệnh sẽ không tốt." Ngãi Giai Giai vừa nghe y tá nói như thế, trong lòng
không còn cảm thấy sợ hãi, lại biến thành lo lắng.
Nếu như thiếu chủ thật sự không có chích cái này
mà bệnh tình chuyển biến xấu, vậy thì hỏng bét.
"Em nghe cô ta nói mò, nói không chừng cô
chích thuốc độc cho anh, để cho cô ta chích ngược lại sau đó anh sẽ chết. Yên
tâm đi, Mai Tử Thành đã tới nơi này, trở về để cho ông ấy xem bệnh còn tốt hơn
là ở chỗ này cho y tá xấu xa này chích." Tề Hiên dùng ngữ khí rất châm
chọc nói chuyện với y tá, kết quả chọc giận y tá.
"Anh sao lại như thế, tôi là vì tốt cho
anh, rõ ràng anh nói năng lỗ mãng, cẩn thận tôi tố cáo anh phỉ báng."
Không chỉ là một người đàn ông hơi đẹp mắt thôi
sao, cô không lạ gì.
"Tôi là người sử dụng dịch vụ bệnh viện các
cô, tôi có quyền chọn phục vụ làm tôi hài lòng, tôi bây giờ rất không hài lòng
cô, tôi nói ra điểm này, cho nên nói chưa tính là phỉ báng."
Tề Hiên không phục phản bác lại.
Một y tá lại dám kiêu ngạo như thế, cho dù phía
sau cô ta có lớn hơn nữa cũng không thể không coi ai ra gì, xem ra bệnh viện
này thật sự là không có tố chất.
"Anh ——" y tá không phản bác được, chỉ
có thể trừng người.
"Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện gì?" Lúc
này Mai Tử Thành đẩy cửa vào, liền nhìn thấy ba người giằng co bên trong, vì
thế đánh vỡ yên lặng.
"Chú Mai ——" Ngãi Giai Giai nhìn thấy
người bác sĩ gia đình làm cho anh bốn năm, rất hưng phấn.
"Cháu là Giai Giai, ông trời, thật sự là
cháu sao, sáu năm không gặp, làm chú nhớ muốn chết ." Mai Tử Thành cũng
rất hưng phấn.
"Chú Mai, cháu cũng nhớ chú, chú mau nhìn
xem thiếu chủ, y tá này nói thiếu chủ nhất định phải chích, bằng không bệnh sẽ
không tốt, nhưng mà cô ấy muốn thiếu chủ cởi quần cho cô ấy tiêm, cái này thực
sự có tốt không." Ngãi Giai Giai rất ngây thơ cầu khẩn Mai Tử Thành.
"Sáng nay tôi mới chạy tới nơi này, nhưng
đầu tiên là nghe nói các người đều đến bệnh viện, cho nên mới tới nhìn xem,
thiếu chủ ngã bệnh ư, lè lưỡi tôi xem một chút." Mai Tử Thành đi đến trước
mặt Tề Hiên, bảo anh lè lưỡi cho ông xem.
Tề Hiên không nói hai lời le lưỡi ra.
"Không có bệnh gì lớn, không cần chích,
nghỉ ngơi thật tốt thì được rồi, thân thể thiếu chủ tốt lắm, chích cái gì
chứ!" Mai Tử Thành nhìn Tề Hiên, sau đó bộ dáng có vẻ không sao cả.
Y tá nghe Mai Tử Thành nói như thế, trong lòng
hơi căm tức.
Đúng vậy, vốn người bệnh ở phòng này không cần
chích, nhưng cô vì muốn lấy cớ này, cho nên mới dùng tiếng là chích, tới xem
một chút. Nhưng vì mặt mũi, cô cũng không thể nói như vậy. Cô vốn là muốn dịu
dàng mà nói chuyện, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông trong mộng của mình cưng
chìu cô gái khác, cũng không biết tức giận của cô ở đâu xuất hiện. Tuy người
đàn ông này không phải là của cô, nhưng rất nhiều chuyện cũng phải qua tiến
trình cố gắng mới biết được kết quả, cô còn chưa cố gắng mà, sao biết người đàn
ông này không phải là của cô?
"Ông là ai vậy, ông nói không cần chích thì
không cần chích ư, xảy ra vấn đề gì ông đảm đương được hay sao hả?" Y tá
chất vấn Mai Tử Thành.
"Tôi đảm đương được, cô là y tá mà tôi thấy
không có đạo đức nghề nghiệp và tố chất nhất, nếu như nơi này là một bệnh viện
chính quy, xem ra tôi phải khiếu nại cô với viện trưởng các cô mới được."
Mai Tử Thành khiển trách y tá.
"Ông ——" Y tá bị Mai Tử Thành nói như
thế hơi sợ, vì thế không vui thu dọn kim và thuốc, trừng liếc Ngãi Giai Giai,
sau đó đi ra ngoài.
Ngãi Giai Giai bị y tá trừng như thế, sợ tới mức
ngã lên trên người Tề Hiên.
"Giai Giai, em làm sao vậy?" Tề Hiên
vịn lấy cô, lo lắng.
"Xem ra là bị hù rồi, Giai Giai vốn là sợ
bệnh viện, lại càng sợ những y tá và bác sĩ kia, vừa rồi y tá kia dữ như vậy,
chắc hẳn là hù Giai Giai đáng yêu của chúng ta rồi." Mai Tử Thành cười
nói, mặt khác dùng cái này để thay đổi không khí nặng nề, muốn Ngãi Giai Giai không
cần sợ hãi như vậy.
"Mai Tử Thành, chuyện bệnh viện này giao
cho ông xử lý, Giai Giai chúng ta đi." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai đi ra
ngoài cửa.
Lúc này đây mặc kệ như thế nào, anh nhất định
phải mang Giai Giai rời khỏi bệnh viện xấu xa này.
"Thiếu chủ, chúng ta cứ đi như vậy, hình
như không tốt lắm đâu, mẹ Lâm và bác Lâm vẫn còn ở chỗ này?" Ngãi Giai
Giai đi ra cửa chính bệnh viện, sau khi không sợ hãi nữa, thì mới nhớ tới những
người khác.
"Yên tâm đi, Mai Tử Thành sẽ nói cho bọn họ
biết, anh đói bụng, tìm một chỗ ăn gì đi." Tề Hiên cảm thấy không quan
trọng, sau đó mang Ngãi Giai Giai đi ăn.
Diệp Tầm Phương nghe nói Tề Hiên vào bệnh viện,
vì vậy tính đến xem, kết quả mới tới cửa liền nhìn thấy anh và Ngãi Giai Giai
tay trong tay rời đi, nhất thời cơn tức bùng nổ.
Cô không phải nói với Ngãi Giai Giai muốn cô ta
rời khỏi Tề Hiên đấy sao, bằng không cô sẽ mượn Ngãi Tiểu Hiên khai đao, chẳng
lẽ người phụ nữ này ngay cả con trai mình cũng không muốn, chỉ cần đàn ông?