Tô Thính Ngôn cười nhìn về phía Tô Quốc Thịnh, “Trên lầu đó, tối ngày hôm qua vừa khéo ở nơi này.”
Liền kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, Tô Thính Ngôn cong ngón tay mảnh khảnh cầm lấy một bình trà từ trên bàn rót một ly trà cho mình rồi uống một ngụm lớn, làm như hoàn toàn không thấy những ánh mắt nhìn cô như đang nhìn ôn dịch.
“Ở nơi này?”
Đây là khách sạn bảy sao dưới trướng tập đoàn Lâm Vũ.
Một cô gái êm đẹp ở khách sạn, còn với bộ dạng như vậy đi ra...
“Tô Thính Ngôn, con đang cùng ai lêu lổng, con, con không biết hôm nay phải cùng đại thiếu gia nhà họ Trình coi mắt sao.”
Tô Thính Ngôn nâng con ngươi màu xanh lên, “Đúng vậy, tôi chính là nghe nói hôm nay phải ở đây gặp Trình đại thiếu, cho nên buổi tối ở gần như vậy... Chút nữa là có thể gặp rồi.” Mắt hạnh của cô mang theo nụ cười sáng ngời, “Có phải rất nghe lời hay không?”
“Con...”
Tô Khuynh Tình đi nhanh tới khuyên, “Ba, ba đừng nóng giận, con tin chị chẳng qua là trùng hợp ở nơi này, không phải như mọi người nghĩ đâu, chị, chị mau giải thích với ba đi...”
Không xảy ra cái gì?
Nhìn cô như vậy, thiếu chút nữa thì giống như bị người cưỡng bức rồi, phàm là người có ánh mắt thì có thể nhìn ra cô đã xảy ra cái gì.
“Khuynh Tình, con bớt nói chuyện thay nó đi.”
Tô Khuynh Tình sợ hãi cắn môi.
Ngón tay Tô Thính Ngôn vân vê cổ áo mình, dấu vết bên trong như ẩn như hiện, từng đóa hoa mai trên làn da làm cho làn da càng trắng như tuyết.
Chẳng qua là cô không nhìn nổi Tô Khuynh Tình đang mang dáng vẻ cô gái nhỏ bị ức hiếp kia, cô nhíu mày nhìn cô ta, “Ai là chị cô? Cô và mẹ cô tiểu tam lên chức, vào gia phả nhà họ Tô tôi lúc nào?”
Sắc mặt Tô Khuynh Tình trắng bệch.
Đau lòng con gái bị ức hiếp, Lại Mỹ Lâm đi lên la mắng Tô Thính Ngôn như một người đàn bà đanh đá, “Ba cô vẫn còn ở đây đó, cô nói chúng tôi cũng phải nhìn sắc mặt ba cô mà làm, thật là đồ bất hiếu, hừ.”
“Ai u.” Tô Thính Ngôn bên qua một bên người bà ta, trong đôi mắt trong suốt mang theo ý cười nhàn nhạt, “Mẹ tôi còn ở đây, bà đã không chút khách khí đi dần từng bước vào nhà tôi sao?”
“Cô... Mẹ cô chính là bị cô làm cho tức giận sắp chết rồi, hừ.”
Ánh mắt Tô Thính Ngôn chợt lạnh, vốn là ánh mắt lạnh nhạt thì lúc này lại càng như là sương lạnh, “Mẹ tôi dĩ nhiên không rộng lượng như bà, tin ba tôi và người khác làm chuyện xằng bậy truyền tứ tung mà bà còn có thể mang cái chức vợ lẽ này tới nhà chúng tôi...”
“Tô Thính Ngôn.”
Một bạt tai đánh vào trên mặt cô.
Trên gương mặt vô cùng xinh đẹp của Tô Thính Ngôn lập tức có thêm một dấu đỏ, ở trên gương mặt trắng ngần của cô trở nên rất nổi bật.
Tô Thính Ngôn bị đánh một cái, ngược lại rất quyến rũ liếm khóe miệng có chút ê ẩm của mình.
Người vừa nghe lúng túng không chịu được, nhìn Tô Quốc Thịnh giận đùng đùng mặt, ánh mắt cũng không biết nên để nơi nào cho tốt.
Tô Quốc Thịnh cả đời hành nghề chữa bệnh, y đức cũng không tệ, đáng tiếc là con người phong lưu một chút.
Nhà có một một vợ cả, còn là bác sĩ sản khoa nổi tiếng xa gần, bên ngoài có một vợ lẻ xinh đẹp, là năm đó y tá quèn khi ông ta mới vừa làm thầy thuốc quen được, vốn cứ như vậy duy trì đã bao nhiêu năm, mọi người cũng rất bội phục, đáng tiếc ông ta còn chưa thấy đủ, tuổi đã hơn 50 rồi mà lại tằng tịu với thư ký của mình.
Đúng lúc Tô Thính Ngôn bởi vì tai nạn y tế do Tô Tề gây ra mà trở lại, sau khi phát hiện, lấy tính tình của cô, mọi người đều biết biết, Nhưng không nghĩ tới...
Vừa ầm ĩ đã lên mặt báo luôn.
Trên buổi họp báo về tai nạn y tế, trên màn ảnh lớn xuất hiện không phải video xin lỗi, mà là cảnh XXOO của Tô Quốc Thịnh và nữ thư ký.