Lập tức, tin tức của nhà họ Tô từ nhỏ trở thành đề tài bàn tán của giới thượng lưu cả Kinh Đô.
Tô Thịnh Quốc vừa muốn đánh tiếp thì phía sau truyền đến tiếng Đại thiếu gia nhà họ Trình bước vào.
Cả nhà họ Trình đều sững sờ ở tại chỗ.
“Cậu Trình, cậu tới rồi, cậu xem, cậu xem... Mau tới đây ngồi, chúng tôi nghe nói... Thân thể không quá thoải mái.” Lại Mỹ Lâm vội vàng đứng lên qua đó xã giao, một tiểu tam không danh không phận, lúc này lại trang nghiêm như là bà chủ.
Chuyện này vốn nhờ Lại Mỹ Vân mai mối, nhà họ Tô mặc dù người nào cũng hy vọng Tô Thính Ngôn cút xa chừng nào tốt chừng nấy, bà ta dĩ nhiên là người hi vọng Tô Thính Ngôn cút sớm một chút hơn bất kỳ ai.
Lúc Trình thiếu Trình Trí Viễn thấy Tô Thính Ngôn, trước mắt bỗng sáng lên.
Đại tiểu thư nhà họ Tô hóa ra lại xinh đẹp như vậy.
Nhà họ Tô có hai tiểu thư, một người tên là Tô Khuynh Tình, tốt nghiệp ngành y đại học Berkeley, về nước làm bác sĩ trong bệnh viện của Tô Tề.
Tô đại tiểu thư Tô Thính Ngôn lại nghe nói chẳng qua là gà rừng tốt nghiệp đại học kỹ thuật khoa sinh, trở về gây ra một đống chuyện phiền phức, tính tình thì tồi tệ không chịu nổi.
Cho dù từ nhỏ danh tiếng của cô đã rất tệ, mới mười một tuổi bởi vì biết Tô Thịnh Quốc qua lại với y tá Lại Mỹ Lâm nhiều năm, con gái cũng mấy tuổi rồi, cô lập tức xách cái ghế đánh Lại Mỹ Lâm vẫn còn đang mang thai, làm hại bà ta sinh non không nói mà cả đời này không thể nào mang thai được nữa.
Từ đó Lại Mỹ Lâm không biết hận cô bao nhiêu cho vừa, ngoài hận ra thì từ đó rất sợ Đại tiểu thư chuyện gì cũng dám làm này.
Bắt đầu từ ngày đó, mẹ ruột của Tô Thính Ngôn, Cố Chân Chân, dùng việc thừa nhận địa vị của Lại Mỹ Lâm ở nhà họ Tô làm trao đổi, xóa đi chuyện ác này của Tô Thính Ngôn, đồng thời Cố Chân Chân còn đưa Tô Thính Ngôn lên đạo quán trên núi, nếu không phải lần này nhà họ Tô xảy ra tai nạn lớn thì Tô Thính Ngôn cũng sẽ không trở lại.
Trình Trí Viễn mặt đầy tươi đẹp nhìn gò má của cô, chỉ cảm thấy cô như báu vật... Lâm Cảnh Trăn lại từ bỏ, đi yêu đương với em gái nhà anh ta, thật mù mắt.
Tô Thính Ngôn bỗng nhiên xoay người một cái.
Hoa mai màu đỏ màu tím nở rộ ở trên xương quai xanh của cô, dáng vẻ xốc xếch... Thật sự là không chịu nổi đập vào mắt!
Nhà họ Trình lập tức đều sững sốt.
Bà Trình là người đầu tiên kêu lên.
“Đã luôn nghe nói đến ‘tiếng thơm’ của Tô Đại tiểu thư, nhưng xin hỏi nhà các người, chúng tôi mới tới, năn nỉ mời người tới chính là vì để cho chúng tôi xem cái này?”
Tô Thính Ngôn đảo đôi mắt xinh đẹp, ngón tay để trên đôi môi khô cằn, dáng vẻ đẹp không thể tả, “Danh tiếng của tôi, nếu các người cũng biết thì tôi nói dối giấu giếm mới là không thành ý chứ? Để cho các người thấy bộ mặt thật của tôi không phải đầy thành ý à.” Vừa nói, con ngươi lại nhìn về phía Trình Trí Viễn ở một bên, “Ai u, đây chính là cậu Trình phải không, dì ba nhà tôi ở nhà tâng bốc anh lắm, không phải là nói tôi bị Lâm Cảnh Trăn từ hôn, chỉ sợ toàn bộ Kinh Đô cũng không ai dám cưới tôi, bảo tôi nhất định phải giữ chặt anh mới được.”
“Các người... Các người...”
Trên mặt toàn bộ nhà họ Tô đều giống như treo đầy mây đen vậy.
Xong rồi, lần này xong rồi.
Sớm biết ngày hôm qua cô đồng ý ngoan ngoãn như vậy, nhất định là có vấn đề.
Nhà họ Trình gần như là chạy mất dạng, trong miệng mắng Lại Mỹ Lâm nửa ngày.
Lại Mỹ Lâm vừa tủi vừa tức, ở một bên khóc huhu.
Tô Khuynh Tình chỉ có thể ở bên đó an ủi, nhìn Tô Thính Ngôn, “Chị xinh đẹp vậy, tương lai nhất định có thể tìm được chồng tốt hơn...”
“Vâng, sau này mấy người không cần cuống cuồng tìm nhà chồng cho tôi nữa, mấy người hi vọng tôi từ đây không quản được sản nghiệp của Tô Tề, suy nghĩ này có thể bỏ đi, chờ tôi tìm được con rể rồi, mẹ tôi mặc dù hôn mê bất tỉnh thì di chúc của bà ấy, các người có lừa gạt cũng không gạt được tôi, tôi kết hôn sinh con, bệnh viện nhà họ Tô có một nửa đều phải do tôi thừa kế, đó là tiền mẹ tôi kiếm được, dù thế nào tôi cũng không để cho ba tôi lấy đi nuôi con riêng.”