Cái gì, cô biết chuyện di chúc?
Người cả phòng lúc này càng như lạc vào sương mù.
Tô Thính Ngôn đứng lên, nhìn Tô Quốc Thịnh đang tức giận run rẩy.
“Ba, vậy không có chuyện thì tôi đi nha, tối hôm qua ba cũng nhìn thấy đó, nhìn cũng biết là rất kịch liệt, xem ra con rể ba thể lực không tệ, tôi thấy trong bụng tôi đây biết đâu đã có cháu ngoại của ba rồi, ba chờ tin tốt của tôi nhé.”
Tô Quốc Thịnh lập tức ném ly trà tới.
Tô Thính Ngôn giống như đã sớm thấy vậy, trực tiếp tránh khỏi, khoát khoát tay, kéo lại áo quần tơi tả lỏng lẻo lúc nào cũng có thể rơi xuống, trực tiếp nghênh ngang đi ra ngoài.
“Tôi… nhà họ Tô tôi làm sao có một nghiệt chủng như vậy…”
Tô Thịnh Quốc chán nản ngồi xuống, tức giận không nhẹ.
Người bên cạnh muốn nói, còn chưa phải là có di chúc của ngài nên nó mới dám nói năng không chừng mực như vậy sao.
Bắt đầu ngày mai, nhà họ Tô quả thật không cần tìm nhà chồng cho cô nữa.
Tình cảnh hôm nay lớn như vậy, sau nhà họ Trình nói ra chỉ sợ tiếng thơm của Tô Thính Ngôn sẽ cao hơn một lớp nữa.
…
Bên ngoài, Chu Đỉnh xem vỡ kịch này xong, mặt đầy xấu hổ nói, “Vị Tô tiểu thư này thật sự là…”
Da mặt quá dày rồi.
Nhưng mà lời còn chưa nói ra, ánh mắt của người trước mặt đã nhẹ nhàng lia tới.
Chu Đỉnh vội vàng khép miệng.
Cũng không biết, tiên sinh nhà bọn họ, dáng vẻ cao quý tuyệt diễm như vậy làm sao có thể bị người nghĩ là…
Là cái gì đó.
Nhưng mà, Lâm Nhứ nhìn có vẻ cũng không quá tức giận.
“Điều tra xem cô ấy đi đâu.” Lâm Nhứ ở sau lưng nói.
“Đi bệnh viện, tiên sinh, mẹ của Tô tiểu thư vẫn còn ở phòng bệnh ICU của bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
“Còn có thể là bệnh viện nào, bệnh viện trong hệ thống Tô Tề cũng bởi vì xảy ra tai nạn y tế mà bị tạm ngừng chữa bệnh rồi, bọn họ đi bệnh viện dưới quyền Lâm Vũ.”
Trong đầu Lâm Nhứ đang quanh quẩn bóng người kia.
Con rể tới nhà?
Một mặt đi tìm cho mình một người ở rể, một mặt hoàn toàn bỏ đi những suy nghĩ mà nhà họ Tô dành cho cô, Tô Thính Ngôn này cùng anh chơi trò một mũi tên trúng hai con chim à?
Anh thản nhiên nói, “Tìm người nhìn theo dõi cô ấy.”
“Dạ, tiên sinh.”
Chu Đỉnh không hiểu Lâm Nhứ có suy nghĩ gì, chỉ có thể ở phía sau đáp lời.
Tiên sinh nhà bọn họ theo lý sẽ không phải bị một cô gái nhỏ dễ dàng lừa gạt như vậy được.
…
Trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng rất gay mũi, nhất là phòng bệnh ICU.
Cô nhìn mẹ bị nối ống đầy người, mặt mày tiều tụy.
Bà kiêu ngạo cả đời, vì mình mà lo lắng cả đời.
Nhưng mà…
“Mẹ, là con không đúng, là con phát cáu với mẹ.”
“Thật ra thì con không có hận mẹ, cho dù mẹ đưa con lên núi, con vẫn không gặp mẹ nhưng trong lòng con vẫn nhớ mẹ.”
“Mẹ, mẹ mau khỏe đi, mẹ mới bị bệnh, bọn họ đã đem phòng của con sắp xếp cho con đàn bà ấy ở rồi.”
“Người giúp việc đều nói mẹ có thể không tỉnh lại nữa, lập tức về phe kẻ bạc tình kia.”
“Bọn họ muốn giành lấy tất cả sản nghiệp Tô Tề.”
“Mẹ yên tâm, tài sản ban đầu của mẹ và cả những gì mà mẹ dùng y thuật để cho Tô Tề rạng rỡ, để cho kẻ bạc tình mới có được hôm nay, mẹ mang tới thì con sẽ mang đi cho mẹ, cho dù phá hủy… thì một phân tiền cũng sẽ không để lại cho bọn họ.”
Tay cô nắm chặt ngón tay gầy yếu da bọc xương kia
Nghe phía bên ngoài có động tĩnh, cô mới đứng lên.
“Tô Thính Ngôn.”
Lâm Cảnh Trăn nhìn Tô Thính Ngôn đi ra ngoài, “Nghe nói cô vẫn còn cố chấp không để cho người dừng chữa trị cho dì, cô không học y, cô không biết, dì căn bản không tỉnh lại nữa.”
Vẻ tình cảm trong mắt Tô Thính Ngôn lúc nãy đã sớm bay sạch.