Người phụ nữ Tô Thính Ngôn này, tuyệt đối cố ý nói như vậy.
Vừa bước vào liền cố ý sỉ nhục hắn một phen, quả thật ức hiếp người quá đáng mà.
Tô Khuynh Tình nhìn Lâm Cảnh Trăn chỉ vì vài câu nói của Tô Thính Ngôn mà đã tức giận đến mức như vậy, đứng một bên nhanh chóng nói: “Được rồi, tính cách của chị ấy anh cũng không phải không biết rõ.”
“Cô ta trước đây không phải như vậy, không biết tại sao càng ngày lại càng khiến người ta cảm thấy kinh tởm, còn cố ý đến chống đối anh.”
Tô Khuynh Tình nói: “Chị ấy cũng chỉ vì chuyện của hai chúng ta mà thôi, có thành kiến đối với chúng ta, cho nên mới chống đối với anh như vậy, chị ấy bớt giận liền tốt rồi…”
Vốn dĩ cho rằng hôm nay là một ngày tốt, nhưng không nghĩ đến, hai người bọn họ vừa bước vào liền nhìn thấy Tô Thính Ngôn được xem như khách quý, trực tiếp mời vào bên trong, tâm trạng tốt nhất thời đều tan biến, còn phải bày ra bộ dạng không quan tâm đến mà tiến vào, tâm trạng của Tô Khuynh Tình lúc này cũng vô cùng căm hận.
Chỉ có điều cô dù sao cũng cướp đi người đàn ông của Tô Thính Ngôn.
Hiện tại Lâm Cảnh Trăn dù sao cũng là người đàn ông của cô, vậy thì việc Tô Thính Ngôn hận cô cũng là chuyện dễ hiểu.
Lâm lão gia khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn vô cùng cao hứng.
“Lần trước sau khi cô giúp tôi xoa bóp một lượt, đôi chân này của tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều.”
Những ngày bình thường, chân của ông luôn cảm thấy đau buốt vào ban đêm, không thoải mái nghỉ ngơi, rất ảnh hưởng đến giấc ngủ. . đam mỹ hài
Tô Thính Ngôn nói: “Hiện tại chỉ mới là thời kỳ ban đầu, sau này vẫn cần phải tiếp tục trị liệu, hôm nay là ngày đại thọ của ngài, chúc ngài năm năm có ngày này, tuổi tuổi có năm nay.”
“Được, chỉ cần có Tô tiểu thư, tôi tin rằng nhất định có thẻ bình phục.”
Tâm trạng Lâm lão hôm nay cũng không tệ. Cho nên khi buổi tiệc bắt đầu, còn đích thân xuất hiện.
Mọi người đều lần lượt bước lên tặng quà chúc thọ, Tô Thính Ngôn ngược lại vô cùng tò mò, Lâm Cảnh Trăn sẽ tặng món quà gì.
Có điều những những món quà tặng được chất cao như núi, Lâm lão căn bản không mở bắt kỳ món quà nào.
Tô Thính Ngôn lúc này đứng bên cạnh Lâm lão, cho nên đích thân mình dâng món quà lên.
“Biết rõ ngài không thiếu thứ gì, cho nên tôi có chuẩn bị cho ngài chút thuốc bổ, ngài mang theo bên mình, thời khắc quan trọng, tự khắc có thể giúp đỡ ít nhiều.”
Lâm lão vừa nghe liền bước được, đây nhát định chính là thứ đồ có thể cứu mạng.
Ông vội vàng cho người bước lên nhận lấy.
“Được, thuốc do chính tay cô bào chế, nhất định là đồ tốt!”
“Đúng vậy, tôi đã tiêu tốn không ít tiền mua về những dược liệu khó kiếm được.”
*Ò, được, yên tâm, cô đã tiêu tốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ bù lại cho cô.”
“Bỏ đi, quà tặng cho ngài, tốn bao nhiều tiền cũng xứng đáng, sau này vẫn cần ngài giúp đỡ tôi nhiều hơn, tiền bạc gì tôi cũng chịu tốn kém.”
Lâm lão nghe xong cũng bật cười vui vẻ.
Tô Thính Ngôn vừa nhìn liền biết tâm trạng của ông không tệ, liền biết món đồ tặng cho ông không sai.
Người xung quanh nhìn nhau, hâm mộ không ngừng.
Người già rồi đều sợ chết, càng già thì càng sợ hãi, đặc biệt nhất chính là loại người cả đời vinh quang như Lâm lão thì càng không dám chết.
Tô Thính Ngôn khi bước ra ngoài, trực tiếp chạm mắt với Tô Khuynh Tình.
Cô ta không biết nên làm như thế nào liền nhìn Tô Thính Ngôn nói.
Tô Thính Ngôn nói: “Vừa rồi nhìn thấy món quà cô tiêu tốn một khoản tiền lớn mua tặng cho Lâm lão, nhưng đáng tiếc, món quà được đặt ở giữa, Lâm lão cũng không thèm liếc mắt nhìn đến, thật đáng tiếc.”
Tâm trạng của Tô Khuynh Tình lúc này như một mồi lửa.
Bữa tiệc mừng thọ tốt đẹp như vậy, vậy mà lại bị Tô Thính Ngôn hủy hoại.
Tô Thính Ngôn mỉm cười: “Cô yên tâm, tôi lát nữa sẽ vào trong nói chuyện rõ ràng với Lâm lão, cố gắng nhắc đến tên của cô, khiến cho người nhà họ Lâm còn biết đến sự tồn tại của một người như cô.”
Tô Khuynh Tình lúc này chỉ biết dở khóc dở cười nói.