“Chị, chị muốn thứ gì em cũng có thể cho chị, em sẽ trả lại Cảnh Trăn cho chị; cầu xin chị, không nên đối xử với em như vậy có được không, chị rốt cuộc làm như thế nào để tiến vào nhà họ Lâm chứ, chị chỉ vừa mới đến thủ đô, cũng không quen biết ai, chị rốt cuộc đã làm những gì, em, em sợ chị đã làm những chuyện xấu hổ không dám nhìn mặt người khác…”
Trả lại cho cô?
Câu nói này ngược lại kích động đến nỗi bất bình trong lòng Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn chậm rãi bước từng bước về phía Tô Khuynh Tình, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta: “Tôi không thèm muốn gì đối với những thứ đồ cô dùng thừa lại, có những thứ đã dơ bản rồi thì chính là dơ bản, bị cô dùng qua, tôi ngại bệnh gia cầm.”
Bệnh gia cầm?
Tô Thính Ngôn đang châm chọc Tô Khuynh Tình là “gà”
Tô Khuynh Tình ngây lập tức tóm lấy Tô Thính Ngôn: “Chị…”
Tô Thính Ngôn liền vung tay thoát khỏi bàn tay của Tô Khuynh Tình.
*Tô Thính Ngôn, cô đủ rồi đấy!” Lâm Cảnh Trăn từ phía sau chạy đến, trực tiếp bảo vệ lầy Tô Khuynh Tình.
Tô Thính Ngôn nhìn thấy hai người bọn họ ôm lấy nhau, giống như một đôi tình nhân gập hoạn nạn nhưng vẫn liều mình ôm chặt lấy nhau.
Còn cô…
Làm gì cũng là sai.
Tô Thính Ngôn bật cười.
Tô Khuynh Tình ngân ngắn nước mắt đẩy Lâm Cảnh Trăn ra xa.
“Cảnh Trăn, thật ra chị ấy so với em càng cần anh hơn, người có thể giúp cho chị chỉ có mình anh thôi.
Tô Thính Ngôn kỳ quái nhìn cô ta: “Hiện tại mới cảm thông cho tôi sao, vậy trước đây thì như thế nào? Ngày cô vừa sinh ra đã là một sai lầm rồi, đã phá hoại gia đình tôi rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, tôi dựa vào bản thân cũng sống rất tốt, tôi không cần sự cảm thông của cô.”
“Cô từ nhỏ đã hiểu lầm đối với Khuynh Tình, nhưng cô có từng suy nghĩ qua, cô không cách nào thay đổi được xuất thân của mình, Khuynh Tình cũng không cách nào thay đồi được, cô ấy những năm nay luôn cảm thấy có lỗi với cô, nhưng cô nhìn xem cô đã làm ra những gì, cô vừa trở về liền gây chuyện phiền phức khắp nơi…Cô hiện tại quay trở về còn không bằng đừng trở về, mọi người đều có thể sống bình yên.”
Tô Thính Ngôn nghe từng câu từng chữ những lời nói gây tổn thương đến người khác của Lâm Cảnh Trăn.
Nhưng anh ta lại không chút cảm nhận được lời nói của mình gây tổn thương cho người khác đến thế nào.
Tô Thính Ngôn tiếp tục mỉm cười.
Lâm Cảnh Trăn nói: “Tôi không muốn quan tâm đến cô dùng cách nào để tiến vào nhà họ Lâm, dùng thủ đoạn như thế nào cũng được, nhưng tôi hiện tại chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, cẩn thận việc làm không từ thủ đoạn của cô gây hại ngược lại cho bản thân mình, nhà họ Lâm không phải là nơi dễ bước vào đâu.”
Tô Thính Ngôn muốn nói bản thân dựa vào thực lực mà bước vào cửa nhà họ Lâm.
Nhưng trong mắt của tất cả bọn họ, cô là kẻ trước giờ làm gì cũng là sai.
Được gửi đến đạo quán dưới quê, chỉ là một con nhóc nhà quê hoang dã, học đại học cũng chỉ là những trường đại học trái phép, có thể có tài năng gì chứ.
Cô cũng không muốn tiếp tục giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi dùng thủ đoạn gì…sau này anh cũng sẽ biết thôi.”
Tô Thính Ngôn không muốn nói thêm bắt kỳ lời nào.
Tô Khuynh Tình được Lâm Cảnh Trăn ôm vào lòng, ngước mắt nhìn cô e dè nói: “Chị rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, em lo cho chị Ấy, chị ây thật ra lớn lên xinh đẹp như vậy, em sợ rằng chị ấy sẽ đi lầm đường…không cách nào quay đầu lại được, anh có thể cứu chị ấy không?”
“Là do cô ta tự mình lầm đường lạc lối, ai có thể cứu được.”
Tô Khuynh Tình nép mình trong vòng tay của Tô Cảnh Trăn, nhìn theo Tô Thính Ngôn.
Nhưng Tô Thính Ngôn lúc này vẫn chưa rời đi, ngược lại bị một người chặn lại.
Cô ngắng đầu nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Lâm Nhứ?”
“Hử?”
Lâm Nhứ nói: “Gọi sai tên rồi.”
Cô nên gọi anh là chồng, chỉ là vừa rồi vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc lúc nãy nên nhất thời quên mắt.
“Chồng à…anh tại sao lại ở đây.”