“Chuyện anh là họ hàng của nhà họ Lâm tại sao lại không nói sớm cho tôi biết…”
Lâm Nhứ nói: “Em cũng không có hỏi anh…”
“Vậy anh làm việc ở Tập đoàn Lâm Vũ sao?” Tô Thính Ngôn kinh ngạc đến bất ngờ, anh ấy vậy mà lại là người nhà họ Lâm, cô như thế nào lại chẳng biết tại sao có mối quan hệ với người họ Lâm chứ.
“Cũng không phải…”
Công việc của anh có lẽ không nên gọi là đi làm, nên gọi là đang kinh doanh mới đúng.
“Ò…thì ra là như vậy, vậy anh có phải có rất nhiều tiền hay không?”
“Tạm được…dù sao cũng đủ nuôi sống em.” Anh chạm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ nhắn của cô.
Tô Thính Ngôn nói: “Vậy thì phải có bao nhiêu tiền chứ…
thôi bỏ đi, anh trước nói cho tôi biết, biệt thự anh đang sống trị giá bao nhiêu tiền, tôi liền có thể biết được đại khái.”
“Chuyện đó…chuyện đó anh cũng không rõ, người trong nhà tặng, khoảng vài trăm triệu?”
Ba trăm triệu!
Chỉ một Tập đoàn Tô thị mới được bao nhiêu tiền!
Vậy mà anh ấy tùy tiện sống trong một căn nhà trị giá ba trăm triệu?
Lâm Nhứ lúc này từ một bên rút ra một chiếc nhẫn nói: “Em đã tặng quà mừng thọ chưa?”
“Đã tặng rồi.”
“Tặng rồi? Em đã tặng gì cho ông già đó?”
Tô Thính Ngôn nhún vai nói: “Chỉ là chút đồ vặt do chính tay tôi làm thôi.”
Lâm Nhứ chỉ có thể chiếc nhẫn sang một bên: “Được thôi, vốn dĩ muốn em cầm chiếc nhẫn này đem tặng cho ông ấy.”
Tô Thính Ngôn nhìn chiếc nhẫn kia.
Chất liệu ngọc lục bích, trong suốt không gì sánh bằng, Tô Thính Ngôn mặc dù đối với những món đồ bảo ngọc phỉ thủy không biết quá nhiều, nhưng cũng hiểu được rằng, màu sắc xanh lục như vậy, độ tinh khiết như vậy, nhất định không ít tiền đâu.
“Woa, chiếc nhẫn này có phải rất đất hay không?”
“Không mắc, kêu Chu Đỉnh mua tạm mà thôi.”
Được thôi!
Cô cầm chiếc nhẫn trong tay vuốt nhẹ một lát: “Không đắt chính là đắt bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi triệu?”
Vậy mà anh nói không đắt?
Tô Thính Ngôn hiện tại mới cảm thấy, sự hiểu biết của cô đối với Lâm Nhứ quả thật quá ít!
Cô trước đây rốt cuộc đã làm những gì mà có thể đem một người đàn ông giàu có như vậy trở thành trai bao chứ?
Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ, chậm rãi nuốt nước bọt.
“Tại sao lại biểu hiện như thế này?” Anh đã nói gì khiến cô sợ hãi sao?
Tô Thính Ngôn chỉ cảm thấy kiếp trước mình đã làm việc gì tốt, nên bây giờ mới có thể gặp nhiều may mắn đến như vậy.
Nhìn thấy cô đã ổn định, Lâm Nhứ kéo cô lên, nói: “Nếu đã đưa lễ vật xong rồi, vậy chúng ta về nhà đi.”
Biết Lâm Nhứ là một người giàu có, Tô Thính Ngôn cảm thấy lòng mình gợn sóng.
Nhà họ Lâm thật có tiền, một món quà đã lên tới hàng chục triệu đô, bằng cả sản nghiệp của một người bình thường.
Nhưng cũng đúng, xem ra gia đình của Lâm Cảnh Thâm cũng rất giàu có, ngày nào cũng vênh lỗ mũi lên trời.
Khi đến phòng làm việc, Lâm Nhứ hỏi Châu Định.
“Thiếu phu nhân đưa cho lão gia cái gì?”
“Tặng một viên thuốc khẩn cấp, nghe nói gần đây Thiếu phu nhân giúp lão gia chữa trị chân và trúng gió, lão gia rất hài lòng.”