Lâm Nhứ sờ cằm, nhìn về phía trước.
Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu rõ về người vợ này của mình.
Cô đã dành cho anh rất nhiều bất ngờ.
Được lão nhân gia coi trọng như vậy … Hắn nói: “Đi hỏi thăm xem Thiếu phu nhân ở nông thôn từng làm gì.”
“Vẫn luôn ở trong đạo quán, rất ít khi xuống núi. “
Lâm Nhứ hơi suy tư, nhẹ nhàng cười. Anh cười, “Quên đi, từ từ quan sát, không gấp.”
Cố Giao đã hẹn Lâm Nhứ và Tô Thính Ngôn đến bữa tiệc.
Sáng sớm Tô Thính Ngôn đã sửa soạn, khi đi ra ngoài, hỏi Lâm Nhứ, “Hôm nay có nhiều người tới đó không?”
Lâm Nhứ nói, “Có máy người bạn cũ.”
Tô Thính Ngôn chưa từng gặp người bạn nào của Lâm Nhứ.
Cô loay hoay với quần áo của mình, nhớ đến việc Cố Giao có ý với Lâm Nhứ, không biết khi gặp có xảy ra chuyện gì không nữa.
Đến nơi.
Thì ra đó là một câu lạc bộ sang trọng với hệ thống canh gác rất nghiêm ngặt, được gọi là Viêm Cung.
Nhiều người nói, những người có thể đến đây đều là nhà giàu số một số hai trong thành phó, xét cho cùng, lệ phí đăng kí thành viên ở đây tầm 30 triệu nhân dân tệ một năm là điều mà những người bình thường phải ngước nhìn.
Tô Thính Ngôn là lần đầu tiên đến đây.
Ngay khi bước vào, cô ấy đã rất ngạc nhiên bởi cách trang trí Gothic sang trọng ở bên trong.
*Ôi, chiếc chân đèn này thật tinh xảo, sờ vào có cảm giác thật mới lạ.”
Tô Thính Ngôn nói.
Lâm Nhứ nhìn một cái, “Trên đó là vàng nguyên chất, nên đụng vào thích hơn là đúng rồi.”
Thật có tiền!
Tô Thính Ngôn nghe vậy vội vàng buông ra, lo lắng sợ bị xem là trộm.
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Lâm Nhứ cười nhẹ, “Là mạ vàng.”
Mạ vàng…
Như vậy cũng rất có tiền mà.
Phải tốn bao nhiêu mới có thể dát vàng đầy phòng như thế này?
“A Nhứ, anh đến rồi.”
Cố Giao bước ra.
Phía sau có nhiều người đi theo, Tô Thính Ngôn bỗng che miệng.
“Đó không phải … không phải là ngôi sao …” Người đàn ông cao lớn có gương mặt quen thuộc xuất hiện trong đám người.
Tô Thính Ngôn cũng hay xem TV, cho nên cô biết người này, Tống Tinh Thần, Thiên Vương rất nồi tiếng.
Lâm Nhứ quay đầu nhìn cô, “Em biết cậu ấy à?”
Ai mà không biết.
Tô Thính Ngôn gật đầu lia lịa.
Lâm Nhứ nói: “Không ngờ em lại biết cậu ấy.” Em biết cậu ta mà không biết tôi sao?
Lâm Nhứ lắc đầu bắt lực, nhưng đã quen vì cũng không kỳ vọng nhiều vào Ngôn Ngôn nhà mình.
Vừa nói xong, Tống Tinh Thần đã chen ra ngoài.
“Này, A Nhứ, cậu đã đến rồi. Tôi nghe nói hôm nay cậu sẽ dẫn một người phụ nữ tới đây. Tôi cứ nghĩ là Cố Giao đang nói xạo đấy.”
Nhưng khi anh ta nhìn thoáng qua Tô Thính Ngôn bên cạnh Lâm Nhứ.
“Tại sao lại là cô ấy?”