Hừ, tại sao cô lại sử dụng từ lại?
Lâm Cảnh Trăn hôm qua mắt mặt, không dám nói một câu oán hận, Tô Khuynh Tình hôm qua cũng rất mắt mặt.
Khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn lái một chiếc xe hơi sang trọng, cô ta càng cảm thấy không thể chấp nhận được.
Tô Thính Ngôn đã leo lên được người nào?
Cha mẹ cô rõ ràng đã nói là một tên tiểu bạch kiểm.
Nhưng khi Tô Thính Ngôn xuống xe, Tô Khuynh Tình đã phát hiện, cô lén lút nhìn thử, nhưng chỉ thấy Tô Thính Ngôn xuống xe một mình.
Trong bệnh viện.
“Oa, hôm nay người hâm mộ lại đến đông đủ, bác sĩ Tô, cô đến rồi, đúng rồi, ngày hôm qua nghe nói cô đã đính hôn, có phải rất vui không?”
Tô Khuynh Tình vuốt tóc cười khan. Thật xin lỗi, bởi vì đây là do nhà họ Lâm tổ chức nên tôi không mời cô dự được.”
Cũng may là không mời, nếu không, cô ta sẽ không còn mặt mũi nào ở bệnh viện nữa.
“Bác sĩ Tô đang khoe khoang, hả, cô sắp trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Lâm, đó không phải sẽ là vợ tương lai của ông chủ chúng ta sao?”
“Đúng, đúng vậy, các bệnh viện đều là của nhà họ Lâm, hâm mộ ghê, Bác sĩ Tô không chỉ là một trong những bác Sĩ trẻ giỏi nhất trong tầng lớp này, lại còn là người giàu nhất …”
Tô Khuynh Tình cười khúc khích. Dĩ nhiên, cô ta khác với những bác sĩ nhỏ ở đây.
“Tôi đâu có giàu nhát, tôi không có hứng thú với những thứ này. Tôi thấy Thính Ngôn cũng rất giàu. Hôm nay cô ấy còn lái chiếc Rolls Royce đi làm. Tôi thậm chí còn không được lái xe hơi. Toàn là Cảnh Trăn đưa tôi đi làm.”
” Cái gì? Rolls-Royce? Tại sao cô ấy giàu như vậy. “
” Cô ấy tuy mới tới đây đã được trong dụng, bây giờ còn lái Rolls-Royce … cô là chị của cô ấy, tại sao cô ấy có mà cô lại không có? “Những người này rất tò mò.
Tô Khuynh Tình nói, “Mặc dù là em gái của tôi … nhưng cô ấy không thích tôi lắm. Cô ấy đã ra ngoài sống lâu rồi, trừ những lúc ở bệnh viện tôi cũng hiếm khi gặp cô ấy.”
“Ò, thì ra đã ra ngoài sống chứ không còn ở nhà. Cô ấy có thể dựa vào ai, cô ấy xinh đẹp như vậy, còn khiến đàn ông ở bệnh viện chúng ta mê mẫn. Xem ra thật là gian xảo.
Dựa vào mặt mà ăn, hừ… Tôi muốn nói với những người đàn ông đang theo đuổi cô ấy dừng lại, người ta thích tiền, không thích bọn họ. “
Tô Khuynh Tình nhìn mọi người chế nhạo và tán gẫu với mình, bình tĩnh ngồi xuống.
Đây không phải là những gì cô nói, cô chỉ nói những gì cô nhìn thấy, còn lại là những người đó tự đoán.
Tô Thính Ngôn đi đến trước phòng bệnh của Văn Anh.
“Đây là bác sĩ Tô.” Người quản lý lập tức gọi Văn Anh, “Đây là bác sĩ Tô đã cứu anh.”
Văn Anh nhìn Tô Thính Ngôn, khuôn mặt non nớt đỏ bừng.
“Bác sĩ Tô, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Tô Thính Ngôn lắc đầu, “Đó là việc tôi nên làm, tôi chỉ ồn định tình trạng của anh khi đó. Các bác sĩ khác trong bệnh viện đã cứu anh. Đó là may mắn của anh”.
“Bác sĩ Tô đã cứu tôi. Tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp bác sĩ Tô, đáng tiếc bác sĩ Tô lại điệu thấp, néu không tôi nhất định sẽ viết thư cảm ơn. “
Tô Thính Ngôn nhìn anh,” Cảm on anh. Thư thì không cần thiết, chỉ cần khi tôi cần anh minh oan cho tôi, anh có thể giúp tôi viết một bản tường trình.”
“Đương nhiên.” Văn Anh nói, “Bác sĩ Tô cần tôi, trong khả năng của mình, tôi có thể giúp cô thì nhất định sẽ giúp.”