Văn Anh nhìn Tô Thính Ngôn, anh chưa từng biết bác sĩ cũng có người xinh đẹp như vậy.
“Bác sĩ Tô, trông cô còn đẹp hơn cả những ngôi sao lớn trong vòng tròn của chúng tôi.”
Tô Thính Ngôn nghe xong phụt cười.
Nói với anh ta một cách lịch sự, “Cảm ơn lời khen của anh.”
Rât nhiêu người trong bệnh viện đêu nghe nói, Tô Thính Ngôn đi làm bằng xe Rolls-Royce.
Chẳng qua mọi người cũng ngầm hiểu, Tô Thính Ngôn đi cửa sau, bối cảnh nhát định có bí ẩn.
Buổi chiều, Lâm Tích Bạch một mạch chạy tới, ôm Tô Thính Ngôn nói, “Buổi chiều không có việc gì ông chủ kêu mình tới đây học tập. “
“Ông chủ cậu cũng đồng ý? “
“Đương nhiên, gia đình hai chúng ta vẫn rất thân thiết, suy cho cùng thì khoảng cách cũng không xa. “
Lâm Tích Bạch vẫn còn nhớ tới lễ đính hôn của Tô Khuynh Tình.
“Cái tên Tô Khuynh Tình khá là nổi danh, đáng tiếc là không ai trong bệnh viện này biết rõ. “
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, Tô Khuynh Tình đang đi, nhìn hai người ở cùng một chỗ, cô ta vốn định lướt qua, nhưng lại nghĩ tới cái xe Rolls-Royce kia, có chút hiếu kỳ, lập tức bước tới.
“Chị. “
“Có lời cứ nói, chẳng lẽ cô còn định mắng người. “
Gọi chị là mắng chửi người 2 Lâm Tích Bạch không khỏi liếc qua Tô Khuynh Tình.
Tô Khuynh Tình nhìn Tô Thính Ngôn, “Vốn muốn hỏi chị chuyện này, dì vẫn còn nằm trong bệnh viện, chị có cần giúp đỡ gì hay không, nhưng sáng nay chị lái Rolls-Royce đến, xem ra cuộc sống trải qua cũng rất tốt. “
Lâm Tích Bạch nhanh chóng che miệng nhìn sang phía Tô Thính Ngôn, “Rolls-Royce? “
Tô Thính Ngôn mỉm cười, “Mình đã nói từ trước là không cần cậu hỗ trợ rồi mà. “
“Nhưng mà, chị, chị cứ rêu rao đến bệnh viện như vậy, rất nhiều người nhàn rỗi trong bệnh viện lời ra tiếng vào sau lưng chị, hay là chị đi giải thích với người ta một chút, có phải chị mới tìm được bạn trai, mua cho chị xe không,giải thích với mọi người một chút, họ sẽ không tụ tập nói linh tinh nữa. “
Lâm Tích Bạch nhìn cô ta, “Tìm chứ…, tìm một soái ca, vừa đẹp trai, vừa có tiền, so với Lâm Cảnh Trăn không biết tốt hơn bao nhiêu lần, không phải là cô muốn hỏi chuyện này sao, hiện tại nói cho cô biết rồi đấy, thế nào, còn muốn hỏi cái gì không? “
Sắc mặt Tô Khuynh Tình tái nhợt.
“Ý em không phải như vậy……
Lâm Tích Bạch còn lâu mới tin, hừ lạnh một tiếng, vui vẻ kéo Tô Thính Ngôn đi lên phía trước.
Tô Khuynh Tình đứng ở đó, sắc mặt âm trầm, trong lòng có chút không tiếp nhận được.
Không, Lâm Tích Bạch có ý nói như vậy, lấy đâu ra người đàn ông như thế được, từ trước đến giờ bên cạnh Tô Thính Ngôn không có bao nhiêu đàn ông.
Tô Thính Ngôn mới đi đến khu làm việc, máy người trong tổ thanh tra bỗng xuất hiện trước cửa ra vào.
“Chúng tôi đến từ tổ thanh tra, vừa rồi có nhận được báo cáo, nói cô không có chứng nhận tư cách chuyên môn y tế đã được bệnh viện ký cho phép làm bác sĩ, còn làm phẫu thuật, bây giờ cô cần đi theo chúng tôi giải thích lấy lời khai một chút. “
Báo cáo?
Rốt cuộc là ai báo cáo, trong lòng Tô Thính Ngôn nắm chắc.
Cho rằng mấy năm nay cô chỉ quanh quản ở trong nông thôn cái gì cũng không biết, còn không phải là mấy người nhà họ Tô kia sao.
Tô Khuynh Tình đứng mũi chịu sào.
Lâm Tích Bạch kinh ngạc nhìn mấy người này, “Báo cáo gì cơ, nếu thật sự là không có giấy chứng nhận thì làm sao có thể được nhận được, nơi này chính là Lâm Vũ…, nếu như bọn họ chỉ nghe nói như vậy, đâu có thể nói lên chuyện cô ấy không có tư cách được. “
Mấy bác sĩ y tá nhàn rỗi đứng phía sau xem kịch.