Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 33: Chương 33: Bị thương




“Cha, con xin thay kẻ bất hiếu kia quỳ bái tạ ơn dưỡng dục của cha!” Trác Công Phú quỳ xuống.

Trác lão gia nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi. Phong Nhi không chỉ là con trai con, mà còn là hy vọng của Trác gia chúng ta! Ta dạy dỗ nó không phải chỉ vì con, cũng không phải là vì ta, mà là vì mấy trăm năm cơ nghiệp của Trác gia!”

Hai ngày sau.

Trải qua sự sắp xếp kế hoạch kín đáo, Trác Vân Phong dẫn tám đại cao thủ Trác gia võ trang đầy đủ, tiến vào vùng nguy hiểm vịnh Tiềm Long.

Vịnh Tiềm Long địa hình vô cùng hiểm trở, vừa có rừng cây rậm rạp, lại có thung lũng trập trùng, có vài thôn trang nhỏ lác đác dưới núi.

Nhân dân làm nông trong thôn cùng thợ săn đều đã chạy tị nạn vào kinh thành thoát thân, trong vòng trăm dặm không có người ở.

Trác Viễn Hải giỏi nhất là truy lùng bằng mùi hương, dò tìm ở gần mấy ngọn núi hồi lâu, sau đó chỉ vào một đỉnh núi đầy mây ở xa xa nói: “Nơi ít mùi chim muông nhất là ở hướng kia, là nơi chó ngao Tử Kim hai đầu thường ra vào, chim muông bình thường sẽ trốn tránh đi, vì vậy nơi không có mùi chim muông nhất là nơi ma thú thường qua lại!”

Trác Vân Phong nhìn một đám mây như ẩn như hiện trên đỉnh núi xa xa, nói: “Dốc núi hiểm trở, lại to lớn nguy nga, thừa dịp sắc trời chưa tối, chúng ta đi qua xem một chút, nói không chừng có thể gặp được ma thú. Nhị thúc, thúc thấy thế nào?”

Lão Nhị Trác Công Quý ở Trác gia luôn luôn có danh xưng là quân sư, vì vậy Trác Vân Phong muốn nghe theo ý kiến của Trác Công Quý đầu tiên. Thật ra thì hắn cũng biết, ngoài mặt hắn là thủ lĩnh đoàn người. Nhưng hắn còn trẻ, kiến thức nông cạn, thiếu kinh nghiệm, chỉ là một thủ lĩnh trên danh nghĩa mà thôi.

Trác Công Quý nói: “Cháu là thủ lĩnh, cháu làm chủ là được.”

Trác Vân Phong nói: “Đêm tối sẽ khiến chúng ta hành động khó khăn hơn, nhìn sắc trời hẳn phải ba giờ nữa mới tối, trước mắt với tốc độ của chúng ta, không cần tới một giờ đã có thể tới được ngọn núi kia. Chúng ta chia hai đội, nhị thúc ngài dẫn một đội, cháu cùng cha dẫn một đội, bao vây trái phải đỉnh núi đó, gặp phải nguy hiểm còn có thể tiếp viện lẫn nhau, không để toàn bộ rơi vào nguy hiểm, nhị thúc nghĩ thế nào?”

“Rất tốt.”

“Vậy thì lên đường thôi.”

Lập tức, chín người chia làm hai đội, Trác Công Quý dẫn ba người, Trác Vân Phong dẫn bốn người, tiến vào phía trước đỉnh núi từ hai phương hướng trái phải.

Đi dần vào gần ngọn núi, chướng khí nồng nặc, bóng cây che đầy trời.

Mọi người men theo mùi, tung tích, dần dần hội họp ở một nơi.

Trác Viễn Hải nói: “Ma thú ở phía trước!”

Trác Vân Phong có chút lo lắng hỏi: “Hải thúc, thúc chắc chắn chứ?”

Trác Viễn Hải nói: “Ta theo dõi con mồi ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng có sai lầm. Về võ công ta không dám tự nhận là đệ nhất, nhưng nếu về theo dõi con mồi, ta nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất!”

Trác Công Phú nói: “Khả năng theo dõi của Viễn Hải đệ nhất thiên hạ, không ai bằng. Hắn nói ma thú ở trước mặt, thì không sai được.”

Trác Vân Phong giơ lên trường kiếm trong tay, ngưng tụ nội lực, nín thở tiến đến gần hơn...

“Chúng ta từ từ tiếp cận, chớ kinh động súc sinh kia, tốt nhất là thừa dịp nó chưa kịp chuẩn bị bắt trọn một lưới, tránh thương vong. Cha, Hải thúc thúc, hai người ở phía sau tiếp ứng, con đi lên trước thăm dò tình hình một chút.”

“Ầm!”

“Phì!”

“Leng keng!!”

Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng đánh nhau của binh khí, thỉnh thoảng đi đôi với mấy tiếng thú gầm kinh thiên động địa...

“Gay rồi! Nhị thúc bọn họ gặp phải ma thú!”

Trác Vân Phong cầm kiếm, vọt vào chỗ sâu trong rừng thật nhanh...”

“Phong Nhi, cẩn thận đấy.”

Hai người Trác Công Phú cùng Trác Viễn Hải cũng cầm vũ khí lên, cẩn thận bay vào rừng, bọn họ không thể để cho một mình Trác Vân Phong vào như vậy, nếu xảy ra chuyện phải làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.