Trong rừng âm u, đang diễn ra một trận quyết chiến sinh tử kinh tâm động phách. Mặt đất rung lên từng đợt, giống như động đất vậy.
Rừng cây phía trước vang lên tiếng kiếm leng keng, những cây cổ thụ chọc lung lay không ngừng như cỏ trong gió mạnh.
Rất nhanh sau đó, vật khổng lồ hiện thân.
Khoảnh khắc nhìn thấy vật khổng lồ hung mãnh kia, đám người Trác Vân Phong sợ ngây người!
“Ma thú viễn cổ, to quá!” Một con cháu Trác gia ngước đầu thán phục.
“Đây chính là chó ngao Tử Kim hai đầu trong truyền thuyết sao?”
Trác Viễn Hải săn bắt ba mươi năm, lần đầu tiên thấy con mồi khổng lồ hung mãnh như vậy. Con thú lớn nhất hắn từng săn là hổ, nhưng giờ nhìn con vật trước mắt này, hổ chỉ nhỏ như con kiến.
Ma thú trước mắt này, cao chừng hai tầng lầu, thân thể khổng lồ, dáng người như chó ngao, có hai đầu, răng nanh sắc bén, con ngươi phát ra ánh sáng hung tàn.
“Công kích nhanh lên! Đừng đứng sững ra đó nữa!”
Trác Công Quý cả người máu dầm dề, một thanh kiếm đã sớm gãy lìa, hắn và toàn đội toàn bộ bị thương. Ma thú hung mãnh khó đối phó hơn trong tưởng tượng nhiều, lớn mạnh vô cùng, dữ tợn hung ác, hơn nữa cả người mình đồng da sắt, đao thương không thể làm gì được nó!
Trác Vân Phong thấy đám người nhị thúc đều bị thương, nâng kiếm xông lên: “Cha, cha giúp đỡ nhị thúc cùng những người bị thương khác, Hải thúc, mấy người chúng ta còn sức lực thì làm tiên phong, làm thịt súc sinh này!”
“Ầm!” Hắn không hổ là cao thủ trẻ tuổi nhất đạt cảnh giới thứ 7, một kiếm đâm ra liền như gió táp xuyên vào phần lưng.
“Keng!” Mũi kiếm cọ xát tạo ra một tia lửa.
Ma thú giận dữ trợn mắt nhìn Trác Vân Phong, sát khí đùng đùng.
“Phong Nhi, cẩn thận!”
Trác Công Phú quét một chưởng nội lực mạnh mẽ, đẩy Trác Vân Phong.
Một cái đầu của ma thú đang quyết chiến đám người Trác Công Quý, một đầu khác nhào cắn Trác Vân Phong, nếu không phải Trác Công Phú kịp thời đẩy con trai ra, sợ rằng hắn sẽ bị thương ngay tại chỗ. Trác Vân Phong sợ tới mức mặt tái nhợt.
“Súc sinh này quá hung mãnh! Chúng ta chia hai nhóm, công thủ phụ trợ lẫn nhau, giữ sức, từ từ hao hết tinh lực của súc sinh này!”
Trong tất cả, Trác Công Quý võ công cao nhất, cũng bị thương nặng nhất. Bởi vì hắn là chủ lực đối kháng ma thú, hắn một người dẫn dắt công kích nhiều nhất.
Cách tiêu hao sức lực của ma thú hình như đã hữu hiệu, cao thủ Trác gia nội lực thâm hậu, Trác Công Quý không màng thương thế nghiêm trọng, những người khác gìn giữ thực lực, càng đánh càng có tinh thần, hơn nữa cũng từ từ tìm ra một ít sơ hở của ma thú.
“Tấn công vào mắt nó!” Trác Công Quý hét lớn một tiếng.
Các cao thủ Trác gia đã mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng cũng tìm được sơ hở của ma thú, chính là mắt ở hai đầu nó. Ma thú này quanh thân mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, điểm yếu duy nhất là mắt của nó.
Chín đại cao thủ mệt nhọc liều mạng, chó ngao hai đầu vẫn hung mãnh như cũ.
Cho dù là cao thủ, thể lực của con người cũng có hạn, nhưng ma thú như có sức mạnh vô tận, lấy một địch chín, vẫn chiếm thượng phong.
“Khốn thật! Ta không tin ngươi làm bằng sắt!”
Trác Vân Phong đánh lâu mất đi kiên nhẫn, trường kiếm trong tay như gió táp mưa gào, tập trung nội lực, đánh thẳng vào mắt ma thú.
Trác Công Quý thầm nói: “Không ổn!”
“Thiếu niên không kiên nhẫn, chiến đấu như vậy, ắt sẽ tiêu hao nhiều thể lực.”
“Tiếp ứng Phong Nhi! Toàn lực công kích!” Trác Công Quý ra mệnh lệnh công kích cuối cùng.
Tám đại cao thủ trong chốc lát tập trung nội lực và tinh thần, sử dụng bản lĩnh ủa mình, đao kiếm súng thước, đồng loạt ra trận, cuốn lên từng trận cuồng phong, kinh thiên động địa...
“ Ầm! Ầm! Ầm!” Trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển.
Ma thú bốn con mắt bị phế ba con, cuối cùng kiệt sức mất đi tri giác!