Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 327: Chương 327: Chỉ muốn một người của ngươi




Những người kia sửng sốt, đang định dập đầu tiếp tục nói.

“Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng!” Một người mặc đồ đen tiến vào, nhìn thấy những người đang quỳ bên cạnh.

Hắn đi tới nói nhỏ mấy câu bên tai Thác Bạc Liệt, sau đó nhanh chóng lui ra.

“Hoàng Thượng, Thái Hậu hạ ý chỉ…”

“Rầm!” Cái người to gan lúc nãy bị Thác Bạc Liệt ném bay ra ngoài.

“Chẳng lẽ còn cần trẫm nhắc lại lần nữa, hoặc là kéo xuống chém, các ngươi mới biết được người đang đứng trước mặt là đương kim thiên tử, mà không phải là Thái Hậu trong miệng các ngươi, trở về nhắn cho Thái Hậu, bà ấy muốn buông rèm chấp chính hay là muốn như thế nào? Trẫm đường đường là Hoàng Thượng, chẳng lẽ còn không làm chủ được, hơn nữa nhắc nhở bà ấy một câu, đừng tưởng rằng việc mà bà ấy làm trẫm không biết!” Sắc mặt Thác Bạc Liệt đã đen toàn bộ, lời nói không có một chút tình cảm, ngay cả khi người nói là mẹ ruột của hắn cũng không được.

Mấy người kia bị hành động ném văng người ra ngoài lúc nãy của Thác Bạc Liệt dọa cho ngây người, hơn nữa Thác Bạc Liệt hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của Thái Hậu, còn nói những lời như vậy, tất cả bọn họ đều sững sờ ở đó.

Thác Bạc Liệt thấy người vẫn quỳ gối trước mặt: “Còn không mau cút, chẳng lẽ phải để trẫm tự mình tiễn các ngươi một đoạn đường!”

Mấy người kia vừa nghe lời nói của Thác Bạc Liệt, đâu còn dám ngơ ngẩn nữa, đều nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thác Bạc Liệt dần bình tĩnh lại rồi phân phó: “Chuẩn bị cho ta, ta muốn đi gặp cái người gọi là Trác Lỗi kia!”

Lúc Trác Lỗi còn đang ngồi thiền, thuộc hạ báo một người tên là Thác Bạc tới gặp, việc này quá bất ngờ.

Cái họ Thác Bạc này, trong cả nước chỉ có người trong hoàng thất mới có họ này, gần như tất cả mọi người đều biết, nhưng mọi người này không bao gồm Như Ý, bởi vì Như Ý mất trí nhớ nên không biết.

Mặc dù Trác Lỗi là thương gia đứng đầu, luôn làm việc cẩn thận, thái độ làm người cũng rất khiêm tốn, lần này cái người Thác Bạc này lại tự mình ghé thăm, hơn nữa không phải ghé thăm ở kinh thành, mà là ở biên cảnh, đương nhiên hắn cũng không dám chậm trễ.

Lúc nhìn thấy Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi giật mình, khuôn mặt thật của Hoàng Thượng, người khác và dân thường không biết, việc này có thể hiểu được.

Nhưng hắn là thương gia đứng đầu, cho dù không gặp, nhưng thông tin tình báo cũng đủ để cho mình biết được tin tức, huống hồ năm đó lúc Như Ý thành thân hắn có gặp qua.

“Thảo dân Trác Lỗi bái kiến Hoàng Thượng!” Trác Lỗi lập tức quỳ gối xuống trước mặt Thác Bạc Liệt.

Đối với việc Trác Lỗi biết thân phận của mình, Thác Bạc Liệt cũng không kỳ quái, ngược lại, nếu Trác Lỗi không biết, vậy hắn mới kỳ quái, phải biết rằng thương gia đứng đầu cũng không phải một người bình thường.

“Bình thân đi!” Thác Bạc Liệt đỡ lấy, thoạt nhìn rất ôn hòa.

Nhưng Trác Lỗi biết rõ tính cách của Thác Bạc Liệt.

“Không biết Hoàng Thượng tới nhà của thảo dân, có phân phó gì sao!” Trác Lỗi lần đầu tiên chính thức tiếp xúc với người trong quan trường như vậy, đương nhiên là có chút không biết làm thế nào cho phải, hơn nữa Hoàng Thượng tới quá đột ngột.

Thác Bạc Liệt giương mắt nhìn vào mắt Trác Lỗi, có chút hẹp dài, vẫn im lặng.

Cứ như vậy, bầu không khí dần rơi vào trong một loại khẩn trương có chút kỳ dị.

Trác Lỗi cũng không gấp, yên lặng đứng bên cạnh chờ Thác Bạc Liệt nói.

Thác Bạc Liệt có lẽ cảm thấy chiến thuật tâm lý này đã đủ, có lẽ cảm thấy làm giá như vậy là đủ, lúc này mới sâu kín mở miệng: “Trẫm tới đây, chỉ muốn một người của ngươi!”

Trác Lỗi vừa nghe Thác Bạc Liệt nói như vậy, trong lòng khẽ cả kinh, muốn người? Hắn không biết bản thân mình có người nào mà khiến Hoàng Thượng phải đích thân đến nơi xa như vậy.

“Thảo dân không hiểu lắm, vẫn mong Hoàng Thượng nói rõ, chỗ này của thảo dân có người nào có thể lọt vào mắt của Hoàng Thượng.” Trác Lỗi cố gắng bình tĩnh, mỉm cười nói với Hoàng Thượng.

Thác Bạc Liệt thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không gấp: “Một người tên là Như Ý!”

Thác Bạc Liệt nói xong câu này, còn chú ý tới sự biến hóa sắc mặt của Trác Lỗi, xem có thể nhìn ra manh mối gì hay không.

Vừa nghe người Thác Bạc Liệt muốn có, vẻ mặt khẩn trương của Trác Lỗi cũng thả lỏng, bây giờ hắn lại cảm thấy có chút may mắn Như Ý đã rời đi.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, chỗ này của thảo dân không có người tên là Như Ý, chuyện này Hoàng Thượng yên tâm, người có thể phái người điều tra!” Trác Lỗi nói chuyện mang theo vẻ thản nhiên, không giống bộ dáng nói dối.

Thác Bạc Liệt có chút kỳ quái, hắn biết Như Ý không quen biết người này, cũng sẽ không cố ý chạy đến đây, hơn nữa lần trước nói Như Ý xuất hiện ở cửa căn nhà này, nói cách khác, không phải Như Ý tìm tới đây, chẳng lẽ Trác Lỗi này không nói dối.

“Vậy trong khoảng thời gian này, có người khác lạ xuất hiện ở chỗ ngươi không?” Hắn tin thuộc hạ mình không báo sai.

Trác Lỗi nhướn mày, cúi đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đúng thật có một người phụ nữ, nhưng ngay sau đó đã rời đi!” Nói như vậy, hắn không thừa nhận là Như Ý, cũng không phủ nhận, cho dù sau đó có điều tra ra, cũng có có thể giải thích.

Trong lòng Thác Bạc Liệt cả kinh, đã rời đi rồi nhưng đi đâu, manh mối vừa xuất hiện lại bị chặt đứt như vậy sao? Sẽ không đâu, không phải hắn muốn chứng minh cô còn sống sao?

Thác Bạc Liệt không nhận được câu trả lời mình muốn, tình huống bên kia của mình cũng rất cấp bách, tự nhiên không muốn ở lại lâu.

“Nếu không có, vậy trẫm cũng sẽ không ở lại lâu, nếu có tin tức của cô ấy, ngươi phải thông báo cho ta trước tiên!” Nói xong thì rời khỏi nhà của Trác Lỗi.

Trác Lỗi nhìn bóng lưng của Hoàng Thượng, khẽ cau mày, hắn không biết sự mất tích của Như Ý có quan hệ với Hoàng Thượng hay không, nhưng lúc trước bởi vì Hoàng Thượng không bảo vệ tốt được cho Như Ý, nên hắn sẽ không để cho Như Ý dễ dàng trở về như vậy.

“Hàn, ngươi gọi dì Mộng tới đây, ta có chuyện phân phó bà ấy đi làm!” Trác Lỗi quay đầu, sau khi phân phó Hàn thì đi thẳng tới thư phòng.

Thác Bạc Liệt trở về từ chỗ Trác Lỗi, tâm tình rất tệ, thời gian hiện giờ của hắn rất eo hẹp, nhớ tới những gì mình nói hôm đó, lại có chút buồn bã, nhưng nghĩ lại hắn lại có chút tức giận.

Ngày đó thủ hạ báo cáo tin tức cho mình, người phái đi giết người phụ nữ kia là người của Thái Hậu, nhưng lại muốn mượn danh nghĩa của mình đi giết.

“Mấy ngày nay các ngươi có tra ra được động tĩnh gì ở Vệ phủ không?” Mục đích Thác Bạc Liệt đến đây có hai người, một người là Vệ quốc công, một người là Như Ý.

Chuyện của Như Ý, cũng coi như tra được chút manh mối, chuyện phía sau, hắn sẽ tra tiếp. Về phần Vệ quốc công, đã tra ra được ông ta chiêu binh mãi mã, nhưng còn không thể xác định, hắn muốn thừa dịp cơ hội lần này bắt lấy được nhược điểm của Vệ quốc công, bây giờ ông ta không có tiền tài để tiếp tục mở rộng nhân lực và vũ khí, đúng là thời điểm có thể tấn công, thật sự không muốn rời đi nhanh như vậy, nhưng bên Thái Hậu…

Thác Bạc Liệt nghĩ một chút, vẫn nên về sắp xếp lại chuyện trong triều và mẫu hậu cho rõ ràng, sau đó quay lại làm việc này, bây giờ trước tiên để người phụ nữ kia đọ sức với Vệ quốc công, hôm đó cô ta nói với mình mục đích không chỉ có một cái, có lẽ cũng giống với mình.

Nghĩ đến đây, Thác Bạc Liệt để lại một bức thư bảo thủ hạ giao cho Như Ý, rồi nhanh chóng rời đi.

Lúc nhận được thư của Thác Bạc Liệt, Như Ý rất ngạc nhiên, cô còn tưởng lần trước Thác Bạc Liệt nói lời khách sáo, mình trả lời hắn như vậy thì hắn sẽ rút lui.

Không ngờ hắn vẫn hợp tác với mình, quan trọng là mục đích của hắn lại giống với mình.

Bây giờ cô nghĩ đến việc có đồng minh đối phó với Vệ quốc công, trong lòng vui vẻ còn không kịp.

“Dì Phùng, ngươi đi trả lời Vệ quốc công, nói ta nguyện ý hợp tác với ông ta, cụ thể hợp tác cái gì thì phải bàn chi tiết với ông ta!”

Như Ý quét mắt nhìn tình huống cụ thể lần trước Vệ quốc công đưa tới, đã xem như rất bội phục Vệ quốc công, vẫn còn chưa sụp đổ, nhưng Như Ý đương nhiên sẽ không cho rằng điểm này đáng để cô khen ngợi, bởi vì chuyện đó từ cô mà ra.

“Thuộc hạ lập tức đi làm!” Dì Phùng theo tầm mắt Như Ý nhìn vào tờ giấy trên bàn kia, cũng bật cười, lập tức bắt đầu đi làm.

“Vệ quốc công, Vệ quốc công, lần này xem ông làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi!” Như Ý nở nụ cười, cuối cùng cũng có cơ hội báo thù cho Băng.

Lúc này, ở trong Kinh Thành, người được phái đi gọi Hoàng Thượng trở về lần trước, đang lạnh run quỳ gối bên chân của Thái Hậu, bọn họ thật sự trong ngoài không phải người nữa, ở chỗ Hoàng Thượng bị nổi giận, trở về còn phải chịu đựng sự tức giận của Thái Hậu.

“Cút, cút, cút, cút cho ai gia!” Thái Hậu vô cùng tức giận, bà ta đau lòng, đứa con của mình, đứa con nuôi từ nhỏ đến lớn của mình lại nói những lời cay nghiệt với mình.

“Ai gia già rồi, già rồi!” Bà ta vỗ ngực, nhưng nghĩ lại, cái gì gọi là việc mà bà làm Hoàng Thượng đều biết? Chuyện gì? Thái Hậu nghĩ đến đây thì hạ tầm mắt xuống suy nghĩ.

Là chuyện năm đó? Hay là chuyện của Như Ý? Chẳng lẽ nó đã gặp Như Ý? Sao có thể chứ.

“Gọi Lý Thuận tới cho ai gia!” Thái Hậu trầm mặt, sau đó nhìn vào mấy người còn đang quỳ phía dưới, phân phó vài câu với nha hoàn bên cạnh.

Nha hoàn kia nhanh chóng đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc vài thị vệ tiến vào, mấy người còn chưa kịp phản ứng đã bị thị vệ kéo lên chuẩn bị đi.

“Thái Hậu tha mạng, Thái Hậu tha mạng…” Mấy người kia còn chưa hết hy vọng, muốn chạy đến dưới chân Thái Hậu xin Thái Hậu tha mạng, nhưng Thái Hậu mắt điếc tai ngơ, ngay cả mí mắt cũng không nâng.

Ngoài cung Băng Từ, chỉ nghe thấy vài tiếng “A!”, sau đó khôi phục sự yên tĩnh, giống như tất cả chưa từng xảy ra.

Hoàng cung này, quá nhiều máu tanh, quá nhiều bí mật không muốn để người khác biết, mắt không nhìn, tai không nghe mới có thể sống lâu hơn.

Đây là cách tồn tại trong hoàng cung.

“Thuộc hạ Lý Thuận tham kiến Thái Hậu!” Người xuất hiện trong cung điện lần trước quỳ gối trước mặt Thái Hậu.

Thái Hậu nhìn chăm chú vào Lý Thuận: “Ai gia muốn biết lúc ngươi đi bắt Như Ý, có gặp được người khác, hoặc bị người nào theo dõi hay không, đặc biệt là đàn ông?”

Lý Thuận biến sắc, đương nhiên là nghĩ tới chuyện lần trước và gã đàn ông kia! Thái Hậu sao lại biết được, đây là điều khiến cho hắn ta rất ngạc nhiên.

“Hồi bẩm Thái Hậu, lần trước thuộc hạ thấy một người đàn ông đi cùng cô ta.” Lúc Lý Thuận nói câu này, đặc biệt chú ý tới vẻ mặt của Thái Hậu.

Thái Hậu thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Lý Thuận có thương hại, cũng có tức giận: “Vậy ngươi có biết người kia là ai hay không? Để ai gia nói cho ngươi biết, người kia là Hoàng Thượng! Ngươi nói xem các ngươi đã làm chuyện gì?”

Lý Thuận lập tức quỳ xuống: “Thái Hậu, thuộc hạ dám khẳng định Hoàng Thượng không biết người kia là Như Ý, bởi vì lúc ấy người phụ nữ kia dịch dung, hơn nữa lúc ấy Hoàng Thượng chỉ đứng xem, sau đó mới ra tay.”

Thái Hậu nghe Lý Thuận nói như vậy, trong lòng mới hơi thả lỏng, nhưng nhìn về phía Lý Thuận vẫn có chút tức giận: “Nhanh nhất có thể!”

Nếu không nhận ra nhau, vậy vừa hay, xem ra phải để Hoàng Thượng mau chóng quay về, kéo dài thời gian mới được.

Lý Thuận thấy sắc mặt Thái Hậu dịu xuống, lúc này mới nghĩ đến mưu kế của mình, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Thái Hậu.

Thái Hậu vừa nghe thấy mưu kế của Lý Thuận, sắc mặt trắng bệch cũng trở nên hồng hào: “Không tồi, không tồi, cứ làm như vậy! Nếu ngươi làm tốt chuyện này, ai gia sẽ thưởng lớn!”

“Thuộc hạ tạ ơn Thái Hậu!” Vừa nghe Thái Hậu nói có thưởng, Lý Thuận cười không khép được miệng, nhanh chóng dập đầu tạ ơn.

Thái Hậu nhìn Lý Thuận rời đi, nhớ tới lời nói của Hoàng Thượng, trong lòng vẫn có chút rét lạnh, đều nói Hoàng Thượng lãnh khốc vô tình, nhưng bà ta biết ngồi trên vị trí cao này không thể không lãnh khốc vô tình, cũng không có cách nào khác để chống đỡ Minh Quốc, nghĩ đến khắp nơi bây giờ đều có rục rịch, con à? Khi nào con mới trở về đây.

Bên này Thái Hậu lo lắng, Hoàng Thượng Thác Bạc Liệt cũng đang ra roi thúc ngựa, phải biết rằng chuyện bên này không xử lý tốt thì không có cách nào an tâm để xử lý chuyện bên kia.

“Thái Hậu, Thái Hậu…” Một thái giám chạy vào hô lớn.

Thái Hậu vừa nghe thấy tiếng ồn ào này, khuôn mặt khó chịu: “Chuyện gì mà hoảng loạn như vậy, chẳng lẽ chưa dạy ngươi lễ nghĩ cơ bản sao?” Một câu lớn tiếng, cả cung Băng Từ đều rung chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.