Người nọ bị ánh mắt của Thác Bạc Liệt làm cho kinh sợ: “Là Hoàng Thượng phái chúng ta tới giết người!”
Tay Thác Bạc Liệt vừa động, cổ người nọ liền gãy, nhưng lúc này sắc mặt của Thác Bạc Liệt có chút xấu, ai dám giả danh nghĩa của hắn giết người, vậy thì thân phận của những người trước mặt này cũng không đơn giản.
Có Thác Bạc Liệt ra tay, Như Ý đánh nhau thoải mái hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong những người kia.
“Bịch!” Người cuối cùng bị đá ngã trên mặt đất, Như Ý cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đa tạ sự trợ giúp của ngươi!” Như Ý ôm quyền, có vẻ hơi cứng ngắc.
Thác Bạc Liệt dường như cũng không để ý: “Tiện tay giúp đỡ mà thôi, tại sao ngươi lại gặp những người này?” Lúc Thác Bạc Liệt nói lời này, có chút nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Như Ý cũng có chút xem xét.
Bởi vì Như Ý không có ký ức về quá khứ, ngay cả chính cô cũng không biết, cô đương nhiên sẽ không nghĩ đây là người do Vệ quốc công phái tới, nhưng rõ ràng chuyện cũng không đơn giản như cô nghĩ, cô kết luận nhóm người này với người lần trước là cùng một bọn: “Ta cũng không biết, có thể là do lúc làm ăn kinh doanh rước lấy, chỉ trách ta không dẫn người theo mấy ngày nay!” Như Ý mỉm cười, nói có vẻ rất chân thành. Thật ra cô không muốn người trước mặt bị kéo vào, cô không biết cái này xem như là sự bài xích hay là sự bảo hộ, chỉ cần một mình cô chịu là đủ rồi, cô nghĩ như vậy.
Thác Bạc Liệt chỉ coi những lời ấy của Như Ý như lời từ chối khách sáo, cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng chuyển đề tài sang mục đích mấy ngày nay của hắn.
“Chuyện ta đề cập ở trong thư, ngươi đã cân nhắc chưa?”
Như Ý không ngờ Thác Bạc Liệt sảng khoái như vậy, thế mà không truy hỏi, nhưng cô lại rất vui, nghĩ một chút rồi trả lời: “Thật ra, chuyện này ta xin mạo muội hỏi một câu, dường như ngươi có chút bất mãn với Vệ quốc công?” Như Ý mỉm cười vô hại, nhìn vào Thác Bạc Liệt cũng không có gì dị thường.
Biểu tình của Như Ý khớp với lời của cô, Thác Bạc Liệt thực sự có chút không nắm bắt được suy nghĩ của cô.
“Ngươi là thương nhân, tự nhiên biết thương nhân lấy việc gì làm chính, điều này tự nhiên không cần ta nhiều lời, đổi câu nói khác chính là, ngươi chắc hẳn hiểu được nên lấy hay bỏ!” Thác Bạc Liệt không trả lời Như Ý một cách rõ ràng, chỉ ném lại vấn đề cho Như Ý.
Như Ý vừa nghe thấy lời của Thác Bạc Liệt thì sửng sốt, nhưng cô rất bội phục sự khôn khéo của hắn: “Mặc dù không nói lời nào, nhưng nếu ta nói với ngươi, mục đích không chỉ có một cái thì sao?” Như Ý vẻ mặt trêu đùa, ánh mắt nhìn về phía Thác Bạc Liệt cũng mang ý nghĩa sâu xa.
Đối với ánh mắt như vậy của Như Ý, Thác Bạc Liệt càng trở nên nóng nảy hơn: “Nếu ta nói, ta cũng không chỉ có một cái, vậy thì sao ngươi không cân nhắc thử việc hợp tác giữa hai người thông minh, ưu đãi sẽ càng lớn hơn!”
Trong đầu Như Ý nhanh chóng suy xét, phân tích những lời của Thác Bạc Liệt một lát.
Lúc ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên nghị: “Hợp tác thì có thể, nhưng ta cần nói chuyện rõ ràng về những công việc cụ thể, vậy thì ta mới có thể xác định tiếp theo nên hợp tác như thế nào, ngươi thấy thế nào?”
Thấy Như Ý đã đồng ý, cho dù như thế nào, Thác Bạc Liệt xem như đã đạt được mục đích, những chuyện khác hắn có thể từ từ làm.
“Thành giao!”
Bỗng hai tiếng cười truyền khắp bãi cỏ rộng lớn, càng truyền càng xa, thậm chí còn quấy nhiễu đến một vài con chim.
“Các ngươi tra cho trẫm, rốt cuộc ai to gan như vậy, lại dám dùng danh nghĩa của trẫm ra ngoài giết người!” Trở lại chỗ của mình, Thác Bạc Liệt cũng không nghĩ để yên như vậy, chuyện mới gặp được, hắn vẫn nhớ trong lòng, nên đợi trở về rồi sắp xếp người đi điều tra rõ ràng.
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm!” Người nọ lập tức lui ra.
Một người khác tiến vào, quỳ gối trước mặt Thác Bạc Liệt: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chuyện lần trước người bảo thuộc hạ tra, đã có kết quả, thân phận của người kia có chút đặc biệt!” Người nọ liếc nhìn Hoàng Thượng, không xác định Hoàng Thượng có đồng ý nghe hay không.
Hoàng Thượng liếc mắt qua, nhìn về phía người nọ: “Nói!”
“Dạ! Người kia là thương gia đứng đầu của Minh Quốc, Trác Lỗi!”
Thác Bạc Liệt cau mày, sao lại là hắn, hắn ta có quan hệ gì với Như Ý, tại sao Như Ý lại xuất hiện trước cửa nhà hắn.
“Được rồi, ngươi đi xuống trước đi!” Mặc dù Thác Bạc Liệt nghi hoặc, nhưng hắn nhất định phải gặp người này, không vì gì khác, chỉ bởi vì hắn lấy thân phận thương gia đứng đầu xuất hiện ở biên cảnh, đây cũng coi như không phải chuyện nhỏ, huống chi còn có Như Ý ở trong phủ của hắn, xem ra sáng sớm ngày mai hắn phải ghé thăm thử xem.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thác Bạc Liệt dịu đi rất nhiều, nhưng nghĩ đến tình huống ngày hôm nay, hắn vẫn có chút tức giận, nếu để cho hắn biết ai to gan như vậy, hắn nhất định sẽ không tha.
Như Ý cưỡi ngựa trở về, mặc dù cơ thể đang trong tình trạng hơi kiệt sức, nhưng cô đột nhiên rất nhớ Băng, nơi kia lạnh như băng, trong lòng cô nghĩ mà có chút đau lòng.
Sửa sang lại quần áo trên người, Như Ý chuẩn bị ra khỏi cửa.
Phía sau núi, vẫn ảm đạm như vậy, trước kia Như Ý luôn cảm thấy phía sau núi rất âm u, bây giờ mới biết được, bao nhiêu người chết oan kia, cuối cùng thi thể đều chôn ở nơi này.
Biến nơi này thành căn nguyên của tội lỗi.
Như Ý bị va đập vài lần, cuối cũng cũng tới được nơi Băng chôn cất.
Nhưng người chưa tới, đã thấy một bóng người.
Hàn quỳ gối trước mộ của Băng, vốn đang lặng lẽ thầm nói chuyện với Băng, tiếng bước chân truyền đến từ phía xa thu hút lực chú ý của hắn, mặc dù hắn không động đậy, nhưng sự chú ý của hắn vẫn trong trạng thái tập trung cao độ.
Đã trễ thế này, ai còn đến đây? Hàn có chút kỳ quái, người thứ nhất hắn nghĩ tới là Như Ý.
Như Ý lặng lẽ, bước chân rất nhẹ, rất nhẹ, cố gắng không làm phiền người phía trước.
Ngay khi Như Ý chuẩn bị tới gần, Hàn quay người, thấy một người lạ mặt, lập tức phi thân đánh một chưởng về phía Như Ý.
Như Ývẫn luôn cảnh giác, vốn lúc nhìn thấy Hàn, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên, ít nhất hắn vẫn chưa quên Băng, nhưng Hàn không nói gì lại trực tiếp tấn công về phía mình.
Như Ý vẫn luôn phòng thủ, cũng không đánh trả.
Hàn nhìn thấy người trước mặt tránh né, vẫn không ra tay như vậy, cũng có chút kỳ quái: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Như Ý vừa nghe thấy câu hỏi của Hàn, lúc này mới nhớ ra mình đang dịch dung, Hàn không nhận ra mình.
“Chờ một chút, Hàn, ta là Như Ý!” Như Ý lắc người một cái, lui ra rất xa, lúc này mới nói rõ thân phận của mình.
Hàn vừa nghe thấy giọng nói, cũng coi như tỉnh táo hơn, vừa nghe cô nói ra thân phận của mình, rất dễ dàng phán đoán được tính xác thực lời nói này.
“Như Ý, bảo sao ta không tìm thấy ngươi? Thì ra là ngươi dịch dung!” Hàn nhìn thấy Như Ý, rất vui vẻ, lời nói cũng mang theo sự vui mừng.
Như Ý gật đầu, nhưng nghe thấy Hàn nói tìm cô thì có chút kỳ quái?
“Ngươi tìm ta khi nào? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi?” Từ sau lúc người thần bí cứu cô lần trước, không biết tại sao tới được nhà của người tự xưng là ca ca cô kia, cô cũng chưa từng nhận được tin tức gì của Hàn, mà việc làm ăn của mình, cô cũng giao cho dì Phùng để ý, lần duy nhất gặp Hàn cũng là lúc hắn gặp mặt dì Mộng.
Sắc mặt Hàn biến đổi, lúc này mới nhớ ra ngày hôm đó Như Ý đang bị hôn mê, được mình ôm đi vào nên đương nhiên Như Ý không biết.
“Như Ý, hôm ấy ngươi bị thương, ngã ở trước cửa lớn nhà chúng ta, sau đó được ta ôm vào, thật ra ta rất muốn hỏi, Như Ý tại sao cô đi mà không một lời từ biệt?” Lúc Hàn nói lời này, thần sắc ngưng trọng, không giống nói dối.
Như Ý vừa mới nghe thấy gì? Hàn nói cô đi mà không một lời từ biệt, nói hắn ôm cô vào trong viện kia, nói cách khác hắn quen biết với cái người tự xưng là ca ca của mình kia?
Như Ý rất rối rắm, thật ra không phải cô không tin, chỉ là có chút không dám tin, nếu tin, giống như ngày xưa vậy, sau đó sẽ lại thành ra như thế nào.
“Ta chưa bao giờ biết được chuyện ngươi quen người kia? Ngươi tiếp cận ta cũng là có mục đích?” Có lẽ thật sự sợ hãi, đối với bất kỳ ai, Như Ý đều mang theo một chút phòng bị.
Sắc mặt của Hàn biến đổi, thấy sắc mặt Như Ý sắc mặt không tốt, trong lòng có chút khổ sở: “Ta tuyệt đối không cố ý giấu diếm, chỉ là tình thế đã như vậy rồi, còn việc tiếp cận ngươi, không có mục đích!”
“Đủ rồi, không cần nói nữa, ta muốn yên tĩnh, những lời này ngươi giữ lại cho bản thân mình đi!” Như Ý có chút buồn bực, nghĩ lại những chuyện mình đã trải qua, bảo cô làm thế nào mới có thể tin tưởng lần này không có sự lừa dối đây, cô quý trọng người bạn Hàn này, nhưng cô phải xác định đây không phải một vũng bùn khác, cô cần phải yên tĩnh sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
Hàn nhìn bóng dáng có chút vội vã kia của Như Ý, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, chỉ mong Như Ý có thể tin tưởng hắn, nhưng điểm quan trọng là lúc trước Như Ý không cố ý trốn tránh mình, nhưng tại sao lại phải trốn tránh chủ tử của hắn, hắn cũng không biết.
“Chủ tử, hôm nay thuộc hạ nhìn thấy Như Ý!”
Sau khi Hàn trở về, chuyện thứ nhất vẫn là nhịn không được muốn báo lại tin tức này cho Trác Lỗi.
Trác Lỗi vừa nghe thấy lời nói của Hàn, trên mặt hiện lên sự vui vẻ: “Ở đâu? Muội ấy có khỏe không?”
Đối với loại quan tâm này của Trác Lỗi, Hàn cảm thấy bản thân coi như được mở rộng tầm mắt.
“Chủ tử yên tâm, lúc trước thuộc hạ cũng đã từng nói Như Ý sẽ không sao, nhưng lý do chúng ta không tìm thấy cô ấy là bởi vì cô ấy dịch dung, không ngờ Như Ý còn có bản lĩnh lớn như vậy, cảm giác cái gì cô ấy cũng biết!” Hàn nói về Như Ý, trong lời nói cũng tràn đầy sự tán thưởng.
Trác Lỗi không lưu tâm tới lời khen ngợi của Hàn, phải biết rằng Như Ý ở trong cảm nhận của hắn vẫn luôn hoàn mỹ như vậy, không gì không làm được, bằng không sao có thể có được thương nghiệp như vậy.
“Phía mẹ ta có tin tức gì hay không?” Lực chú ý của Trác Lỗi chuyển sang vấn đề này, nếu Như Ý không sao rồi, vậy hắn cũng coi như yên tâm một chút, việc quan trong bây giờ chính là tìm ra mẹ hắn, hắn mới có thể bắt đầu bước tiếp theo.
“Hồi bẩm chủ tử, đã tra ra chút tin tức, nhưng chuyện này có chút phức tạp, bởi vì có thể có liên quan đến quan trường!”
Hàn nói phức tạp, đó là điều tự nhiên, từ xưa đến nay thương nhân không đấu với quan, bây giờ còn chưa tiếp xúc với quan, mẹ của mình đã xảy ra chuyện, việc này quả thật có chút khó khăn.
Trác Lỗi trầm tư một lát, nhăn mày lại, nhưng nghĩ lại mọi chuyện, vẫn gật đầu: “Việc này không thể trì hoàn, sớm hay muộn vẫn cần phải tiếp xúc với bọn họ, tiếp tục điều tra, nếu như mẹ bị bọn họ bắt, vậy thì việc này không thể buông tha đơn giản như vậy!”
Lúc này, sự thô bạo của Trác Lỗi bộc lộ ra ngoài, so với sự dịu dàng ngày xưa, bây giờ hắn càng có thêm khí khái nam tử.
Hàn kinh ngạc, từ trước đến nay Trác Lỗi làm việc vẫn luôn cố gắng tránh giao tranh, sự chuyển biến hiện tại khiến hắn rất ngạc nhiên, nhưng Trác Lỗi nói đúng, huống hồ liên quan đến chủ mẫu, càng không thể lơ là.
Trác Lỗi phân phó Hàn xong không định nói gì nữa, lại phát hiện Hàn còn sững sờ đứng ở đó, có chút nghi hoặc nhìn về phía Hàn: “Còn có chuyện gì sao?”
Hàn cũng không chần chờ, trực tiếp hỏi ra vấn đề trong lòng mình: “Thuộc hạ chỉ có chút khó hiểu, tại sao Như Ý lại bài xích chủ tử với thuộc hạ như vậy.”
Sắc mặt Trác Lỗi thay đổi, nhìn về phía Hàn: “Thật ra đây cũng là vấn đề ta thắc mắc, ngươi điều tra thử xem, nhưng đừng quên phải bảo vệ Như Ý, bây giờ muội ấy đang mất trí nhớ nên có chút lạnh lùng, ta không muốn muội ấy chịu bất cứ thương tổn nào nữa!” Lúc Trác Lỗi nói lời này có vẻ rất nghiêm túc và thâm trầm.
Lúc này Hàn mới gật đầu lui ra.
“Hoàng Thượng, Thái Hậu đã hạ ý chỉ, muốn người lập tức trở về!”
Thác Bạc Liệt ngồi phía trên, nghe mấy người đang quỳ phía dưới không ngừng lặp lại những lời này.
Sắc mặt có chút khó coi, hắn là đứa con hiếu thảo, mẫu thân coi như là người duy nhất có thể khiến một kẻ tàn bạo, hung ác như hắn trở nên dịu dàng. Nhưng không biết tại sao, hôm nay nhìn thấy những người quỳ gối phía dưới không ngừng lặp lại những lời đó, trong lòng hắn không kiềm chế được sự tức giận.
“Đủ rồi, trẫm là Hoàng Thượng, các ngươi đang làm cái gì?” Lúc Hoàng Thượng nói lời này, đã đến bờ vực của sự tức giận.