Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 336: Chương 336: Đừng đuổi theo nữa




“Người đâu, mang thánh chỉ này đến Vệ phủ ngay!” Thác Bạc Liệt nói rồi bèn đặt một trong hai thánh chỉ bên cạnh người đến, rồi lại cầm thánh chỉ còn lại lên: “Ngươi giao thánh chỉ này đến phủ của Trác đại tướng quân đi!”

Sau khi truyền hai thánh chỉ, Thác Bạc Liệt cảm thấy tinh thần sảng khoái, hắn ta muốn đợi xem, lần này rốt cuộc đám người kia sẽ tạo phản như thế nào được nữa.

Thuộc hạ của Thác Bạc Liệt làm việc nhanh thoăn thoắt, chẳng tốn bao nhiêu thời gian và công sức mà đã điều tra rõ ràng chuyện hắn căn dặn.

“Tình hình là thế nào?” Quả thật Thác Bạc Liệt không hề biết gì về việc ấy

“Bẩm Hoàng thượng, mệnh lệnh cuối cùng của người ấy lại là giết chết cô gái đó! Hơn nữa Thái hậu cũng nhúng tay vào chuyện này.”

Thác Bạc Liệt thật sự rất tức giận, lại là Thái hậu, tại sao bà ta cứ muốn đối nghịch với hắn, nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác, dường như không chỉ có một lần, tại sao Thái hậu lại căm hận cô gái đó như vậy, tại sao bà ta năm lần bảy lượt muốn giết chết cô ấy.

Câu hỏi này nổi lên trong lòng Thác Bạc Liệt, khiến cho hắn muốn có được đáp án, thiết tha mong muốn tìm hiểu đáp án, luôn cảm thấy đây không phải là chuyện đơn giản.

Cuối cùng hắn vẫn quyết định đi tìm Thái hậu để hỏi cho ra lẽ.

Vào lúc này, Thái hậu đang nghe nô tài bẩm báo lại chuyện người mặc áo đen đột nhập vào Ngự thư phòng hồi tối hôm qua.

“Ngươi nói Hoàng thượng thả cho người kia đi à?” Thái hậu hỏi, tỏ vẻ không hiểu, bắt đầu từ lúc nào mà Hoàng thượng đã học cái thói nhân từ, chủ động tha cho kẻ khác đây.

“Bẩm Thái hậu, chắc chắn là chính xác ạ, lúc ấy nô tài ở bên cạnh, chính mắt nhìn thấy Hoàng thượng ngẩn ngơ, để cho người ấy đi, hơn nữa còn dặn dò đám nô tài không cần đuổi theo.” Nô tài nọ chỉ sợ Thái hậu không tin tưởng, nói một cách vô cùng thành khẩn.

Thái hậu nhíu mày: “Gần đây Hoàng thượng bị làm sao vậy, thường xuyên làm những chuyện thế này, đúng thật là khiến cho ai gia vô cùng lo lắng.”

“Vậy thì khiến Thái hậu bớt lo đi thôi!” Người còn chưa đến, đã nghe thấy tiếng nói trước.

Thái hậu vừa nghe thấy giọng nói của Thác Bạc Liệt, sắc mặt bà ta chợt thay đổi, nhưng đây là phải là trọng điểm, trọng điểm là lời Thác Bạc Liệt đã nói.

Thác Bạc Liệt vừa vào đã phất tay, đám nô tài hiểu ý lần lượt lui xuống.

Trong phút chốc, căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thái hậu thấy sắc mặt Thác Bạc Liệt có vẻ không vui, trong lòng bà ta cảm thấy thấp thỏm, bây giờ càng lúc bà ta càng không nhìn thấu được Thác Bạc Liệt.

“Mẫu hậu, có phải người cảm thấy rất phiền muộn, bất an lắm hay không!” Về chuyện Thái hậu nhấp nhổm không ngồi yên nổi trên ghế, Thác Bạc Liệt đã nhìn thấy hết tất cả, hắn không muốn Thái hậu nhúng tay vào chuyện của mình nữa, bằng không mọi việc cũng sẽ không lệch ra khỏi kế hoạch của mình.

“Hoàng nhi, đây là thái độ nên có của con với Mẫu hậu à?” Thái hậu lấy lại khí thế, cố ý làm ra vẻ vững vàng nhìn Thác Bạc Liệt.

Thác Bạc Liệt cười lạnh, lần đầu tiên hắn đối diện Thái hậu với dáng vẻ cứng ngắc, ngang ngược: “Lẽ nào đây là thái độ nên có của người với Hoàng thượng hay sao?”

Thái hậu nghe như vậy, sắc mặt bà tay thoắt cái đã thay đổi, bà ta rất rõ ràng Hoàng thượng nói vậy là có ý gì.

Thác Bạc Liệt nhìn vẻ mặt của Thái hậu, biết mình đã đạt dược mục đích rồi, gương mặt mới dịu xuống: “Mẫu hậu, lẽ nào người không biết nếu người cứ tự tung tự tác như vậy nữa thì sẽ gây ra rắc rối không đáng có cho Trẫm hay sao, còn nữa, Trẫm muốn biết nguyên nhân tại sao người năm lần bảy lượt muốn giết chết cô gái ấy, đừng dùng lý do lần trước để lấp liếm, qua mặt Trẫm, người hiểu rất rõ Trẫm là người thế nào rồi đấy!” Lúc Thác Bạc Liệt nói những lời này, hắn ta đanh giọng lại.

Thái hậu thở dài, thái độ của Thác Bạc Liệt đã cứng rắn như vậy, nếu bà ta còn không thuận theo ý muốn của hắn thì chỉ sợ quan hệ giữa hai người sẽ trở nên gượng gạo. Nhưng bà ta sẽ không nói cho Thác Bạc Liệt biết rằng cô gái ấy là Như Ý, con hồ ly tinh mê hoặc Thác Bạc Liệt ấy, đến bây giờ vẫn khiến cho Hoàng nhi của bà lưu luyến không quên.

“Lẽ nào con không biết việc cô ta cấu kết với Vệ quốc công hay sao? Ngoài bề mặt tưởng chừng như cô ta nhắm vào Vệ quốc công, nhưng thật chất đều là giả dối hết cả, cô ta muốn mê hoặc con bằng gương mặt ấy, con xem, bây giờ con…” Thái hậu nói như vậy, bà ta lại tự cho mình là đúng như lúc ban đầu.

Lần này Thác Bạc Liệt vô cùng tức giận: “Mẫu hậu đừng nói những lời lẽ này với Trẫm, sau này người chỉ cần ở lại cung Băng Từ là được rồi, đừng tiếp tục rảnh rỗi làm ra những việc như thế này nữa, còn mặt mũi của cô nương ấy như thế nào, sợ là người không biết nhưng lại thích nói bừa! Trẫm không cần biết trước đây người có lý do gì, nhưng từ giờ về sau đừng can thiệp vào chuyện của Trẫm nữa!” Lúc Thác Bạc Liệt nói như vậy mới giống với con người tàn nhẫn, ngang ngược ở trên triều đình, hắn phất tay áo, rời khỏi phòng.

Hắn cần phải sắp xếp lại các thông tin, khi nãy Thái hậu nói người kia rất xinh đẹp, vậy thì rất có thể gương mặt mà hắn ta nhìn thấy không phải là gương mặt thật của cô gái ấy, thế gương mặt thật của cô trông như thế nào đây?

“Cứu muội, cứu muội với, huynh ơi, huynh…” Trong giấc mơ, Như Ý cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, khiến cô muốn trốn thoát khỏi nơi này, đây là địa ngục sao? Cô không muốn.

“Ồ!”

Đúng rồi, cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, cô muốn đi, cô vẫn còn con, đứa trẻ mới ra đời ấy, ai đó đến cứu cô với.

Như Ý giẫy giụa, cất tiếng kêu cứu liên tục, chợt có một dáng người quen thuộc hiện lên trong đầu cô, cô gọi người kia là anh, người đã cùng cô vào sinh ra tử, bọn họ luôn sát cánh bên nhau vượt qua mọi chông gai thử thách, chưa từng bỏ mặc người còn lại.

“Như Ý, đừng sợ, có huynh ở đây, đừng sợ!” Nghe thấy tiếng kêu cứu của Như Ý, Trác Lỗi lo lắng nắm chặt lấy tay cô, muốn xóa tan đi cơn sợ hãi trong lòng cô, mang lại ánh sáng cho cô, không muốn Như Ý tiếp tục bị giam cầm trong màn sương mù này nữa.

Như Ý nghe thấy tiếng nói của hắn, cô cảm nhận được hơi ấm ở bàn tay, rồi chầm chậm lan tỏa khắp người, khiến cho cô thấy yên tâm. Như Ý đi về phía phát ra tiếng nói ấy, nhìn thấy được ánh sáng, cô cất từng bước từng bước một về phía trước mới thấy mây mù đã bị thổi tan, để cô bầu trời xanh hiện ra trước mắt.

Như Ý chậm rãi mở mở mắt, ánh sáng rực rõ làm mắt cô hơi xốn xang, cô nhắm mắt lại, bắt đầu thích ứng với ánh sáng chói chang ấy một lần nữa.

Đến lúc mở mắt ra, cơ thể Như Ý đã nằm gọn trong lồng ngực rất ấm áp của một người đàn ông.

Trác Lỗi nhìn thấy Như Ý vẫn đứng lặng, hắn ta nhớ ngay đến lần trước, bởi vì mình quá gần gũi với cô nên cô mới trốn tránh, bèn vội vã buông tay ra, chân tay lóng ngóng, tâm trạng cũng thấp thỏm âu lo.

Như Ý nhìn thấy hành động của Trác Lỗi hệt như đứa trẻ phạm lỗi, cô mỉm cười ôm lấy hắn: “Ca ca, có huynh thật tốt.” Lúc Như Ý nói những lời này, cô thật lòng cảm thầy trái tim mình đã không còn phiêu dạt không có bờ bến nữa, không giống hoa bồ công anh chẳng có gốc rễ, không biết bay đến phương trời nao, cứ như hiện giờ thì mới tốt.

Trác Lỗi thấy Như Ý gọi mình là ca ca,o giây phút đó, hắn bất ngờ và vui vẻ tựa như nhìn thấy nàng tiên bay từ trên trời xuống, có phải Như Ý đã khôi phục trí nhớ rồi không.

“Như Ý, muội nhận ra huynh à?” Giọng nói của Trác Lỗi còn hớn hở tươi vui hơn cả đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, điều này làm cho Như Ý cảm thấy vô cùng thỏa mãn, mặc dù cô biết con đường của mình khá dài, thật ra có rất nhiều thứ cô vẫn còn chưa nhớ rõ, nhưng bây giờ cô không còn đơn độc nữa, lần này đúng là đã không còn đơn độc nữa, cô tin rằng cho dù tất cả mọi người đều phản bội mình thì anh của cô vẫn sẽ đứng bên cạnh cô.

“Huynh đừng trách Như Ý!” Như Ý nhìn Trác Lỗi, ánh mắt nồng đậm nét hy vọng, đừng trách cô buông thả, đừng trách cô không nhận ra anh trai mình, đừng trách cô không từ mà biệt.

“Cô bé ngốc!” Trác Lỗi xoa đầu Như Ý, nụ cười xán lạn nở bừng trên môi.

Như Ý nghe hắn gọi mình là cô bé ngốc, trái tim hai người lại gần gũi với nhau hơn.

Trác Lỗi trò chuyện với Như Ý một hồi, thấy cũng khá lâu, Như Ý cũng hơi mệt, mới bịn rịn chia tay, cô đã bơ vơ quá lâu rồi.

“Chủ nhân!” Hàn đứng bên cạnh Trác Lỗi, muốn nói lại thôi.

“Sao?” Trác Lỗi quay đầu nhìn Hàn, trông thấy bộ dạng thấp thỏm của hắn bèn nghi ngờ: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, ngươi với ta tuy hai mà một, cùng nhau vào sinh ra tử suốt nhiều năm, có chuyện gì mà không thể nói được!”

Hàn nghe Trác Lỗi nói thế mới lấy can đảm mở miệng: “Lần trước thuộc hạ theo dấu dì Mộng, cuối cùng phát hiện ra một người rất bí ẩn, người kia lại là người của Thái hậu, bởi vậy thuộc hạ cho rằng chủ mẫu đã bị Thái hậu giam cầm.”

Thái hậu? Trác Lỗi nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc? Bà ta làm vậy là ý gì? Xem ra phải vào cung thêm lần nữa.

“Ta biết rồi, à phải, ngươi nhớ để mắt đến dì Mộng, ta sợ bà ta sẽ gây ra chuyện bất lợi với Như Ý, còn có, Như Ý đã nhớ ra ta rồi, nhưng dường như muội ấy chỉ nhớ mỗi một mình ta mà thôi, còn con của muội và người ấy thì lại không nhớ một chút nào!” Trác Lỗi tự lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý đến nét mặt của Hàn vào lúc này.

Hàn cứ ngỡ Như Ý là người yêu của Trác Lỗi, nhưng tại sao lời lẽ của Trác Lỗi hơi kỳ quặc, đứa con nào? Con của chủ nhân à? Vậy còn người kia là ai?

Trác Lỗi thấy Hàn không mảy may phản ứng lại, hắn ta có cảm giác hơi thất bại: “Ngươi không nghe ta nói gì à?” Hiện giờ, gương mặt của hắn trông rất nghiêm túc, có vẻ khá tức giận.

Hàn nhanh nhẹn nhìn Trác Lỗi: “Thuộc hạ không am hiểu quan hệ của chủ nhân và bọn họ thôi ạ, bởi vậy…”

Nghe Hàn nói vậy, Trác Lỗi mới sực nhận ra dường như hắn chưa từng nói về quan hệ của mình với Như Ý cho Hàn nghe, bèn mỉm cười: “Ta và muội ấy là huynh muội cùng cha cùng mẹ.”

Vừa nghe thấy thế, sắc mặt của Hàn thoắt cái đã thay đổi, hắn ta không ngờ rằng Trác Lỗi lại có em gái, em gái của Trác Lỗi lại giỏi giang đến như vậy, nhưng nghĩ ngược lại, chủ nhân của mình giỏi giang như thế thì em gái của ngài cũng phải có tài năng mới đúng.

Trác Lỗi nhìn thấy sắc mặt Hàn thay đổi nhanh chóng, bèn mỉm cười: “Có phải đáng chúc mừng lắm không!”

“Chúc mừng chủ nhân!” Hàn không dám nói cho Trác Lỗi biết suy nghĩ sai lầm lúc ban đầu của mình, hắn ta không biết Trác Lỗi nghe xong sẽ xử lý mình thế nào, thôi thì tiết kiệm sức lực vậy.

Từ lúc tỉnh lại, Như Ý đã trở nên rạng rỡ hơn nhiều chứ không còn lặng lẽ như trước đó nữa, mặc dù bây giờ cô vẫn rất im ắng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng trong tâm hồn cô.

“Ngươi qua đây, hôm nay chủ nhân của các ngươi đi đâu rồi?” Như Ý gọi một nha hoàn sang, cô biết tính cách của anh mình rất ôn hòa, tất nhiên tính cách của nha hoàn cũng rất tốt, bọn họ sẽ không thấy kỳ lạ về tính cách tùy tiện của mình.

Nha hoàn đó nhìn thấy Như Ý đã rửa đi những thứ trên mặt, làn da trơn bóng, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau khi nghe nói Như Ý là em gái của chủ nhân thì bọn họ càng thấy mừng rỡ hơn nữa, phải biết rằng có một chủ nhân xinh đẹp, tốt tính, lại không làm ảnh hưởng đến chuyện bọn họ yêu thích chủ nhân là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

“Chủ nhân nói hôm nay phải ra ngoài làm việc, ngài ấy đã dặn nô tỳ phải chăm sóc cho tiểu thư!” Nô tỳ ấy ngọt ngào nói.

Tất nhiên Như Ý cũng không tiếp tục hỏi nữa, những việc chủ nhân làm, nô tỳ không có quyền lợi hỏi đến.

“Được rồi, ta đi dạo vẩn vơ thôi, ngươi không cần đi theo đâu.” Như Ý phủi bụi bám trên tay, rồi thong thả thả bước trong sân vườn rộng lớn.

Không thế không nói, sân vườn này đúng là đẹp thật, phong cảnh ở đây rất đẹp, mặc dù đang là mùa đông như trời không lạnh lắm, khiến cho Như Ý nhớ lại khung cảnh xinh đẹp và làn nước ấm áp ở phía sau núi, đẹp đến nhường nào.

Như Ý muốn đi ngắm cảnh, nhưng lại nghe thấy một tin tức mà cô không nên nghe.

“Tiểu thiếu gia đi đâu rồi, Hàn?” Cả đời này Như Ý đều không thể quên được giọng nói của người phụ nữ ấy, nơi bị ngọn dao ấy đâm phải đến bây giờ vẫn còn đau nhức.

“Ta cũng không biết nữa, lần trước ta chỉ nhắc đến chuyện của Thái hậu, yên tâm đi, chủ nhân không biết võ công, nếu như ngài ấy gặp bất cứ nguy hiểm gì thì người bên cạnh sẽ bảo vệ cho ngài ấy!” Giọng nói của Hàn có vẻ rất tự tin, hắn ta đã đi theo Trác Lỗi nhiều năm nay, bởi vì sức khỏe của Trác Lỗi yếu ớt mà hắn có rất nhiều người bảo vệ, từ trước đến nay luôn là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.