Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 337: Chương 337: Người nào mà to gan như vậy




Dì Mộng nghe hắn ta nói thế bèn thở dài, không nói thêm gì nữa mà quay người bỏ đi.

Nhưng Như Ý lại không bình tĩnh nổi, người khác không biết bí mật của Trác Lỗi nhưng không có nghĩa là Như Ý không biết, sợ rằng chỉ có cô mới tỏ tường toàn bộ mọi việc của hắn mà thôi, Đây cũng là lý do khiến cô có cảm giác lưu luyến, không nỡ xa rời huynh ấy.

Như Ý nhíu mày, không muốn đi ngắm cảnh đẹp nữa mà quay người trở về phòng, cô không thể để Trác Lỗi mạo hiểm một mình được, Hoàng cung có rất nhiều nơi nguy hiểm, canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa, cao thủ nhiều như mây trời.

Như Ý vừa vào phòng bèn nhanh chóng chuẩn bị, bây giờ cô phải nhân lúc trời còn sớm, xem xem có thể đuổi kịp đến kinh thành hay không, với những người bình thường thì hành trình này khá là khó khăn, nhưng từ lúc Như Ý ăn phải cỏ nộp mạng, võ công của cô đã tăng lên nhiều, hơn nữa khinh công của Như Ý vốn cao cường, hy vọng trước lúc trời tối có thể kịp đến kinh thành.

Hành động trong đêm là thói quen của cô và hắn, trước giờ luôn là thế.

Cũng có thể vì quá mệt mỏi, hoặc là vì vết thương trên người vẫn chưa lành lặn hẳn, hoạt động kịch liệt như thế này khiến cho cô đuối sức vô cùng.

E rằng mối nghi ngờ duy nhất của Như Ý là tại sao cô lại rành rẽ đường đến Hoàng cung như vậy, khắp các chốn đều giống như nơi cô ở, khiến cô có cảm giác mình đã trở về nhà.

Trời dần sập tối, bóng đêm sắp sửa kéo đến, nhưng Như Ý không thể nhanh chân hơn được nữa, đây là đã cực hạn của cô rồi.

Vì anh trai của mình, Như Ý chỉ có thể cố gắng hết sức để tăng tốc.

Trác Lỗi im lặng đợi màn đêm sập xuống, nhìn thấy ánh sáng cuối cùng đã tắt ngúm trên nền trời, cuối cùng hắn mới tung người bay vào trong Hoàng cung.

Bầu không khí trong cung luôn kỳ quái như vậy, nhưng hôm nay Trác Lỗi cảm thấy nó càng có vẻ quái lạ hơn, nhưng đã vào đây rồi, hắn ta không có ý muốn ngừng lại.

Hắn chậm rãi áp sát cung điện của Thái hậu, linh hoạt né tránh hết mọi thủ vệ.

Tại sao hôm nay Hoàng cung lại yên tĩnh đến thế, Trác Lỗi ngờ vực, lặng lẽ chờ đợi xem có thể nắm bắt được đầu dây mối nhợ nào hay không, nhưng tất cả mọi thứ đều rất bình thường, hắn cảm thấy đã đến lúc thích hợp bèn tung người nhảy vào cung của Thái hậu.

“Ai đó?” Không biết là tại hắn gây ra tiếng động quá lớn hay tại vì Thái hậu quá cảnh giác, Trác Lỗi vừa vào cung chưa được bao lâu, bà ta đã thức giấc, mở to mắt nhìn hắn từng bước tiến đến bên giường mình.

Đã từng bị thương một lần, lần này Trác Lỗi càng cẩn thận hơn nữa, nhưng cẩn thận chỉ có thể áp dụng với những nguy hiểm bất ngờ, chứ nào có thể đối phó được với cạm bẫy đã được người ta sắp đặt sẵn.

Một thanh kiếm sắc bén đâm đến, Trác Lỗi rất nhanh nhẹn, nhưng đèn đuốc bỗng dưng sáng bừng lên sau đó lại nằm ngoài dự tính của hắn.

“Hai ngày nay ai gia cứ cảm thấy mắt mình giựt liên tục, quả nhiên đúng như những gì ai gia đã nghĩ, có người không muốn cho bộ xương già như ai gia đây được nghỉ ngơi!” Lúc Thái hậu nói những lời này, người bên ngoài đã chạy vào, còn người khi nãy nằm đó bây giờ lại thành một thị vệ võ công cao cường.

Sắc mặt Trác Lỗi lạnh đi, cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa mà xông ra ngoài.

“Nếu như đã đến rồi thì đừng hòng dễ dàng trốn thoát!” Thái hậu vừa ra lệnh, những kẻ đang mai phục đều xuất đầu lộ diện, Trác Lỗi nhìn thấy thế trận của bọn họ, biết được rằng Thái hậu đã giăng lưới bủa vây khắp chốn.

Nhưng Trác Lỗi đánh giá thấp bọn họ, bọn họ cũng đã đánh giá thấp hắn.

Hắn tung chiêu Gió Xoáy Xoay Tròn, những người đứng gần đều bị hất ra xa, Trác Lỗi muốn lợi dụng chỗ trống để lẩn mình đi.

Bây giờ còn chưa tìm ra được người ấy thì sau này có thể tiếp tục điều tra, nhưng nếu mình bị bắt thì sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Trác Lỗi nghĩ đến điều này, bèn tung ra một chiêu kỳ dị, mỗi một người tiến lên đều bị nội lực quét ngược trở về.

Thái hậu nhìn thấy cách hắn chiến đấu, cũng biết rằng võ công của người này không thuộc dạng bình thường, bèn căn dặn người bên cạnh: “Điều thêm người đến đây, cho dù thế nào đi chăng nữa thì hôm nay ai gia phải bắt lấy hắn, ai gia muốn xem xem rốt cuộc là ai mà lại to gan đến như vậy.”

người kia tuân lời Thái hậu, nhanh chóng đi điều thêm người đến.

Trác Lỗi nào dám tiếp tục nán lại lâu ở nơi này, hắn chắp hai tay lại, tung ra một chưởng, lúc nghe thấy tiếng người ngã rạp xuống đất bèn thừa cơ hội bay đến trước mặt Thái hậu.

“Ngươi!” Thái hậu không ngờ rằng mình lại bị người ta uy hiếp, hơn nữa người nọ lại bắt mình ở nơi được mình sắp đặt cạm bẫy, có thể thấy được rằng hắn ta võ công của hắn cao cường đến mức nào.

“Không được phép cử động, nếu còn dám bước lên trước nữa, đừng trách ta không nương tay!” Nhìn thấy vài binh lính nhanh nhẹn xông về phía mình, Trác Lỗi lạnh lùng nói.

Vừa nghe hắn ta nói thế, tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, chỉ sợ không bảo vệ được tính mạng của Thái hậu.

“Các ngươi không được phép đi theo, bằng không Thái hậu sẽ mất mạng ngay lập tức!” Trác Lỗi vừa dứt lời bèn tóm lấy Thái hậu bay lên mái cung Băng Từ.

“Mau nói cho ta biết, các ngươi đã nhốt người phụ nữ bị bắt lần trước ở đâu rồi?” Trác Lỗi không quên mục đích thật sự của mình, hắn siết lấy cổ họng của Thái hậu rồi hỏi.

Thái hậu cũng là người nhanh trí, bà ta biết có một người phụ nữ bị bắt, nhưng lại không biết là ai: “Ai gia không biết, ai gia cố ý dẫn ngươi đến đây đấy!” Quả nhiên Thái hậu là một thanh kiếm quý chưa sờn, đến giờ khắc sống chết mà gương mặt vẫn không đổi sắc.

“Nói mau!” Trác Lỗi không tin, hắn rống lên, bàn tay siết lại, gương mặt có vẻ dữ tợn.

Cần cổ bị bóp chặt, thái hậu hít thở khá là khó khăn, ho khan liên tục: “Ngươi, khụ khụ, nếu ngươi dám giết ai gia thì đừng hòng thoát khỏi Hoàng cung này!”

Trác Lỗi nghe Thái hậu nói thế, cũng biết rằng mình làm vậy không được lợi lộc gì cả, nhưng còn chưa tìm được người thì làm sao hắn ta cam tâm quay trở về cho được.

Lúc hắn vẫn còn đang do dự thì đột nhiên nghe có tiếng xôn xao rộ lên từ bên dưới, cả Hoàng cung đều sáng bừng.

“Muốn đi thì cũng phải coi có được Trẫm cho phép hay không!” Một giọng nói nhuốm đầy vẻ ngang ngược của người đàn ông vang lên.

Trác Lỗi kinh ngạc, tất nhiên hắn rất quen thuộc với giọng nói này, bèn quay sang nhìn Thác Bạc Liệt: “Nếu như ngươi dám bước tới thì đừng mong Thái hậu giữ được mạng!”

Trác Lỗi biết Thác Bạc Liệt là một người tàn bạo, bởi vậy hắn cũng không dám chắc Thác Bạc Liệt có muốn dùng tính mạng của mình để đổi tính mạng của Thái hậu hay không.

Thác Bạc Liệt nhíu mày: “Nếu ngươi thả Thái hậu ra thì Trẫm sẽ cho cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi không được làm Thái hậu bị thương!” Giọng nói của Thác Bạc Liệt rất bình tĩnh, hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào.

Trác Lỗi bật cười: “Lời nói của ngươi có bao nhiêu phần đáng tin, thế này đi vậy, ta sẽ đưa bà ta ra ngoài kinh thành, đến lúc đó ngươi phái người kian bà ta về là được!” Trác Lỗi quay người, chuẩn bị kéo theo Thái hậu rời khỏi nơi này.

Nào ngờ Thác Bạc Liệt lấy cung tên từ tay binh lính bên cạnh, nhắm vào người hắn.

“Ca ca, cẩn thận!” Như Ý vừa đến Hoàng cung đã nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm như vậy, cô tung người nhảy vọt đến bên cạnh Trác Lỗi, kéo hắn tránh sang một bên, nhưng bởi vì ngọn tên này được bắn rất mạnh và chuẩn xác, nửa bên mặt Như Ý không bị thương, không ngờ tấm khăn che mặt lại bị ngọn tên sượt qua làm rơi xuống.

Bên dưới ánh đèn mờ mờ, Thác Bạc Liệt nhìn thấy gương mặt Như Ý, giây phút đó tất cả mọi thứ đều ngừng lại, hoàn cảnh xung quanh và cả trái tim đang đập thình thịch của hắn.

Trác Lỗi vừa nghe cô gọi một tiếng ca ca, nhìn thấy mũi tên sượt qua mang tai Như Ý, rồi lại thấy ánh mắt của Thác Bạc Liệt, trong lòng thầm chửi một câu thôi xong rồi, vội vàng ném người trong tay về phía Thác Bạc Liệt, vận hết nội lực toàn thân cuống quýt dắt Như Ý đi.

Thác Bạc Liệt nào muốn thả cho hai người bọn họ rời khỏi đây, lúc hắn thi triển khinh công toan đuổi theo, không ngờ Thái hậu lại ngã xuống, cơ thể của bà ta đã chặn đường đi của hắn.

Hắn ta mau chóng ôm Thái hậu, nhưng bà ta rơi từ trên cao xuống, cộng với việc Thái hậu đã lớn tuổi, hiện giờ làm gì có thể chịu đựng nổi nữa, lúc Thác Bạc Liệt đỡ bà ta, đôi mắt của bà ta khép chặt, hôn mê đi mất, nhưng vào giây phút mí mắt dần khép lại, sự ai oán và tuyệt vọng đong đầy trong ánh mắt Thái hậu, bà ta không ngờ rằng Thác Bạc Liệt không hề quan tâm đến sự an toàn của mình mà lại lao vút đi như tên bắn, đây là con trai của mình ư? Bà ta chỉ còn có nỗi đau đớn của người Hoàng gia, nếu bà ta không phải là người Hoàng gia, con trai bà ta không làm Hoàng đế thì sẽ không bị Hoàng cung mài thành dáng vẻ như vậy.

Thác Bạc Liệt cũng để ý thấy ánh mắt cuối cùng của Thái hậu, nhưng bây giờ trong lòng hắn chỉ có mỗi hình bóng của người con gái ngày nhớ đêm mong ấy thôi, khi nãy hắn có thể chắc chắn người kia là cô ấy, mặc dù ánh đèn trên mái nhà khá mờ, nhưng hắn cảm thấy người ấy là Như Ý, gương mặt đấy là gương mặt mà hắn hằng mong muốn.

“Như Ý, sao muội lại chạy đến đây, muội không biết khi nãy nguy hiểm đến mức nào à?” Sau khi hai người bay được một quãng xa, mới dừng chân ở trên ngọn núi sâu.

Bây giờ Trác Lỗi nhớ lại cảnh tượng khi nãy mà vẫn còn thấy hãi hùng, hắn nhìn Như Ý, rồi cất tiếng hỏi.

Như Ý nghe hắn hỏi như vậy bèn thấy bất mãn, cô bĩu môi: “Biết nguy hiểm mà huynh còn chạy đến đây làm gì? Chỉ có một thân một mình mà huynh dám tùy tiện đột nhập vào Hoàng cung, huynh tưởng mình có ba đầu sáu tay à, nếu khi nãy không có muội thì không biết huynh sẽ như thế nào nữa!” Như Ý không vừa ý thái độ của Trác Lỗi, giọng nói của cô lộ ra vẻ bực bội.

Trác Lỗi là người hiểu Như Ý nhất, thấy cô ca cẩm, giọng nói lại quạu quọ, biết ngay Như Ý thật sự lên cơn tức giận rồi, hắn nghĩ đến việc cô lo lắng cho mình, trong lòng thấy ấm áp, bèn xuống nước: “Như Ý à, mọi người không không hay huynh biết võ công, huynh cũng chỉ có thể đi thám thính thực hư bằng cách này thôi, nếu giao việc lại cho người khác, huynh sợ bọn họ thất bại, đến lúc đó mẹ phải làm sao đây!”

Thấy Trác Lỗi xuống nước, cơn giận của Như Ý cũng tan biến hết. Chỉ có trong mắt anh anh cô mới là một đứa trẻ, nhưng Như Ý nhanh chóng bình tĩnh trở lại như mọi khi, cô nhìn Trác Lỗi, trong lòng thấy hơi đau đớn: “Nếu huynh không biết cho người khác biết thì thôi vậy, nhưng đừng quên huynh còn một thân phận nữa, đó là người giàu bậc nhất, làm người giàu bậc nhất có rất nhiều lợi ích, đến lúc ấy huynh có thể quanh minh chính đại tiến vào Hoàng cung, còn có thể thuận tiện dắt muội theo nữa!”

Như Ý nói, gương mặt lộ ra vẻ gian xảo, Trác Lỗi nghe mà thấy thoải mái trong lòng, nhưng hắn lại không đồng ý với câu cuối của Như Ý: “Muội không thể đi, à phải rồi, hôm nay muội không dịch dung à!” Đến giờ Trác Lỗi mới nhớ khi nãy Thác Bạc Liệt đã nhìn thấy gương mặt thật của Như Ý, nếu dựa theo chuyện lần trước để phân tích, lần này chắc chắn Thác Bạc Liệt sẽ không chịu ngưng mà sẽ phái người đi tìm Như Ý.

Đến giờ Như Ý mới sực nhớ đến tấm khăn che mặt của mình: “Chẳng phải muội thấy huynh bỏ đi nên sốt ruột, vội vã đeo đại tấm khăn lên rồi chạy đến Kinh thành đó ư! Người khác không hiểu huynh, muội còn không hiểu huynh hay sao!” Như Ý vừa thả lỏng người mới phát hiện ra vết thương ở ngực đau tấy lên, xem ra vết thương của mình vẫn còn chưa lành lặn.

Nhưng Như Ý không quên lời Trác Lỗi đã nói: “Sao lại bài xích, không muốn cho muội vào cung thế? Lần trước cũng có người nói Hoàng thượng muốn giết muội, có phải trước khi mất trí nhớ, muội và Hoàng thượng có quan hệ gì hay không!” Như Ý nói tới đây, bèn nhìn hắn chăm chú.

Trác Lỗi nghe Như Ý hỏi như thế, bèn đanh mặt lại: “Tới bây giờ muội vẫn còn là phi tử của Hoàng thượng, còn những chuyện sau khi muội gặp chuyện thì huynh đều không biết!” Trác Lỗi cảm thấy lúc ấy quả thật rất hỗn loạn, chứ bằng không thì làm sao sau khi xảy ra chuyện mới biết được muội ấy đã sống trong Hoàng cung như thế nào, bởi vì lúc ấy bị vướng víu chân tay bởi nhiều chuyện mà không kịp thời phái người đến bảo vệ Như Ý, bởi vậy mới xảy ra chuyện như thế.

Như Ý nghe Trác Lỗi nói như vậy bèn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phi tử? Vậy chẳng phải Hoàng thượng nhận ra mình à, nhưng tại sao mình lại không nhớ ra hắn chứ? Ai cũng nói con người đều sẽ lựa chọn quên đi những chuyện làm người ấy đau lòng nhất, có phải là hắn ta từng làm mình tổn thương không, nhưng sao lần trước hắn lại ra tay cứu mình, Như Ý nghĩ ngợi nhiều, đột nhiên lại cảm thấy đau đầu: “Ôi!” Rồi vỗ vào đầu mình liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.