Thừa tướng giả vờ nói: “Trác nhị ca ngươi nói chuyện phải có lương tâm chứ. Ta có ý tốt, muốn tác hợp cho con gái ngài tiến cung làm hoàng hậu đấy. Đây là phúc phận mà bao nhiêu cô gái mong cũng không mong được.”
Bạo quân sầm mặt lại: “Trẫm cũng rất muốn nghe Trác nhị gia nói một chút cái này không ổn như thế nào?”
Trác nhị gia?
Hoàng đế gọi ông ta là Trác nhị gia?
Điều đó nói rõ là đã tức giận.
Xưa nay Trác Công Quý không phải người lỗ mãng, trấn tĩnh nói: “Hoàng Thượng, vi thần cả gan góp lời, xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”
Trước khi nói chuyện, còn muốn xin Hoàng đế ân chuẩn?
Lời ông ta muốn nói chắc chắn sẽ vô cùng kinh hãi và càn rỡ.
Bạo quân nói: “Chuẩn!”
Một chữ.
Gọn gàng có lực.
Trác Công Quý trước tiên dập đầu lạy ba cái, bái tạ ân điển của Hoàng Thượng, sau đó đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm thừa tướng Đường Bắc Khôi, nói: “Thừa tướng đại nhân, không phải ngài cũng có một vị thiên kim sao, nghe nói rất muốn vào cung làm hoàng hậu. Vì sao đột nhiên nghe thấy ta tìm được con gái thất lạc, lại lập tức tác hợp gả nó cho Hoàng Thượng?”
Thừa tướng nói: “Ta là có ý tốt...”
Trác Công Quý sắc bén nói: “Lập trường không vững vàng, trước sau lặp đi lặp lại, đây là hành động của tiểu nhân, ngài có ý đồ khác. Về phần có ý đồ gì khác, đương nhiên trong lòng ngài rõ nhất!”
Thừa tướng nói: “Ý đồ? Ta có ý đồ gì? Ngài cũng đừng vu oan cho ta.”
Trác Công Quý nói: “Con gái này của ta chưa tròn một tuổi thì đã bị người ta bắt đi, gần đây mới tìm thấy, mấy canh giờ trước đó mới nhỏ máu nhận thân, chính thức để nó tiến vào phủ Trác Vương nhận tổ quy tông. Nhưng mấy năm nay nó luôn sống ở dân gian, quê mùa thô lỗ, há có thể xứng đôi với thân thể nghìn vàng của Hoàng Thượng? Không biết ngài có ý đồ cố ý hãm hại phủ Trác Vương chúng ta, hay là cố ý vũ nhục Hoàng Thượng?”
Lời này của Trác Công Quý không kiêu ngạo không tự ti, âm vang có lực.
Nghe xong, sắc mặt thừa tướng trắng bệch.
Thật ra ông ta rõ ràng có ý đồ.
Ông ta luôn hi vọng đưa con gái của mình tiến cung làm hoàng hậu, nhưng gần đây hình như bạo quân có chút bài xích với nữ sắc, không chịu đề cập đến việc lập hậu, người khác có đề cập đến thì sẽ tức giận.
Trong lòng thừa tướng nghĩ con gái mình đã không được làm hoàng hậu, thì sẽ không ngại để con gái nhà họ Trác đi làm hoàng hậu.
Nàng ta từ nhỏ lưu lạc dân gian, chắc chắn tính tình hoang dã khó thuần, sau khi vào cung chắc chắn sẽ khiến Hoàng Thượng và các phi tần khác trong cung tức giận. Một kẻ quê mùa thô kệch làm mẫu nghi thiên hạ đúng là một chuyện cười lớn. Đến lúc đó phủ Trác Vương sẽ thất sủng theo người con gái làm hoàng hậu này.
Nói không chừng dưới cơn nóng giận, bạo quân sẽ chém đầu hoàng hậu và cả phủ Trác Vương. Dù sao không phải Hoàng Thượng chưa từng làm việc tàn bạo như thế.
Lúc này gian kế của ông ta bị Trác Công Quý vạch trần, đương nhiên sắc mặt rất không tốt.
Bạo quân thông minh cỡ nào, vừa nhìn hai người một người cái xúc động phẫn nộ, một người chột dạ, tất nhiên đã hiễu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng vẻ mặt hắn không đổi, giả vờ như không biết. Hai người họ náo loạn càng lớn càng tốt, hoàng đế là hắn mới có thể mượn hai bên kiềm chế lẫn nhau.
Trước khi hắn đăng cơ, tuổi còn nhỏ, khi lão Hoàng đế hấp hối, đã di ngôn lại cho hắn không nhất thiết phải làm một hoàng đế tốt, làm bạo quân cũng được, hôn quân cũng được, chỉ cần có thể bảo vệ được giang sơn này thì không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn gì. Nhưng việc quan trọng nhất là, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, nhất định phải duy trì ba gia tộc lớn, bảo vệ họ, đồng thời kiềm chế họ.
Ba gia tộc lớn hưng thịnh, thì vương triều Thiên Tống hưng thịnh.