Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 314: Chương 314: Lôi kéo hàn không tha




Vì cứu tiểu thư nhà mình, dì Mộng cũng không dám chậm trễ, phi thân một cái, xuất hiện trong phòng đại phu nhân.

“Chủ tử, đã làm ổn thỏa!” Rất nhanh chàng trai vừa rồi đã về đến trước mặt chủ nhân mình, báo cáo tình hình.

Trong tay người đàn ông cầm mấy phong thư đọc, nghe thấy báo cáo, trên khuôn mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên trên bức thư, chưa từng dời đi chút nào.

“Ừ, rất tốt, bước kế tiếp các ngươi dựa theo kế hoạch của ta mà làm, vậy mà ta lại không biết lá gan của Vệ quốc công này lại lớn như vậy! Vậy cũng đừng trách ta không nể mặt!” Khuôn mặt âm trầm của người đàn ông được gọi là chủ tủ trở nên khắc nghiệt.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Chàng trai quỳ, lưu loát đáp.

“Đúng rồi, người mà ngươi nói là ai? Sao còn có bản lĩnh như vậy?” Đột nhiên người đàn ông nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên hỏi.

Người đang quỳ vội vàng đáp: “Người kia chỉ là một a hoàn, có thể là người bị chúng ta bắt có lòng tốt, để người gọi là dì Mộng kia đi giúp cô ấy!”

Đặt thư xuống, người đàn ông đứng dậy nhìn về phía bắc dặn dò: “Hôm khác ta muốn lên đường trở về, chuyện bên này các ngươi phải kịp thời bẩm báo cho ta, đừng có chút chần chừ nào, chuyện khác cứ dựa theo kế hoạch mà làm, lần này ta muốn nhìn thấy một mũi tên trúng hai con chim là thế nào!”

Lúc này trên khuôn mặt đẹp trai lại hiện ra vẻ tàn ác, còn cón chút vặn vẹo.

Như Ý thấy cũng đã trôi qua vài ngày, nghĩ đến chỉ sợ tin đồn cũng trôi qua rồi, rất muốn đi xem người câm sao rồi, nhưng mà một tiếng gọi đã cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Như Ý cô nương, lão gia cho mời!”

Sau khi người kia truyền đạt lại ý của Vệ quốc công bèn nhanh chóng rời đi, điều này cũng khiến Như Ý không có thừa thời gian để phỏng đoán ý tứ của Vệ quốc công.

“Nô tỳ tham kiến lão gia, không biết lão gia gọi nô tỳ gấp vậy là có chuyện gì?” Sau khi tiến vào Như Ý tỏ vẻ rất thật thà, không có bất kỳ khả nghi nào.

Nét mặt Vệ quốc công nặng nề nhìn Như Ý lo lắng nói: “Mấy ngày gần đây có chút kỳ lạ, không hiểu vì sao rất nhiều cửa hàng mới mở đều đối nghịch với Vệ phủ, nhưng lại không giống lắm, ngươi xem đi?” Vệ quốc công đưa nội dung tình báo cho Như Ý xem, trong mắt chất chứa sốt ruột, giống như gặp phải vấn đề khó giải quyết.

Như Ý nhận đồ Vệ quốc công đưa đến, vội vã liếc nhìn, ngược lại càng xem lại càng hài lòng Hàn làm việc, nhanh như vậy lại còn bất thình lình.

Nhưng mà cô chỉ vừa mới liếc mắt đã nhìn ra, nguyên nhân chính là vì lúc trước cô để lại cho Hàn một ký tự đặc thù, đây là ký tự mà không ai có thể hiểu được, ít nhất là không có ai biết, duy chỉ có Như Ý, trong đầu Như Ý cũng không khỏi xuất hiện ký chữ ‘NY’ đặt ở mặt trước sản nghiệp của mình, tượng trưng cho ‘trung tâm từ thiện’ là thuộc một nhà, nhưng cái này chỉ có Hàn biết, Như Ý biết.

Còn những người khác, cũng không biết sự tồn tại của nhau, trừ phi lấy được tín nhiệm.

“Ngươi biết ý nghĩ gì không?” Vệ quốc công nhìn vẻ mặt của Như Ý, không nhìn ra suy nghĩ thật sự của cô, thăm dò hỏi.

Như Ý cảm giác được ánh mắt của Vệ quốc công, đổi thành vẻ mặt thâm trầm nghiêm túc: “Nô tỳ cảm thấy so với sản nghiệp của Vệ phủ, những thứ mới xuất hiện này chỉ giống như sương mờ, chúng ta không cần phải hoảng sợ như vậy, tăng thêm tiền tài của chúng ta vào, mở thêm nhiều cửa hàng, như vậy rất nhanh là có thể khiến cho đối phương biến mất, không làm tiếp được!”

Như Ý nói vô cùng nghiêm túc, Vệ quốc công nghe thấy Như Ý phân tích như vậy, ngẫm nghĩ, cũng có lý đấy, lúc này trên khuôn mặt nhăn chặt vừa rồi mới bình tĩnh lại, có chút tán thưởng liếc Như Ý, gật đầu đồng ý.

Lấy được ánh mắt khẳng định của Vệ quốc công, cuối cùng tảng đá trong lòng Như Ý cũng rơi xuống, không còn nặng nề như vậy nữa. Chỉ mong nơi đó của Hàn tốt hơn, còn cả người câm nữa, bản thân vẫn không thể nào cứu người kia ra.

Từ lần trước bị thương, người câm phải dùng một thời gian không hề ngắn mới hoàn toàn khôi phục lại, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

“Hàn, lần trước Như Ý nói cái gì? Ngươi nói cho ta nghe đi?” Lúc này người câm vẫn quấn lấy Hàn không tha cơ hội lấy được câu trả lời mình muốn, chỉ cần Hàn vừa xuất hiện, cô lập tức nhào đến, lôi kéo Hàn không tha.

Mấy lần trước, bởi vì bản thân bị thương, Hàn nói cô không tiện nghe một số chuyện không tốt cho sự khôi phục, vì vậy luôn trì hoãn mấy lần. Bây giờ cô cảm thấy vết thương của mình hoàn toàn khỏi rồi, chắc hẳn Hàn không còn lý do không nói cho cô biết.

Hàn không chịu được Băng bất chấp hậu quả cuốn lấy hắn ta như vậy, quả thật bất đắc dĩ, hắn ta biết bây giờ Băng đã gần như khỏi hẳn rồi, thở dài nặng nề nói.

“Lúc trước khi đi Như Ý có nói một câu, đó chính là cô ấy cũng biết rõ cô không phải người câm, nói cách khác chúng ta cố ý lừa gạt cô ấy khiến cho cô ấy rất đau buồn!” Hàn hiểu là như vậy, nhưng mà nghĩ lại cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Băng nghe Hàn nói như vậy, có chút lo lắng, cô biết Như Ý từng có hai lần bị phản bội và lừa gạt, nhất định ghét nhất điều này, cô nhất định phải giải thích rõ ràng trước mặt Như Ý, nếu không cô sẽ không yên lòng.

“Tôi đi giải thích rõ ràng với Như Ý!” Băng nói xong muốn xông ra ngoài, lại bị Hàn kéo lại.

Sặc mặt lạnh lùng pha lẫn nghiêm túc nói: “Không cần thiết, cô nghĩ xem, nếu như Như Ý thật sự không tin tưởng chúng ta, sao lại để cho chúng ta mở rộng chuyện làm ăn của cô ấy, hơn nữa cô nhìn xem sức khỏe hiện giờ của mình, còn nữa, đêm đó cô để lộ mặt, đi ra ngoài chắc chắn dễ bị nhận ra, như vậy không phải mọi cố gắng của chúng ta đều uống phí rồi sao?”

Băng biết Hàn nói đúng, nhưng cô cũng biết lúc này nhất định Như Ý rất khó chịu, sợ Như Ý suy nghĩ nhiều, cũng nhiều ngày như vậy rồi mà không đi thăm mình, thế là cắn răng, rất trịnh trọng nói với Hàn: “Tôi chính là muốn đi giải thích, bằng không tôi sợ Như Ý sẽ nghĩ lung tung!” Vừa nói xong Băng xông ra ngoài, nhưng vừa đi ra ngoài, lại bị một số người bắt gặp.

Lúc đầu người kia chuẩn bị lên đường về kinh thành phía bắc! Đúng lúc đi đến chỗ này, một bóng người từ trong phòng vọt ra, vừa liếc thấy khuôn mặt này hắn ta nghĩ ngay đến đêm đó, trên mặt lộ ra ý cười sâu không lường được, cúi đầu nói nhỏ với tùy tùng bên cạnh vài câu, sau đó làm như chưa từng xảy ra gì, nhắm mắt dưỡng thần.

Tùy tùng này nhận được mệnh lệnh, lập tức ngựa không dừng vó quay về, giống như là muốn hoàn thành sứ mệnh trọng đại gì vậy.

Hàn nhìn về phương hướng biến mất của Băng, bất đắc dĩ lắc đầu, nếu không phải hắn và cô gặp được chủ tử tốt số, đợi bọn họ ôn hòa, chỉ sợ Băng cũng sẽ không cố kỵ như vậy, chỉ mong sẽ không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

Băng vừa rời đi, ngay sau đó Như Ý đi vào trong phòng Hàn, nhìn Hàn đang trông ra ngoài cửa sổ thở dài.

“Phía dưới có vị cô nương nào khiến ngươi nhìn mà bày ra dáng vẻ như đứt từng khúc ruột thế này sao?” Hiếm khi Như Ý trêu ghẹo Hàn, trái lại trên mặt dịu dàng hơn rất nhiều.

Hàn vừa nghe giọng nói liền biết là ai, thầm mắng Băng xúc động, bằng không cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội gặp Như Ý.

Dường như Như Ý cũng không cần Hàn trả lời mình, nói tiếp: “Băng sao rồi? Dùng thêm phương thuốc kia của ta dưỡng thân, chắc là tốt hơn rồi!”

Hàn nghe Như Ý nói vậy, sắc mặt trở nên khó coi.

“Sao vậy?” Trông thấy sắc mặt này của Hàn, Như Ý biết nhất định xảy ra chuyện rồi, bằng không Hàn luôn luôn bình tĩnh cũng sẽ không lo lắng như vậy.

Hàn cũng không giấu diếm: “Băng tốt rồi, nhưng mà cô ấy đi tìm cô rồi!”

“Không phải đã nói để cô ấy dưỡng thương thật tốt sao, đến lúc đó ta sẽ đến thăm cô ấy?” Như Ý nghe xong tin này, có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng.

“Được, đợi chút nữa ta trở về, ngươi phải chú ý chuyện làm ăn bên kia của Vệ quốc công, gần đây khiêm tốn một chút, nhưng mà vẫn phải tiếp tục làm ăn, chỉ là không cần phải khoa trương trắng trợn như vậy, bây giờ ta đã ngày càng lấy được sự tín nhiệm của Vệ quốc công rồi, đến lúc đó nếu ông ta giao chuyện kia đến tay ta, có lẽ hai phe hợp lại, ta xem Vệ Quốc Công còn có cái gì để khoe khoang, huênh hoang đắc ý nữa không, xem ngươi còn có tâm tư đấu nữa không. Được rồi ta trở về trước!”

Như Ý vốn cho rằng mình nhanh lắm rồi, nhưng dường như ông trời cố ý đối nghịch với cô, vẫn là về trễ một bước.

Nếu Như Ý có thể lựa chọn, cô nhất định sẽ không lựa chọn dùng cách này để Băng tìm đến mình, nếu không cũng không xảy ra chuyện này.

Khi cô đợi cả một đêm vẫn không thấy Băng xuất hiện, ngày thứ hai đã loáng thoáng nghe thấy a hoàn nói chuyện.

“Cô gái ngày hôm qua đúng là to gan, ban ngày ban mặt dám xâm nhập vào Vệ phủ, thảo nào lại bị bắt!” Một a hoàn nhỏ giọng thầm thì, còn vừa nói vừa nhìn xung quanh một lượt.

Một a hoàn khác cũng rất hứng thú nói, biểu cảm kia muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc: “Ngươi không biết, dường như lão gia biết rõ người đến kia, đoán chừng là sắp xếp thuộc hạ canh phòng nơi đó, ngươi nghĩ xem, Vệ phủ này bình thường cũng canh phòng nghiêm mật, sao có thể trốn thoát cơ chứ!”

Như Ý khẽ giật mình, cô không biết người trong miệng họ nói có phải là Băng hay không, nhưng không phải Hàn nói Băng đến tìm mình sao? Vì sao cô trở về rồi mà vẫn không thấy người đâu?

Xem ra cô vẫn không thể không đi một chuyến đến chỗ của Hàn rồi.

“Cái gì? Băng vẫn chưa về? Vậy người bị Vệ phủ bắt được có thể là Băng không?” Như Ý hiếm khi lộ ra vẻ nặng nề như vậy, nhìn Hàn cũng có chút lo lắng.

“Vậy để ta đi xem, thăm dò thật giả?” Hàn nói đến đây cũng lập tức muốn đi.

Như Ý ngăn cản kích động của hắn ta: “Không thể, đầu tiên thật giả còn chưa xác định, nếu như đối phương cố ý thả ra tin đồn, mục đích là vì muốn dẫn chúng ta mắc câu, vậy thì thật nguy hiểm, như vậy xem ra, tạm thời Băng không gặp nguy hiểm!”

Như Ý nghiêm túc phân tích một lát, nhìn về phía Hàn nghiêm túc nói.

Nghe xong lời phân tích của Như Ý, Hàn mới hoàn toàn nhận ra bản thân lỗ mãng, có chút tự trách cúi đầu.

“Trước tiên ngươi phái người luôn luôn đến gần Vệ phủ, cái khác chờ ta điều tra thêm rồi nói!” Như Ý dặn dò vài câu, sau đó vội vàng rời đi, rời đi nhanh chóng khiến mái tóc tung bay cũng nói lên lo lắng lúc này của cô.

Từ lần trước tạm biệt, nhị phu nhân vẫn có chút canh cánh trong lòng với dì Mộng, bà ta ngóng lâu như vậy, đợi lâu như vậy, nhưng vẫn không thể khiến người trong lòng bà ta an toàn đi ra, bây giờ có hi vọng, nhưng lại biến thành bọt nước.

“Ngươi đang thất vọng?” Nhị phu nhân đang chán nản, dì Mộng từ sau lưng bà ta đi ra, giễu cợt cất lời.

Nhị phu nhân xoay người một cái, trong lòng mừng rỡ nhìn dì Mộng nói: “Ngươi chịu nói cho ta biết?” Thậm chí có thể nói biểu cảm kia là mừng rỡ như điên.

Dì Mộng nhìn thấy vẻ mặt nhị phu nhân như vậy, vẻ giễu cợt trên mặt càng sâu, thật ra bà ta hận nhị phu nhân, nhưng tiểu thư không cho hận, bây giờ vì bọn họ mà ngay cả tiểu thư cũng bị liên lụy vào.

“Có thể, nhưng cần đi từng bước một, bây giờ có một cơ hội, xem ngươi có thể nắm chắc hay không!” Dì Mộng đến gần một bước, đe dọa nhìn nhị phu nhân, khiến bà ta không có cơ hội tránh thoát.

Chỉ là nếu như có thể, vậy còn chần chừ gì nữa, thật ra bà ta đã bỏ đi rất nhiều thứ rồi, mà mục đích cuối cùng chính là vì Triết.

“Chỉ cần ngươi bảo ta làm, chỉ cần có thể cứu hắn ta, ta chắc chắn có thể làm được!” Nhị phu nhân vô cùng khẳng định đáp.

Dì Mộng nghe được lời nói của nhị phu nhân bèn suy nghĩ, nếu như có một người nguyện ý vì mình như vậy, có lẽ thật sự đáng giá, nhưng bây giờ bà là vì tiểu thư của mình, bà ta không thể có chút cảm động nào.

“Được, không phải ngươi rất vui vẻ vì Như Ý tặng hoa trà cho ngươi sao? Nói cho ngươi, thật ra trà này là đại phu nhân bảo cô ta tặng, ngươi còn uống không ít đâu, thế nào, mùi vị không tệ chứ!” Dì Mộng nói chuyện, ý giễu cợt vẫn luôn không đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.