Nhị phu nhân nghe xong lời này, sắc mặt hơi thay đổi, mặc dù tạm thời còn không rõ ràng trong hồ lô của đại phu nhân và Như Ý có cái gì, nhưng vẫn rất tức giận với hành động như vậy.
“Ai thèm trà của bà ta chứ, muốn lấy lòng ta, không có cửa đâu, ta mới không thèm đâu!” Nhị phu nhân nói, lòng đầy căm phẫn, trong miệng đầy vẻ coi thường. Truyện Xuyên Không
Dì Mộng đã sớm đoán trước được phản ứng của nhị phu nhân: “Ngươi nghĩ đại phu nhân mượn tay Như Ý cho ngươi uống trà này, cũng không biết trà này có vị gì?” Dì Mộng nói đến đúng chỗ là dừng, cũng không nói toẹt ra, dù sao chỉ cần có thể đạt đến hiệu quả bà ta muốn là được, cái khác đều không quan trọng.
“Được, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, chuyện khác ngươi nắm cho thật chắc!” Nói xong dì Mộng không hề khách khí mà rời đi, hoàn toàn mặc kệ biểu cảm của nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nghe thấy lời dì Mộng nhắc nhở, đó là một lời cảnh báo, nhưng coi như hiểu rất rõ rồi, trên mặt vẫn bày ra nụ cười kỳ quái, trong nụ cười còn cất giấu một cây đao.
Như Ý muốn biết tình huống của Băng, bây giờ cô không thể trực tiếp hỏi Vệ quốc công, bởi vì rất dễ khiến ông ta nghi ngờ, nghĩ tới nghĩ lui, lựa chọn đầu tiên của Như Ý chính là nhị phu nhân.
Mang theo trà của đại phu nhân đến, Như Ý vội vàng đi vào trong viện của nhị phu nhân.
“Nô tỳ tham kiến nhị phu nhân, nơi này có hoa trà lần trước đưa đến cho người, lần trước nô tỳ thấy người yêu thích, lần này lại mang đến!” Như Ý cố gắng bình tĩnh bước từng bước vào.
Ngược lại nhị phu nhân vẫn rất tự nhiên nhận lấy hoa trà, nhưng mà ánh mắt nhìn Như Ý vẫn luôn mang theo chút dò xét.
“Ngươi xác định, trà này giống với lần trước?” Nhị phu nhân nói lời này quá mức sâu xa, ánh mắt nhìn Như Ý lại càng sắc bén.
Như Ý không hiểu rõ ý tứ của nhị phu nhân, vẫn cẩn thận từng li từng tí mà đáp: “Tất nhiên phương pháp làm giống nhau, Như Ý không dám lừa gạt!”
Hiếm khi nhị phu nhân thấy Như Ý cung kính khiêm tốn đến vậy, rủ mắt suy nghĩ, bà ta cảm thấy chỉ sợ Như Ý vẫn còn có lời muốn nói.
“Có phải ngươi có chuyện muốn hỏi ta không?” Anh mắt của nhị phu nhân sắc bén.
Mặc dù trong lòng Như Ý sửng sốt, nhưng vẫn rất chú ý biểu cảm và động tác của nhị phu nhân, cô cũng không chắc thái độ của nhị phu nhân đối với mình, chỉ là nhìn nhị phu nhân, nghiêm túc đáp lời: “Nô tỳ không có chuyện nào khác, chỉ là coi như đến tùy tiện tâm sự với nhị phu nhân, chỉ là không muốn nhị phu nhân cho rằng Như Ý có mưu đồ khác, nếu như vậy, nô tỳ xin được cáo lui!” Như Ý phát hiện thái độ hôm nay của nhị phu nhân có chút không đúng, cũng không dám nhiều chuyện, cảm thấy vẫn nên rút lui sớm mới tốt.
Nhưng mà hôm nay cô muốn rời khỏi, nhị phu nhân lại không thuận theo.
“Ngươi thật to gan, ta cho ngươi đi rồi sao?” Nhị phu nhân vỗ mạnh lên mép bàn, tức giận đứng dậy trước mặt Như Ý.
Cả người Như Ý chấn động, quỳ trên mặt đất nhìn nhị phu nhân một cái: “Nô tỳ không có ý này, nô tỳ chỉ sợ ở lại đây làm bẩn mắt nhị phu nhân!”
Nhị phu nhân nhìn cơ thể đang run rẩy của Như Ý, vẻ mặt hòa hoãn hơn, ngồi lại vị trí của mình lần nữa, giọng điệu dịu dàng: “Tốt nhất là đừng có ý gì, phải biết, ta cũng không dễ lừa như vậy, về phần hoa trà đại phu nhân cho này, ngươi lấy về đi, thuận tiện mang theo câu này, muốn giở trò gì, tốt nhất rõ ràng, đừng có mà sợ bóng sợ gió như vậy!”
Dường như lời nói này của nhị phu nhân đã hoàn toàn vạch mặt, Như Ý hơi sửng sốt vì sao nhị phu nhân biết chuyện này, nhưng bây giờ quan trọng chính là, thế mà mình lại trở thành bia đỡ đạn của hai người này, nếu như cô trở về nói rõ ràng với đại phu nhân, cũng không biết mình còn có thể tiếp nhận lửa giận của đại phu nhân không.
“Còn ngốc ở chỗ này làm gì, không mau mang đồ đi!” Nhị phu nhân phẩy tay áo một cái, hòa trà trong tay a hoàn bên cạnh rơi trên người Như Ý, trượt xuống trước mặt cô.
Chuyện này Như Ý làm không tốt, ngược lại rước lấy nước bẩn cho mình, bây giờ nếu như bản thân đã hãm sâu trong đó, nếu như Băng thật sự xảy ra chuyện gì, mình còn có thể cứu thế nào đây, nếu như cho Hàn dùng vũ lực giải quyết cũng không ổn lắm.
Nhìn bóng lưng hoảng loạn rời đi của Như Ý, nhị phu nhân cảm thấy chiêu rung cây dọa khỉ của mình dùng rất tốt.
“Nhị phu nhân, người thật bá đạo!” Một a hoàn nhìn thấy nhị phu nhân hiếm khi bày ra sắc mặt vui vẻ, nịnh nọt khen ngợi.
Nhị phu nhân lại còn cười rộ lên đắc ý, luôn luôn khiến bà ta phải nói lời ác, nhưng cũng không coi như là thắng, mục đích cuối cùng của bà ta ngoài báo thù quan trọng nhất thì chính là người kia.
Lúc này Vệ quốc công đứng trong lao, túm lấy tóc Băng, sớm đã không còn vẻ mặt khiến người ngoài khen ngợi, chỉ là trưng ra vẻ mặt bỉ ổi.
“Ngươi nói xem, sao đồng bọn của ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, nhìn ngươi hãm sâu trong đó, còn có thể thờ ơ, đối với bạn bè như vậy, ngươi cảm thấy còn có cái gì có thể dựa vào chứ!”
Vệ quốc công vừa nói, hơi thở còn phả lên mặt Băng, khiến Băng cảm thấy muốn nôn khan: “Hừ, bạn bè của ta thế nào không cần ngươi bình phẩm!” Trái lại Băng rất mạnh mẽ không chịu khuất phục phun một phát lên mặt Vệ quốc công, hoàn toàn mặc kệ sắc mặt Vệ cuốc công ngày càng kém.
“Nha đầu thối, ngươi còn muốn mạnh miệng, đáng tiếc xinh đẹp thế này, ngươi nói xem, gương mặt này mang đi hầu hạ, có phải rất thoải mái không!” Vệ quốc công ở trước mặt người ngoài ra vẻ đạo mạo cỡ nào, từ trước đến nay chưa từng có ai nghĩ ông ta lại là người như vậy, mặc dù ông ta cũng nghĩ đến việc động đến Như Ý, nhưng mỗi lần đều bị Như Ý lấy được lý do trốn thoát, mà bây giờ Như Ý vẫn có tác dụng, chờ đến khi không còn tác dụng, vậy ông ta muốn làm thế nào, cũng không thể biết.
Băng nghe Vệ quốc công nói như vậy, cả người lạnh lẽo vô cùng, loại lạnh lẽo xuyên suốt từ trong ra ngoài.
Phụ nữ, nếu như để ý, vậy thứ sỉ nhục cô sợ nhất, đó chính là bị người chà đạp thế này.
Mặc dù Băng kiên cường hơn nữa cũng không chịu được sỉ nhục thế này, nhìn thân thể ngày càng đến gần của Vệ quốc công, còn có biểu cảm dâm dục trên mặt ông ta, cô run rẩy không ngừng lui về sau, nhưng xích sắt trên tay trên chân khóa chặt khiến cô không có bất kỳ hi vọng gì.
“A.”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế của cô vang vọng toàn bộ chân trời.
“A!” Như Ý kinh hô môt tiếng, ngồi bật đậy, vừa rồi cô mơ đến cái gì, đó là Băng sao? Sẽ không, Như Ý không ngừng an ủi chính mình, nói với chính mình thậm chí là thôi miên chính mình, đây không phải sự thật.
Nhưng cô biết, đây cũng chỉ là hi vọng của cô mà thôi, nếu như cô không nhanh chóng, vậy tất cả đều có thể trở thành sự thật.
Khi Như Ý xuất hiện trong viện của đại phu nhân, lòng cô thấp thỏm vô cùng.
“Sao ngươi lại đến đây?” Đại phu nhân hỏi câu này lại có chút gượng ép, trước đây bà ta chờ Như Ý đến, nếu không sẽ gọi Như Ý đến, lần này lại tỏ vẻ như vậy.
Đại phu nhân còn nhớ rõ ngày đó dì Mộng nói với mình: “Nếu như ngươi hối hận muốn đền bù tổn thất người xưa, như vậy thì tìm đến kẻ đầu sỏ lúc trước, tất nhiên người kia chính là nhị phu nhân, hơn nữa nhà của ngươi, chồng của ngươi, không phải đều vì bà ta mà không còn sao? Không cần hèn hạ như vậy, tất cả nịnh nọt, tất cả tài nguyên có thể dùng, ngươi đều có thể lợi dụng, dù sao bây giờ ngươi vẫn là đại phu nhân, không cần phải chờ đến khi bà chẳng còn là gì, ngươi muốn làm cũng không làm được!”
Lợi dụng tất cả tài nguyên, chẳng phải cũng bao gồm cả Như Ý ở trong đó sao? Hơn nữa bà phát hiện không biết từ lúc nào Như Ý đã hãm sâu vào trong đấu tranh của các bà rồi, nếu đã luôn là vậy, vậy thì để cuộc đấu tranh này bắt đầu từ cô đi.
Như Ý không ngờ đại phu nhân lại nói câu này đầu tiên, nhớ đến thái độ của nhị phu nhân với mình, đột nhiên cô hiểu ra phía sau vẫn còn một người, mặc dù không biết mục đích của người kia, nhưng đứng giữa đại phu nhân và nhị phu nhân, tất nhiên cô hi vọng đại phu nhân nhị phu nhân đấu tranh ác liệt hơn, mà chính mình coi như linh hoạt đứng giữa hai người.
Trong lòng Như Ý vẫn lo lắng chuyện của Băng, càng không ngừng tự nói với mình, không nên làm bừa, bình tĩnh.
“Nô tỳ chỉ là thay mặt nhị phu nhân truyền lời, không biết đại phu nhân có cho phép nô tỳ nói không?” Như Ý vẫn duỗi cổ chờ đao đến.
Nhưng mà không ngờ đến đại phu nhân nghe thấy lời này lại mỉm cười, thậm chí nụ cười mang theo âm hiểm: “Ngươi nói ngươi nhắn lời thay nhị phu nhân, vậy được rồi!”
Như Ý rất khó hiểu vì sao đại phu nhân biết nhị phu nhân có lời lại vui vẻ như vậy, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn thật thà đáp.
“Vâng!” Như Ý trả lời xong, lẳng lặng chờ đại phu nhân nói tiếp.
Không ngờ đại phu nhân lại không ngừng lẩm bẩm: “Tốt tốt tốt...” Tiếp theo nói thêm một câu: “Có nghĩa là nhị phu nhân cũng đã uống trà ngươi mang đến rồi?”
Khi Như Ý nghe thấy đại phu nhân nói như vậy, cô biết trà này tất có vấn đề, nhưng cô không hiểu là, vì sao mình uống lại không sao?
“Nhị phu nhân uống một lần, lần thứ hai, nhị phu nhân biết là đại phu nhân tặng trà, sai nô tỳ mang trà về, hơn nữa, hơn nữa còn bảo nô tỳ mang theo một câu về!” Như Ý vừa nói vừa chú ý thay đổi trên mặt đại phu nhân.
Nhưng mà lần này cô tính sai rồi, nụ cười trên mặt đại phu nhân lại càng sâu hơn, liên tục nói không không cần, không cần, không có thêm biểu cảm nào khác: “Lời kia không cần nói, ngươi không nói ta cũng đoán được đại khái, cũng không cần nói làm phiền tai ta!”
Như Ý nghĩ xem nên tiến hay là lui, xem ra dường như đại phu nhân rất vui vẻ, có lẽ mình có thể hỏi chút gì đó?
“Nói đi, ngươi có yêu cầu gì, nói cho ta, bây giờ ta đang rất vui vẻ, bây giờ ngươi nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp ngươi, đó là công lao mà ngươi nên được hưởng!” Hiếm khi đại phu nhân hào phóng nói với Như Ý như vậy, trái lại khiến Như Ý có chút bất ngờ, nhưng bây giờ liên quan đến sống còn của Băng, cô không có cách nào ngại ngùng nữa.
“Nô tỳ chỉ là muốn biết có phải gần đây bắt được một nữ thích khách không?” Khi Như Ý nói lời này mạo hiểm biết bao nhiêu, phải biết một a hoàn bình thường sẽ không hỏi chuyện này.
Quả nhiên ánh mắt đại phu nhân nhìn Như Ý hơi thay đổi: “Ngươi muốn biết chuyện này làm gì?”
Như Ý giật mình, cô cũng không biết mình có lý do gì có thể thuyết phục đại phu nhân.
Nhưng mà sau khi đại phu nhân hỏi một câu như vậy, đột nhiên thay đổi: “Được rồi, cũng không lừa ngươi, thật đúng là có một người, dường như dáng vẻ rất trẻ, ngươi nói xem trẻ như vậy xinh đẹp như vậy, sao lại muốn làm một tên thích khách chứ!”
Đại phu nhân nói rất tùy tiện, nhìn Như Ý sâu xa nói: “Về sau, ngươi làm việc đừng nên đứng sai chỗ hay đi nhầm đường đấy, bằng không sẽ rất thảm.”
Như Ý không hiểu ý tứ trong những lời này của đại phu nhân, cô chỉ biết lúc này trong lòng cô rất lạnh, trong đầu cô xuật hiện hình ảnh cô gái kia xảy ra chuyện, một loại đau nhức lan tràn ra cả cơ thể, khiến cho cô muốn lui cũng không lui được.
“Được rồi, ngươi lui ra đi, ta muốn ra ngoài, đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.” đại phu nhân vịn vào a hoàn bên cạnh, bước từng bước ra cửa, vị trí kia đã từng là chỗ mà Như Ý đứng, loại biểu cảm kia cũng từng là thứ Như Ý nên có, nhưng dường như tất cả đều đã thay đổi.
“Lão gia...” Một người nói nhỏ vài câu bên tai Vệ quốc công, sau đó ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Vệ quốc công tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi chắc chắc chứ.”
Đối với tin tức nô tài báo lên, lần đầu tiên ông ta cảm thấy không xác định đến vậy.
Nhưng cũng không lâu lắm, trên mặt ông ta lộ ra vẻ cao thâm khó lường: “Vậy tất nhiên chúng ta phải tìm được trước hắn, đến lúc đó mới có tiền đặt cược!”
Người báo tin lui ra, Vệ quốc công vẫn tỏ vẻ đắc ý như vậy, phải nói là đắc ý như gió xuân.