Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 321: Chương 321: Nghĩ làm sao để nói dối trẫm sao?




‘Rầm!” Cánh cửa bị mở tung, Vệ quốc công đang nằm trên giường, bên cạnh là một đống mảnh vải vụn.

Đôi mắt người đàn ông khẽ co lại, ánh mắt hắn ta nhìn Vệ quốc công mang theo một sự phẫn nộ trước giờ chưa từng có, hắn ta phủi tay một cái, huyệt đạo trên người ông ta liền bị giải.

“Tốt nhất là người nói cho trẫm biết chuyện gì đang xảy ra?” Người đàn ông túm lấy cổ áo của Vệ quốc công và quát lên một tiếng đầy giận dữ.

Vệ quốc công nhìn gã đàn ông, sau khi được giải huyệt, cơ thể ông ta run rẩy một cái, cả người lập tức lăn xuống đất, nằm sấp trước mặt người đàn ông, thanh âm có chút run lẩy bẩy: “Hồi Hoàng Thượng, thần chỉ đang chơi với một người phụ nữ không biết điều thôi, không ngờ người phụ nữ đó còn ám toán thần, cho nên mới để Hoàng Thượng nhìn thấy tình cảnh nhếch nhác này của thần!”

Hoàng Thượng đứng dậy rồi hơi khom khom người đưa mắt nhìn Vệ quốc công với vẻ thẩm vấn: “Ngươi có chắc là không nói dối trẫm?” Hoàng Thượng nhìn Vệ quốc công với khuôn mặt âm lãnh, sự phẫn nộ đó dường như là đã xác định ông ta đang nói dối.

“Thần tuyệt đối không có nửa lời…không có nửa lời xằng bậy, thật ra là do chuyện này khiến thần không còn mặt mũi nhìn Hoàng Thượng nữa!” Vệ quốc công cúi thấp đầu, nhưng khoé mắt ông ta lại loé qua một tia nhanh trí, ông ta liếc nhìn lên Hoàng Thượng, hy vọng có thể nhìn ra suy nghĩ hiện giờ của hắn.

“Chỗ này của các người có người tên là Như Ý!” Không phải là nghi vấn, mà là một câu khẳng định chắc chắn, hắn chính là không tin không thể tìm được người này.

Trong lòng Vệ quốc công khẽ cười, quả nhiên là tìm đến rồi, nhưng Vệ quốc công có chút nghi hoặc, người vừa nãy cứu Như Ý rốt cuộc là ai?

Dòng suy nghĩ của Vệ quốc công quay về chuyện vừa nãy…

Vệ quốc công vốn đã sắp thành công rồi, nhưng không ngờ Như Ý lại thật sự muốn đấu tranh đến cùng, cô xông hết tất cả khí áp bị đè nén ra rồi thuận thế đẩy cơ thể ông ta ra ngoài.

Nhưng trong lúc cô tưởng mình đã thoát được thì mới phát hiện ra vì mình vận công quá miễn cưỡng, khí huyết trào dâng lên khiến cho cơ thể cô tê liệt.

Vệ quốc công nhìn thấy cơ thể của Như Ý sắp ngã xuống thì liền vui mừng, ông ta lê lết cơ thể có chút thương tích của mình vừa nãy kéo Như Ý về lại giường.

Lần này ông ta không tin là Như Ý còn có cách gì nữa, nghĩ như vậy, ông ta liền xông tới định hưởng thụ thân thể mỹ ngọc.

“Ầm!” Một kẻ nào đó đột nhiên tấn công đến, Vệ quốc công tránh né không kịp nên đã trúng phải một chưởng.

Khi kẻ đó nhìn thấy tình hình trên giường thì phẫn nộ tột cùng, hắn ta phi thân một cái đến chiến đấu với Vệ quốc công.

Nếu như là Vệ quốc công bình thường thì những kẻ phàm thường không phải là đối thủ của ông, nhưng không ngờ rằng kẻ này không những lợi hại, mà chiêu thức cũng vô cùng kỳ lạ, khiến ông ta hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ được võ công của hắn, kẻ đó ra tay cũng không chút lưu tình nào.

“Phụt!” Như Ý vì nội thương mà lại thổ huyết ra bên ngoài.

Thấy Như Ý đau đớn như vậy, kẻ đó cũng không trì trệ nữa, hơn nữa bên ngoài lại có những tiếng bước chân vồ vập đi tới khiến hắn ta càng không thể trễ nải nữa, thể là hắn liền bế Như Ý lên rồi định rời khỏi.

Nhưng lúc hắn định rời khỏi thì đột nhiên nhớ tới Vệ quốc công, hắn ta tiến tới rồi điểm một huyệt lên người Vệ quốc công, sau đó ném ông ta lên giường.

Thế là Hoàng Thượng đã nhìn thấy tình hình này khi bước vào đây.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy, đang nghĩ làm cách nào để nói dối Trẫm sao?” Hoàng Thượng đưa khuôn mặt âm trầm nhìn Vệ quốc công, trên đó hiện đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Vệ quốc công vội vàng tỉnh hồn: “Hồi Hoàng Thượng, trong phủ của thần có một a hoàn tên là Như Ý, nhưng bởi vì ả ta đã hạ độc hại hai vị phu nhân trong phủ của thần nên thần đã hạ lệnh xử tử ả ta, nhưng không ngờ lại bị một người thần bí cứu đi rồi!” Vệ quốc công tuy nói dối nhưng không hề mập mờ một chút nào. . truyện ngôn tình

“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Hoàng Thượng như muốn ăn tươi nuốt sống Vệ quốc công: “Phái người tìm cho ta, tốt nhất là đừng để trẫm biết ngươi đang nói dối. Nếu không thì đừng trách trẫm không niệm tình.” Hoàng Thượng hất tay áo rời khỏi.

Chỉ còn lại vệ quốc công với trái tim vẫn đang nhảy inh ỏi, ông ta biết tình khí hung tàn của Hoàng Thượng, nhưng hắn như vậy thì cũng là lần đầu tiên ông ta thấy.

Vệ quốc công biết chuyện này mà có giấu thì cũng chỉ giấu được nhất thời mà thôi, nếu như Hoàng Thượng tìm thấy Như Ý thì hắn cũng sẽ nhìn thấu được chuyện ngày hôm nay, như vậy thì sẽ không còn đơn giản nữa. Ông ta chợt nghĩ đến một người có thể ngăn cản Hoàng Thượng tìm ra Như Ý, nghĩ đến người này, khuôn mặt của Vệ quốc công lại khôi phục lại vẻ tự cho mình là đúng.

Lúc này kẻ thần bí kia đang đưa Như Ý bay về phía cửa lớn của một đại trạch.

Như Ý muốn mở mắt ra, cô cảm thấy như khuôn mặt mình thỉnh thoảng lại có gió lạnh tạt ngang, cô biết mình đang nằm trong tay của kẻ vừa cứu mình ra khỏi Phủ Vệ quốc công, nhưng cô thật sự không biết kẻ bây giờ có phải là người tốt hay không nữa, bây giờ cô đã không còn sức lực để đi tin còn ai đó có thể cho mình một chỗ dựa nữa rồi.

người kia bay đi, nhưng vẫn thỉnh thoảng đưa mắt quét qua mặt Như Ý, nhìn thấy đôi lông mày luôn cau chặt lại của cô thì vô cùng đau lòng, hắn lập tức gia tăng tốc độ của mình.

“Soạt!” Người đàn ông dừng lại ở trước cửa của một đại trạch nào đó, hắn đặt Như Ý ở cửa rồi gõ cửa vài cái, sau đó nhanh chóng phi thân rời khỏi.

Cảm giác được một sự băng lạnh truyền đến từ lưng mình, Như Ý bất giác co rúc người lại.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, một âm thanh xì xào phát ra từ bên trong, ngay lập tức cửa lớn liền bị mở ra.

“Đây là ai vậy?” Một người đàn ông bước ra từ bên trong kinh ngạc nhìn cô gái đang co rúc toàn thân trước cửa.

Một người khác cùng ra với người đàn ông lắc lắc đầu: “Nhìn cô ta ăn mặc mỏng manh như vậy, ngươi nói xem có phải là quà mà ai đó tặng cho chủ nhân không hả!” Kẻ này phát huy hết mức tối đa trí tưởng tượng của mình, hắn cau cau đôi lông mày nhìn qua kẻ còn lại.

Người đàn ông cảm thấy người bạn của mình nói cũng có đạo lý: “Vậy thì mau đưa người vào trong rồi nói, chủ nhân lương thiện như vậy, nếu như chúng ta còn ở đây cười trên nỗi đau của người khác, lát nữa chủ nhân nhìn thấy bộ dạng của cô ấy nhất định sẽ mắng chúng ta mất.”

“Chuyện gì vậy?” Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nói trêu chọc, Hàn liền đi tới trước mặt của bọn họ.

“Hàn, ngươi nhìn cô gái này nè, đáng thương quá, đột nhiên lại bị vứt ở đây!”

Nghe thấy một kẻ trong số đó trả lời, Hàn liền cúi người nhìn kỹ bộ dạng của cô gái đó, nhưng khi hắn quay mặt cô lại, bàn tay hắn liền khựng lại.

“Như Ý!” Một tiếng kêu gào vang lên, Hàn lập tức bế cô lên chạy vào trong.

“Thì ra là diễm ngộ của Hàn à.” Hai kẻ đằng sau còn cười nói đùa giỡn.

Hàn quay đầu lại, hắn đưa đôi mắt sắc bén quét qua hai người họ, hai người kia thấy vậy thì lập tức im miệng lại, sợ Hàn mà không vui thì bọn họ cũng thảm rồi.

Nhưng hai kẻ đó thật không ngờ, Hàn không đưa cô vào phòng của mình mà là đi thẳng đến phòng của Trác Lỗi.

“Chủ nhân, Như Ý.” Hàn bế người đi vào, hắn nhìn vị chủ tử với sắc mặt có chút khó coi đang ngồi ở kia, rồi cất giọng có chút khó chịu.

Vừa nghe thấy báo cáo của Hàn, hắn lập tức ngước đầu lên đi tới bên cạnh Hàn, hắn bế Như Ý lên với khuôn mặt tràn đầy đau xót.

Như Ý như cảm nhận được một nguồn nhiệt, cái sự ấm áp đó khiến cô không chán ghét, cô quay người qua một cái, cả người lập tức chui vào lòng của Trác Lỗi.

Trác Lỗi không nói gì cả, hắn bế Như Ý nhẹ nhàng đặt lên giường của mình.

Hai kẻ đi theo đằng sau Hàn nhìn thấy biểu tình và động tác này của Trác Lỗi thì vô cùng kinh ngạc. Đừng trách bọn họ có biểu tình kỳ lạ này, chỉ là bởi vì Trác Lỗi trước giờ tuy luôn ấm áp và lương thiện, nhưng trước giờ hắn đối với phụ nữ đều không tránh thì cũng né, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định, hơn nữa hắn lại có bệnh sạch sẽ, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cô gái này, hắn vẫn một biểu tình ôn nhu ấm áp, còn không thèm màng đến sự dơ dáy trên người của cô mà bế cô lên giường của mình.

Tuy Hàn cũng có hơi bất ngờ vì chuyển biến nhất thời của Trác Lỗi, nhưng bởi vì hắn đã sớm biết chủ nhân đối với Như Ý không giống với những kẻ khác, cho nên bây giờ cũng không có biểu tình làm quá như hai kẻ phía sau, sau đó hắn ta quay người lại kéo theo hai kẻ còn đang ngơ ngác kinh ngạc ra ngoài cửa.

Trác Lỗi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt có chút gầy gò của cô, biểu cảm có chút đau khổ.

“Ý Nhi, đều là tại huynh tới muộn nên mới để muội chịu nhiều khổ sở như vậy, muội sẽ không trách ta chứ! Ta biết muội sẽ không trách ta, không màng đến sự yếu ớt từ nhỏ của ra, không chê một tên phế nhân như ta. Muội nhìn thấy chưa, thành tựu bây giờ của ta đều là công lao của muội, nếu như không có muội thì sẽ không có ta bây giờ! Cho nên để ta càng trở nên tốt hơn thì muội cũng phải trở nên tốt hơn, có được không!”

Một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của Như Ý, hòa lẫn với nước mắt của cô rồi lăn xuống cùng nhau.

Như Ý cũng không biết tại sao mà khi nghe thấy thanh âm này, đáy lòng cô lại chợt dấy lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nhưng cô không nhìn thấy người, chỉ có thanh âm xa xa đó mà thôi. Ý Nhi? Cách gọi này thật là quen thuộc a, cô đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ? Nhưng tại sao cô lại không nhớ ra chứ, ai đó đến nói cho cô biết đi, người đang ở đây bây giờ rốt cuộc là ai vậy? Trong sự mê man và lo lắng, cô đã rơi nước mắt, bao lâu rồi, ôi, không bao lâu cả? Lúc Băng đi, cô đã rơi nước mắt.

Băng? Nghĩ đến băng, Như Ý lại đau lòng, tiếp đó là một sự ghê tởm, có phải cô đã bị kẻ đó đụng rồi không, vậy cơ thể cô có phải rất là dơ bẩn không? Đúng rồi! Dơ lắm! Cô muốn giãy dụa, cô muốn rời khỏi nhưng ác ma trong mơ kia vẫn cứ vây quanh lấy cô.

“Ý Nhi, muội sao vậy? Đừng sợ, có huynh ở đây, huynh sẽ bảo vệ muội mà, đừng sợ! Ngoan.” Nhìn thấy động tác giãy dụa của Như Ý, Trác Lỗi liền đau lòng nắm lấy tay cô, rồi nhẹ nhàng an ủi và nhắc nhở.

“Dơ! Dơ!” Miệng của Như Ý không ngừng thốt ra chữ này.

Nghe thấy từ dơ của Như Ý, ánh mắt Trác Lỗi liền thoáng qua một tia phức tạp, hắn nhìn Như Ý rồi đưa tay vuốt ve mặt cô: “Tắm rồi thì sẽ không dơ nữa, Ý Nhi là đẹp nhất sao lại dơ được!”

Như Ý cảm nhận được sự đụng chạm của người khác, thần kinh cô có chút nhạy cảm, thế là cơ thể cô bất giác xê xích vào bên trong.

Cảm giác được sự tránh né của Như Ý, Trác Lỗi càng buồn hơn.

“Người đâu, chuẩn bị nước rồi lau sạch cơ thể cho Như Ý cô nương đi!” Thanh âm thanh lãnh của Trác Lỗi vang lên.

Rất nhanh sau đó, có vài a hoàn bưng nước đi vào.

Trác Lỗi đưa mắt nhìn Như Ý một cái rồi lại quét mắt nhìn qua đám a hoàn mới bước vào, sau đó mới rời khỏi phòng.

Vệ quốc công lúc này đang gấp rúc viết gì đó trong thư phòng, rất nhanh sau đó một bức thư đã viết xong.

Ông ta vẫy tay một cái thì lập tức có một con chim bồ câu bay tới đậu trên bàn của Vệ quốc công.

Vệ quốc công gói kỹ bức thứ lại rồi chuẩn bị cột lên chân chim bồ câu.

Nhưng đột nhiên ông ta lại nghĩ ra thứ gì đó, một nụ cười tính toán chợt hiện ra trên mặt ông ta, sau đó ông ta vẫy tay thêm một cái, lại có một con chim bồ câu khác xuất hiện.

Ông ta buột tờ giấy mới viết xong vào chân của con chim bồ câu vừa bay tới sau.

Sau đó tuỳ tiện viết vài câu lên một tờ giấy khác rồi buột lên người của con chim thứ nhất.

Vệ quốc công thả con chim đầu tiên đi trước.

Qua một lúc lâu rồi mới thả con còn lại đi. Trên khuôn mặt ông ta lúc này chợt nở ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Quả nhiên, khi con chim bồ câu thứ nhất mới bay ra không được bao lâu thì đã bị một kẻ nào đó dùng cung tên bắn lấy.

“Chủ nhân, đây rồi!” người kia đưa tờ giấy cột trên chân của con bồ câu vừa rơi xuống đưa cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng đọc chữ trên tờ giấy, nhưng thấy không có gì nên cũng không nói gì nữa: “Đi thôi, phái người ra ngoài tìm.”

Nhìn nội dung ở trên đó, hoàn toàn không có vấn đề gì cả, xem ra là do hắn suy nghĩ nhiều rồi, Vệ quốc công xem ra không có nói dối, nếu vậy thì Như Ý thật sự đã bị người nào đó cướp đi rồi, chỉ là không biết động cơ của người kia là gì thôi.

Ngay sau khi họ rời đi, một con bồ câu khác bay lên không trung, rồi bay đến phía bắc của Kinh Thành.

“Hàn, có liên lạc được không?” Trác Lỗi ngồi ở trên đưa mắt nhìn Hàn một cái.

Trên gương mặt của Hàn cũng có chút lo lắng, hắn nhìn Trác Lỗi có chút áy náy: “Hồi bẩm chủ nhân, đã rất lâu không có tin tức rồi, người nói có phải…” Hàn không dám nói ra những từ này, bây giờ chủ nhân đã đủ thứ để phiền lòng rồi, nếu như lại có thêm rắc rối, vậy thì sẽ bận rộn lắm đây.

Trác Lỗi đặt ly trà trong tay xuống, rồi nhìn Hàn nói: “Ta hiểu những gì ngươi nói, nhưng ngươi cứ phái thêm nhiều người đi tra thì làm sao mà không có được? Trước đây rất là an toàn mà, tại sao hai người kia lại đột nhiên biến mất rồi, vậy thì làm sao mới tốt đây?”

Nghe thanh âm trông có vẻ bình tĩnh của Trác Lỗi, nhưng trong lòng Hàn biết rõ, bây giờ Trác Lỗi đang rất lo lắng, nếu không thì hắn cũng sẽ không có biểu tình này.

“Thuộc hạ sẽ phái thêm nhiều người ra ngoài tìm!” Hàn vội vàng rời khỏi, để lại một mình Trác Lỗi ngồi buồn bã, đầu óc hắn cũng có chút đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.