Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 322: Chương 322: Ngươi là ai của ta?




Nghĩ đến Như Ý chắc bây giờ đã khoẻ hơn một chút nên hắn muốn đi xem thử.

“Các người cút ra ngoài đi!” Như Ý hừ lạnh, cô quét ánh mắt mình nhìn qua đám a hoàn, bầu không khí lúc này dường như bị ngưng đọng lại rồi.

Nhìn thấy ánh mắt của Như Ý, biểu tình của a hoàn có chút sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy Trác Lỗi xuất hiện, bọn họ càng không biết nên làm sao mới tốt đây.

“Tham kiến chủ nhân!” Mấy cô a hoàn lập tức quỳ xuống.

Trác Lỗi gật đầu, sau đó vẫy tay bảo đám a hoàn ra ngoài.

“Ý Nhi, sao vậy?” Trác Lỗi nở nụ cười ôn nhu, hắn muốn nắm lấy tay Như Ý nhưng Như Ý lại tức tốc né ra. Nhìn thấy Như Ý tránh né mình như vậy, đáy mắt Trác Lỗi chợt loé qua một tia đau đớn.

“Ngươi cứu ta sao?!” Như Ý nhìn người đàn ông yếu đuối như vậy, sao lại có thể là hắn được chứ?

Trác Lỗi nhìn vào đôi mắt không tin của Như Ý mà có chút khó chịu, nghe nói cô mất trí nhớ rồi, ngay cả hắn là ai cũng không biết nữa, bây giờ còn tránh né với hắn như vậy, trong lòng hắn tuyệt nhiên rất buồn, hắn muốn bảo vệ cô không bị tổn thương nữa, còn những kẻ đã làm tổn thương cô, hắn cũng nhất định không tha.

“Cứ coi như là huynh cứu đi!” Câu trả lời của Trác Lỗi có chút miễn cưỡng.

Như Ý vốn cũng không tin cho lắm, bây giờ hắn trả lời như vậy, cô cũng biết đại khái là thế nào rồi, tuy cô không rõ tại sao mình lại ở đây, nhưng thà ở đây còn hơn là ở Phủ của lão hồ ly Vệ quốc công đó, nghĩ như vậy, biểu tình của Như Ý cũng trở nên nhàn nhạt hơn, sự phòng bị cũng hạ xuống rất nhiều.

“Vậy cảm ơn ngươi! Lần sau ta sẽ báo đáp!” Nói xong, Như Ý quay người lại định rời khỏi.

“Muội định đi đâu?” Trác Lỗi kéo lấy tay của Như Ý.

Như Ý lập tức hất tay ra đầy chán ghét, sau đó cô đưa mắt nhìn Trác Lỗi với vẻ điềm nhiên: “Ngươi là ai của ta?”

Trác Lỗi sững sờ, sau đó liền mỉm cười: “Ý Nhi, huynh là ca ca của muội!” Vừa dứt lời, hắn liền chậm rãi tiến gần đến Như Ý.

Nhưng Như Ý lại không có chút nào kích động, cô bình tĩnh ồ một tiếng rồi ngồi xuống ghế lại: “Vậy ta không đi nữa!”

Vừa nghe Như Ý nói không đi nữa, đáy lòng của Trác Lỗi lúc này muốn có bao nhiêu vui mừng thì có bấy nhiêu vui mừng, hắn ta kéo lấy Như Ý rồi nói về chuyện hai người khi còn nhỏ.

Như Ý chỉ yên lặng nhìn Trác Lỗi, lắng nghe hắn nói về sự vui vẻ ở trong quá khứ.

Ngay lúc Trác Lỗi đang say sưa nói, một người đàn ông chợt bước vào rồi lẩm bẩm điều gì đó bên tai hắn, sau đó sắc mặt của Trác Lỗi có chút thay đổi.

“Ý Nhi, huynh có chút chuyện, muội ở đây một lát, có gì cứ căn dặn a hoàn là được, ta sẽ để lại vài người bảo vệ muội, sẽ không để muội chịu thêm tổn hại nào đâu!” Nói xong, Trác Lỗi liền chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã, bảo mấy người bảo vệ đi đi, ngươi biết ta không thích có người nhìn chằm chằm vào ta mà, giống như là không có chút tự do nào hết vậy!” Như Ý chỉ nói theo tính cách mình, nhưng không ngờ sắc mặt của Trác Lỗi liền thay đổi, hắn nắm lấy tay Như Ý rồi nói: “Có phải muội nhớ ra gì rồi không?”

Vẻ mặt Như Ý đầy khó hiểu, đột nhiên cô ý thức ra mình vừa nói gì đó, sau đó cô liền xị mặt xuống: “Ta luôn không thích điều đó!”

Có lẽ là do thật sự có chuyện quan trọng nên Trác Lỗi đành đáp ứng yêu cầu của Như Ý bảo đám lính canh lui xuống, sau đó vội vã rời khỏi.

Như Ý nhìn bóng ảnh đi càng ngày càng xa, sau đó lại trở nên càng ngày càng nhỏ.

Bây giờ Như Ý đã không biết nên đi tin một người thế nào nữa rời, người đàn ông mới xuất hiện kia nói là ca ca của cô, tình ca ca thì còn có lý hơn! Cô không muốn bị quá khứ của mình làm vướng chân, cũng bởi vì quá khứ cho nên rất cả mọi người đối với cô đều có muôn vàn tâm cơ, ngay cả thím Ngưu theo mình bốn năm cũng lừa được mình, như vậy thì còn ai đáng tin nữa chứ? Nghĩ đến đây, Như Ý đã ra một quyết định.

Cô lập tức leo lên giường ngồi thiền, cho dù như thế nào đi nữa thì hồi phục nội lực cũng là quan trọng nhất.

Màn đêm dần buông xuống, lúc này ở trong cung Băng Từ, một người phụ nữ già nua đang cau mày dữ dội.

“Hoàng Thượng vẫn chưa về sao?” Người phụ nữ nói với người đang quỳ ở dưới, trong thanh âm mang theo một sự bá khí và uy nghiêm.

Cơ thể người kia khẽ run lên một cái, chiếc đầu đang cúi gằm xuống sàn nhà lập tức ngẩng lên: “Hồi Thái hậu, Hoàng Thượng vẫn chưa về!”

“Xoảng!” Ly trà trên bàn bị Thái hậu hất xuống đất: “Không lẽ ai gia chưa từng nhắc nhở các người sao? Hoàng thượng rời đi thì phải hồi báo cho ai gia, các người vậy mà còn dám để cho ai gia tự mình đi điều tra rồi mới biết, nếu không phải ai gia nhận được thư thì có lẽ bây giờ vẫn còn mờ mịt không biết gì rồi!”

Ly trà nóng hất lên mu bàn tay của kẻ đang quỳ sấp dưới đất, nhưng hắn ta cũng không dám kêu lên, chỉ có thể nhẫn nhịn sự khiển trách của Thái hậu.

“Xin Thái hậu thứ tội, là do Hoàng Thượng không cho chúng nô tài nói, xin Thái hậu bớt giận!” người kia không ngừng khấu đầu tạ tội, trong thanh âm dường như còn mang chút khóc lóc, cũng không biết là do sợ hãi là do bị nước trà nóng kia làm cho đau rát nữa.

“Ai gia nói cho ngươi biết, đừng có mà lấy Hoàng Thượng ra để áp chế ai gia, ngươi nên nhớ ai gia chung quy cũng là mẫu thân của Hoàng Thượng, ngươi tưởng Hoàng Thượng sẽ vì các ngươi mà làm loạn với ai gia sao?” Lời này của Thái hậu là để cho chúng nô tài biết thế nào là xem xét thời thế, phân tích nặng nhẹ.

“Vâng, nô tài hiểu rồi, đa tạ Thái hậu nhắc nhở!”

Làm nô tài chính là như vậy, phải nhìn sắc mặt của các chủ tử mà hầu hạ, còn phải xem bản thân mình ứng phó và xử lý như thế nào, nếu không thì thật không biết cái đầu của mình sẽ rơi xuống vào bất kì lúc nào.

Thái Hậu trút giận cũng đủ rồi, lời nên nói thì cũng nói rồi: “Biết thì tốt, không được có lần sau nữa, lui ra đi!” Thái hậu xua xua tay, người kia liền vội vàng chạy ra ngoài, giống như là đang sợ cái mạng mới vừa giành được về sẽ không còn nữa vậy.

Ánh mắt Thái hậu trở nên nghiêm nghị, so với lúc nãy thì càng băng lãnh và vô tình hơn muôn phần, bà ta đưa tay cầm lấy bức chân dung mà a hoàn đưa tới giao cho một hắc y nhân.

“Điều tra kẻ này cho ai gia, lấy danh nghĩa của Hoàng Thượng giết không tha!”

“Vâng, thuộc hạ tuân chỉ!” người kia nhận lấy bức chân dung rồi quỳ bái một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Trên khuôn mặt của Thái hậu chợt nở ra một nụ cười âm hiểm: “Lần này phải cho ngươi biết rõ vì sao mình lại chết!”

Như Ý thổi phù ra một hơi cuối cùng, khí tức của cô từ từ bình phục trở lại, cảm thấy cơ thể mình đã đỡ hơn nhiều rồi, xem ra hiệu quả của võ công tâm pháp mà lần trước Băng gửi cho vẫn còn rất tốt.

Băng, lần này tôi sẽ báo thù cho cô, nhất định!

Đôi mắt kiên định của cô hướng về vị trí của Vệ phủ, trong lòng cô cũng kiên quyết lạ thường.

Đột nhiên cô lại nhớ đến một câu nói mà Vệ quốc công từng nói, cô đã gả cho người khác rồi, hơn nữa còn có một đứa con.

Nghĩ nghĩ lại thấy buồn cười, bản thân mình đã biến mất bốn năm rồi mà cũng không có ai đến tìm, xem ra cũng chỉ là một kẻ không được sủng ái mà thôi.

Con? Nghĩ đến đây, đột nhiên cô lại cảm giác được bản năng của một người mẹ. Như Ý cười cười, báo thù trước rồi tìm người sau vậy! Bây giờ không có manh mối thì cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Vào ban đêm, Như Ý vẫn chưa thấy người tự xưng là ca ca của mình đến, cô nghĩ chuyện mà hắn phải làm chắc chắn cũng không phải là nhỏ, vậy thì cô có thể nhân màn đêm tăm tối này rời đi rồi, cô thật không muốn bị ngáng chân bởi mấy thứ vô tri này.

Nhưng cô cũng không phải là một kẻ ngốc, cũng không phải là một kẻ không có gì mà còn khoe khoang. Như Ý tìm khắp phòng một lát thì tìm thấy vài món đồ có giá trị, sau đó nhân lúc trời tối om rời đi, đó cũng chính là lý do vì sao Như Ý lại không muốn để đám người kia ở lại trông chừng mình, để cho cô được thuận lợi rời đi.

Như Ý quay đầu lại nhìn căn phòng một cái, cô nhớ tới sự ấm áp của người đàn ông đó, sau đó Như Ý quay người lại rồi phi thân bay ra ngoài không chút do dự nào.

Lúc này Trác Lỗi đang ngồi ở trong sảnh, lắng nghe báo cáo từ bên đó.

“Ngươi nói gì? Mẹ ta bị bắt đi rồi?” Trác Lỗi có chút bất ngờ với tin tức đột ngột này, hắn nhìn người bên dưới với vẻ không tin.

Kẻ đó cũng biết Trác Lỗi là một đứa con hiếu thảo: “Thuộc hạ đã xác nhận rồi, là thật, thuộc hạ liên lạc với dì Mộng, dì Mộng chỉ nói là phu nhân sẽ được cứu ra sớm thôi, còn lại thì không nói gì nữa. Kêu bà ấy đến gặp chủ nhân thì bà ấy lại nói là không còn mặt mũi nào đến nữa!”

Trác Lỗi biết tính cách của dì Mộng, nên cũng không cưỡng ép bà ấy đến, ban đầu cũng là nhờ dì Mộng chăm sóc mình, chứ nếu không bản thân hắn e là đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.

“Vậy thì các người phái người theo sát dì Mộng đi, không phải vạn bất đắc dĩ thì không được ra tay, còn lại thì phải xem thời cơ rồi hành sự!”

Trác Lỗi dặn dò xong rồi quay đầu nhìn Hàn: “Ngươi nói chuyện Như Ý mất trí nhớ là thật sao? Nhưng ta cứ luôn cảm thấy tính cách của muội ấy lạnh lùng hơn trước rất nhiều, rốt cuộc là muội ấy đã phải trải qua những gì rồi?”

Lúc nói lời này, vẻ mặt của Trác Lỗi chỉ toàn là lo lắng.

Hàn sững sờ, hắn chợt nhớ tới trước đây Băng có nói về chuyện của Như Ý, trong lòng hắn đau nhói nhưng hắn không muốn chủ tử lo lắng nên chỉ đành nói dối: “Thuộc hạ cũng không rõ, nhưng mà thưa chủ nhân, thuộc hạ muốn lấy hài cốt của Băng về, thuộc hạ nghĩ cô ấy cũng không muốn ở lại ngọn núi lạnh lẽo đó đâu!”

Nghe Hàn nói như vậy, Trác Lỗi trước giờ cũng là người đối xử rộng rãi nên liền đồng ý yêu cầu của Hàn.

Cảm nhận những làn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi tới, đầu óc Trác Lỗi cũng tỉnh táo hơn chút. Hắn lo, hắn lo cho cả một nhà chứ không phải chỉ một người. Đột nhiên hắn lại có chút mơ màng, uổng công hắn là một thương nhân lớn, xây dựng cả đế quốc thương nghiệp này, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện không thể giải quyết được.

“Bẩm Hoàng Thượng, theo như điều tra, Như Ý cô nương luôn bị Vệ quốc công nhốt trong một căn phòng, sau đó mới bị kéo ra ngoài, hơn nữa hôm đó lại là ngày kị của hai vị phu nhân, căn phòng hôm đó chính là căn phòng mà Như Ý cô nương đã ở!”

“Kêu Vệ quốc công đến đây cho trẫm, trẫm phải giết ông ta!” Sắc mặt Hoàng Thượng liền trở nên âm trầm, hắn kích động đến nỗi muốn lập tức giết Vệ quốc công.

Thấy Hoàng Thượng kích động như vậy, người kia liền quỳ xuống trước mặt hắn: “Hoàng Thượng, ngàn vạn lần không được, không lẽ người không biết bây giờ không thể động được Vệ quốc công sao?”

“Ầm!” Nghe thủ hạ nói như vậy, Hoàng Thượng liền hất tay một cái, chiếc bàn lập tức bị vỡ thành hai nửa.

“Ra ngoài, để trẫm yên tĩnh. Bây giờ việc buôn bán của ông ta không phải là đang gặp trục trặc sao? Vậy thì tốt, các người cho ông ta nếm chút khổ đi!”

Khi Hoàng Thượng nói đến câu này, thì gân xanh trên người của hắn đã nổi lên rồi.

Nghe sự sắp xếp của Hoàng Thượng xong thì kẻ đó liền chuẩn bị lui xuống, nhưng Hoàng Thượng lại đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó: “Tiếp tục tìm người cho Trẫm!”

Hắn muốn tìm ra người kia, hắn đã sắp phát điên rồi, sao lại như vậy được chứ? Là hắn đã đến trễ rồi, đúng, nếu như hôm đó không phải là do tên cẩu nô tài kêu hắn nghỉ, thì hắn đã không để vuột mất cô rồi.

Nghĩ đến những mảnh vụn ở trên giường, hắn thề hắn sẽ phanh thây Vệ quốc công ra thành trăm mảnh.

Như Ý đi ra khỏi phủ của Trác Lỗi, cô đã có dự định của riêng mình. Trước tiên cô phải đem những món đồ có giá trị ở trong phủ của Trác Lỗi đi cầm cố, sau đó nhanh chóng rời khỏi tiệm cầm đồ. Tiếp đó cô định đến một số doanh nghiệp mà cô đã mở.

Các công việc kinh doanh đó có ký hiệu của cô, cô chỉ cần đưa ra đúng ám hiệu thì mấy người kia sẽ nhận chủ ngay, đây cũng là lý do mà lúc đó cô đã yên tâm giao việc cho Hàn.

Nhưng mà, lần này cô sẽ không lấy thân phận hiện tại của mình đi gặp Vệ quốc công, mà cô sẽ thay đổi khuôn mặt của mình rồi từng chút từng chút rút máu của Vệ quốc công.

Lợi dụng đám đông, Như Ý cẩn thận bước vào một tiệm son phấn.

“Cô nương muốn tìm loại son phấn như thế nào cứ coi tự nhiên!” Ông chủ chào đón cô vô cùng nhiệt tình với nụ cười vô cùng xán lạn.

Như Ý không nói gì mà chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn ông chủ một cái, sau đó chỉ vào vài chiếc hộp.

Ông chủ đó cũng là một người thông mình, nhìn thấy Như Ý đã có mục đích của mình nên cũng không nói gì nhiều nữa, ông ta gọi người làm thuê của mình đến giúp Như Ý gói đồ lại.

Như Ý nhận lấy đồ mà ông chủ đưa, sau đó tuỳ tiện móc ra một nén bạc, cô không nói gì mà ném cho ông chủ rồi rời đi, đương nhiên là cô cũng không muốn ông chủ nói gì thêm nữa.

Nhìn bóng ảnh của Như Ý một cái, ông chủ lắc lắc đầu rồi tiếp tục vui vẻ đón tiếp những vị khách khác.

Con người chính là như vậy, đều không mong mình sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chung quy cũng phải bị đụng đến. Xem kìa, Như Ý đã rất cẩn thận, nhưng vừa ra cửa mới không lâu, lại bị hai người tông trúng.

“Xin lỗi!” Hai người tuỳ tiện nói một câu, sau đó đi ngang qua Như Ý, Như Ý cũng không để ý gì chỉ muốn tìm một căn phòng trọ để ở trước, sau đó mới trang điểm thay đổi khuôn mặt, như vậy thì sẽ không phải sợ bất kỳ tiếng rêu rao nào nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.