Có điều Thác Bạc Liệt hiểu sai ý của Như Ý, cảm thấy cô là người sống ở đây, mà cô lại hỏi xoay quanh vấn đề này, hoặc là đang kéo dài thời gian.
Nhưng Thác Bạc Liệt vẫn có thể cảm nhận được nội tâm đẹp đẽ ngọt ngào đó của Như Ý, không hiểu tại sao lại có một loại yên tâm: “Tìm được một nơi, không phải cần thời gian, mà là cần cái này!” Thác Bạc Liệt chỉ vào đầu của mình.
Như Ý chề môi, mặc dù hiểu đạo lý này, nhưng cô vẫn có chút không phục.
“Ngươi không lo sao?” Như Ý cuối cùng mở miệng nói vào chủ đề chính.
Thác Bạc Liệt quay đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh của Như Ý: “Nàng thấy nên lo lắng ở mặt nào?” Khi Thác Bạc Liệt nói câu này đã nhìn thấy chút khác thường của Như Ý.
Có điều Như Ý công lực cũng không nông cạn, tuy người này lớn lên rất giống yêu nghiệt nhưng không hề ảnh hưởng đến sự phán đoán và quyết định của cô.
“Ngươi biết là phương diện nào? Nếu như điểm này cũng không biết, thế là không phải Thác Bạc công tử mà ta nhìn trúng rồi!” Như Ý nhíu mày, cúi người nghịch nước.
Thác Bạc Liệt ánh mắt thâm sâu nhìn động tác thản nhiên của Như Ý, bàn tay dùng lực, đột nhiên trên không xuất hiện cột nước.
Hơi nóng tỏa ra, sau đó mù mịt khắp nơi.
Thác Bạc Liệt đối mặt với Như Ý.
Ánh mắt ẩu giấu trong làn sương của Như Ý đều rất âm u, có loại cảm giác quen thuộc kỳ diệu tác động lên đại não của cô.
“Nhìn trúng? Ta tự nhiên là Thác Bạc công tử mà nàng nhìn trúng rồi!” Thác Bạc Liệt ở trong làn sương, vậy mà có ảo giác người này chính là Như Ý, người hắn yêu.
Như Ý bị câu này làm cho bừng tỉnh, thần trí thanh tịnh, dưới làn sương cô không cần che giấu cảm xúc của chính mình, nhìn thấy Thác Bạc Liệt mặt mày phức tạp: “Chúng ta quen nhau?”
Hỏi câu này xong, Như Ý mới ý thực được sự đường đột của bản thân.
Làn sương dần dần tan đi, Thác Bạc Liệt không để ý đến câu hỏi đó của Như Ý, thần sắc hơi đanh lại: “Nếu đối phương đã dám cho, tại sao nàng không dám, xem ai có thể trụ đến cuối cùng, ngược lại nếu thấy không được, Vệ quốc công đó cũng sẽ bị bóp chết, huống hồ nàng là người kinh doanh thì nên biết rõ, làm bất cứ vụ kinh doanh nào, tự nhiên phải đặt cược, ai thắng ai thua, mấy phần bản lĩnh mấy phần đảm lượng, còn có mấy phần may mắn!”
Như Ý mặt mày trầm xuống, cúi đầu che đi tất cả biểu cảm, nhìn dòng nước mà mỉm cười: “Lời của Thác Bạc công tử rất có lý, ta xin nhận!”
Như Ý không biết làn nước này rất trong, tất cả mọi biểu cảm của cô đều bị phản chiếu ngược xuống làn nước trong vắt này.
Thác Bạc Liệt thấy Như Ý bởi vì làn sương mà sắc mặt cũng có một chút tối lại, có chút kỳ lạ, lẽ nào cô mang mặt nạ da người.
Nghĩ đến đây, Thác Bạc Liệt muốn đến thăm dò, nhân lúc Như Ý không có chú ý mà nhẹ nhàng chạm vào bên tai của cô.
Khi hắn đụng vào làn da ở bên tai của Như Ý đã khiến cô cảnh giác, có chút tức giận nhìn Thác Bạc Liệt.
Thác Bạc Liệt vậy mà không hoảng hốt thu lại tay của mình về: “Bên tai của nàng bị nhiễm bụi, ta lau giúp nàng!”
Như Ý có hơi bất ngờ, phải biết thuật dịch dung của cô cực kỳ giống thật, nếu như bị nhận ra, sau này hành sự nhất định sẽ rất bất lợi, cô đâu có quản Thác Bạc Liệt nói thật hay không chứ.
Thác Bạc Liệt thấy Như Ý nhanh chóng dùng tay sờ chỗ đó, khóe miệng liền mang theo ý cười, nữ nhân rốt cuộc không phải người thông minh, có điều không có mặt nạ da người, thế thì gương mặt chắc hẳn rất bình thường, nghĩ thế hắn có chút hối tiếc, cũng không biết đang hối tiếc cái gì.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, cuối cùng tùy ý nói chuyện khác, dù bị như thế nhưng sự bình tĩnh của Như Ý khiến Thác Bạc Liệt bị cuốn vào, hiển nhiên là tổ hợp bổ sung cho nhau, chỉ là chuyện tiếp theo không nằm trong dự tính của Như Ý, cũng vượt ra khỏi sự tính toán của Thác Bạc Liệt.
“Thái hậu…” Một thái giám thì thầm bên tai của Thái hậu, có thể nhìn thấy sắc mặt của Thái hậu hơi thay đổi.
“Lời này là thật?” Thái hậu có chút không tin, có điều thấy bộ dạng đó của thái giám, cũng biết lời này có chút dư thừa, mượn lá gan của hắn ta cũng không dám nói dối.
Thái hậu cau mày sờ chiếc vòng ngọc trên tay, nhìn trông có chút ngưng trọng, bà ta nhìn về phương xa cũng không biết đang suy nghĩ cái gì? Chỉ là từ tiếng thở dài và hành động siết chặt tay của bà ta thì có thể nhìn ra, bà ta đang ra một quyết định, một quyết định có chút khó khăn.
Qua nửa tuần trà, bà ta một lần nữa nhìn tên thái giám đó, ngữ khí rất thâm trầm.
“Các ngươi bí mật phái người đi bắt người kia lại cho ta, ai gia ngược lại muốn xem thử, hắn rốt cuộc muốn làm gì?” Ánh mắt của Thái hậu lóe lên một tia sắc bén, lần này bà ta quyết định phải làm chút gì đó.
“Vâng!” Tên thái giám nhìn sắc mặt của Thái hậu, ánh mắt cũng hơi lo lắng, mau chóng lui xuống.
Vào ban đêm, vạn vật đều đi vào giấc ngủ, thời khắc bóng tối buông xuống, cái mỏ leo được vắt lên tường.
Một hắc y nhân tiến vào hoàng cung, hắn ta đã bị bất ngờ vì sự đột ngột này, sắc mặt xuất hiện các vết rạn nứt.
“Cái ngươi là ai?” Hắn vừa nói xong thì cũng xuất thủ cực kỳ nhanh và hiểm.
Có điều tất cả điều này chỉ là để hắn ta chiếm được một chút tiên cơ, nếu để mấy người này gọi người đến thì hắn ta sẽ không có bất kỳ cơ hội thắng nữa.
“Muốn biết, vậy thì đi theo chúng ta!” Mấy cao thủ ẩn nấp trong bóng tối cũng cùng lúc xuất hiện, bao vây hắn ta lại. người kia cũng rất kinh ngạc, không ngờ hắn ta lần này đến tìm chủ tử mà bị người khác nhìn chằm chằm vào, không lẽ chủ tử xảy ra chuyện gì rồi? Hắn ta nghĩ đến đây thì sắc mặt liền tỏa ra sát khí.
Mấy người kia giao đổi với nhau, sau đó toàn bộ bao vây lại, người kia muốn thi triển quyền cước, nhưng lại bất lực khi bị mấy người này vây quanh.
“Các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” người kia thật sự rất bất lực, động tĩnh lớn như vậy, tại sao vẫn yên tĩnh như vậy, yên tĩnh có chút kỳ dị.
người kia cảm thấy tất cả mọi thứ giống như một âm mưu, muốn cắn lưỡi tự vẫn, không ngờ mấy người vây công dường như biết ý nghĩ của hắn ta, mấy người này cấp tốc ra tay, trực tiếp khống chế hắn ta lại, khiến tất cả những suy nghĩ, tất cả hành động của hắn ta đều bị phá vỡ.
Khi hắn ta bị áp giải đến Băng Từ cung của Thái hậu, hắn ta mới ý thức được bản thân đã rơi vào bẫy, lúc đó đã tự tiết lộ vị trí của mình.
“Ngươi có phải cảm thấy mình sẽ không nói sao?” Thái hậu nhìn người đàn ông trước mặt, ý tứ rất đùa cợt.
người kia quay đầu lại, dường như cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, hoặc là ngoan cố đến cùng, hoặc là chết thôi.
Thái hậu thấy động tác của đối phương, cũng biết cách nghĩ lúc này của hắn ta, có điều bà ta dường như không vội, ngược lại còn nhàn nhã thưởng trà.
người kia có thể chịu được nghiêm hình tra khảo, nhưng đối với dáng vẻ này cái gì cũng không nói của Thái hậu lại khiến hắn ta không chịu được, trên trán cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Thái hậu thấy sắc mặt của hắn ta càng ngày càng tệ, ngay cả quần áo trên người hình như có chút ẩm ướt, sau đó bà ta mỉm cười đứng dậy, dần dần đi đến trước mặt của hắn ta.
“Nghe nói, ngươi thích một nha đầu khá xinh đẹp, hay là ai gia thưởng nàng ta cho ngươi!” Thái hậu mỉm cười, giống như bản thân rất thấu tình đạt lý vậy.
Thế nhưng người kia khi nghe được thì sắc mặt triệt để thay đổi, đối với lời của Thái hậu, người khác có thể không hiểu, nhưng nếu hắn ta không hiểu, thế thì hắn ta thật sự hiền như khúc gỗ rồi.
Thái hậu nói xong câu đó thì quay trở lại ghế ngồi, đợi thời gian dần dần trôi qua, kì thực là hắn ta suy nghĩ.
người kia cau mày, sau đó dần dần suy nghĩ, cảm tình biến đổi rất nhiều lần, từ những biến hóa nếp nhăn trên trán của hắn ta có thể nhìn ra hắn ta đang đấu tranh.
Thái hậu đột nhiên lấy ra một món đồ đùa nghịch trên tay: “Aiya!” Thứ đó không cẩn thận rơi từ trong tay của bà ta xuống rồi lăn đến chỗ của hắn ta.
Mắt của người kia mở lớn, đầu cúi thấp xuống: “Nô tài tạ Thái hậu ban thưởng!”
Thứ rơi trước mặt hắn ta chính là một viên trân châu của nữ tử mà Thái hậu đã nói, đó là quà hắn ta tặng cho cô gái đó, hơn nữa bên trên có vết máu khiến hắn ta nhất thời mất đi lý trí, chỉ muốn gặp người con gái đó, nhất thời đã đáp ứng Thái hậu.
Một cái khấu tạ này đồng nghĩa với việc hắn ta đứng về phía Thái hậu, phản bội chủ tử của hắn ta.
Thái hậu cuối cùng cũng mỉm cười vừa lòng, nhìn người đang quỳ dưới đất.
“Cho hắn ngồi xem!” Chân mày của Thái hậu giãn ra, mau chóng gọi nô tài bên cạnh đỡ người kia ngồi lên ghế.
“Nói đi!” Thái hậu làm việc, cả quá trình dường như không có chỗ nào sai sót, tất cả mọi người cũng không có cách nào thoát được, đúng thật là gừng càng già càng cay!
người kia cũng coi như người được trải qua đào tạo, biết trình độ cao thâm của Thái hậu nên cũng không dám suy nghĩ lệch lạc.
Thái hậu nghe những lời tự thuật của người kia thì sắc mặt càng lúc càng khó coi, có điều sau đó lại nở nụ cười bí hiểm.“Chuyện này ngươi tiếp tục làm đi, có điều đừng để nàng ta sống!” Thái hậu siết chặt bàn tay lại, giống như có thâm thù đại hận với người phụ nữ đó vậy.
Đối với lời của Thái hậu, người kia bây giờ không dám phản đối, dù sao người con gái hắn ta thích bây giờ đang nằm trong tay của Thái hậu.
“Thuộc hạ đi làm ngay!” người kia khấu đầu một cái rồi rời đi.
Thái hậu khẽ cười: “Yên tâm, sau khi xong việc, ai gia ban hôn cho các ngươi!” Thái hậu quả nhiên cao thâm, trước tát người ta một cái, sau đó lại cho người kia viên kẹo.
“Tiểu thiếu gia, lần trước thuộc hạ quên bẩm báo một chuyện với người, xin tiểu thiếu gia tha tội!” Dì Mộng quỳ xuống trước mắt Trác Lỗi, có chút thấp thỉm nói, sự rời đi của bà ta sao đều bị tiểu thiếu gia biết.
Trác Lỗi nhìn ánh mắt thấp thỏm bất an của dì Mộng, còn cả sự lo lắng trên mắt thì mềm lòng: “Dì Mộng, chuyện này rất nguy hiểm, ngươi biết mà, nếu như ngươi xuất ra chuyện gì, lại không cứu được mẫu thân, đánh rắn động cỏ không nhắc đến, mà tính mạng của ngươi sẽ mất một cách vô ích, mẫu thân ta luôn coi ngươi như chị em, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, ta phải ăn nói làm sao với mẫu thân!”
Trác Lỗi nói đúng trọng tâm, thậm chí có chút đau khổ.
Dì Mộng tự biết hành động của bản thân có chút lỗ mãng, nhưng tình hình lúc đó diễn ra cũng nhanh, bà ta căn bản không có thời gian đề nghĩ nhiều, có điều lời lẽ của tiểu thiếu gia đã khiến quyết tâm xông vào chốn nguy hiểm của bà ta càng thêm kiên định.
Thấy dáng vẻ trầm mặc của dì Mộng khi nghe giáo huấn, Trác Lỗi thở dài, chỉ bảo dì Mộng tự mình cẩn thận, sau đó cái gì cũng không nói nữa.
“Hàn, lần trước cùng dì Mộng, ngươi tra ra được cái gì không?” Trác Lỗi vẫn rất lo lắng, cảm thấy bản thân nghĩ quá đơn giản, hắn cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Hàn không biết tại sao chủ tử lại nhạy cảm như vậy, chuyện lần đó quả thật có chút kỳ lạ, nhưng đối phương đột nhiên mất tích, cũng không theo kịp, manh mối dường như bị cắt đứt giữa chừng, dì Mộng cũng không như đang nói dối.
“Chủ tử, chuyện lần trước, dì Mộng quả thật có chút vọng động, nhưng tình huống lúc đó quả thật không có cách nào khác!” Hàn nghĩ ngợi một lát vẫn là để Trác Lỗi thả lỏng thì hơn.
Trác Lỗi nghe Hàn nói vậy, thật ra cũng biết, chỉ là tự nhiên có chút lo lắng: “Ta kêu ngươi đi tìm danh y, đã tìm thấy chưa?”
Hàn sững người lại, có chút khó xử: “Đã có manh mối, có điều người kia nghe nói rất dị!”