Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 330: Chương 330: Tình hình có chút không đúng




“Mẫu hậu, bất luận như thế nào nhi thần cũng phải rời đi, nếu không Vệ quốc công đó không phải sắp tạo phản rồi!” Thượng Quan Minh Hạo ngồi trước mặt Thái hậu lo lắng nói, hắn không thể để Vệ quốc công tiêu dao tự tại như thế được.

Thái hậu cũng không ngờ Vệ quốc công lại có bản lĩnh như vậy, dưới trướng có hai người giúp đỡ, hơn nữa tin tức của Hoàng thượng cũng rất nhanh, bản thân muốn ngăn lại những thật sự không có lý do.

“Nếu đã như thế, vậy con đi đi, trong kinh thành nếu như xảy ra chuyện gì khẩn cấp, ai gia sẽ báo cho con đầu tiên, đến lúc đó con không cần ba lần bốn lượt khước từ, thậm chí còn nói ra mấy lời làm tổn thương ai gia nữa!” Thái hậu nghĩ cần phải có kế sách lâu dài, Hoàng thượng rời đi chắc còn cần vài ngày nữa, vậy thì tận dụng khoảng thời gian này gửi bồ câu đưa thư đi trước để giải quyết sẵn một vài chuyện.

Thác Bạc Liệt thấy mẫu hậu của mình thấu tình đạt lý như thế thì rất vui: “Đa tạ mẫu hậu!” . Đam Mỹ Hài

Thái hậu xua xua tay: “Lui xuống đi!”

Thác Bạc Liệt lúc này mau chóng rời đi.

“Báo, chủ tử, sự tình có chút không đúng!” Khi Như Ý đang tính toán bước tiếp theo đi như nào thì dì Phùng đến báo cáo. Nghe ngữ khí của bà ta, xem ra tình tình có chút không suôn sẻ rồi.

“Sao thế?” Dì Phùng trước giờ đều rất ổn trọng, không có chuyện đặc biệt bà ta sẽ không gấp gáp như vậy, Như Ý ngẩng đầu đem tất cả sự chú ý đặt lên trên người của dì Phùng.

Dì Phùng thấy Như Ý đang nhìn mình, vội vàng đem tình hình gần đây bản thân phát hiện ra nói cho Như Ý: “Lần trước không phải nói có một thế lực khác như chúng ta cùng lúc hợp tác với Vệ quốc công sao? Vốn dĩ chúng ta nghĩ đối phương sẽ không trụ được bao lâu nhưng bây giờ xem ra, đối phương đột nhiên tăng thêm tiền cược rồi, đem tiền của chúng ta đều hút vào, sợ rằng…”

Như Ý hơi bất ngờ, cô còn không biết ai có bản lĩnh bậc này, khoản tiền này lớn bao nhiêu, phải biết cô lần này đầu tư vào các phương diện đều đã rất lớn rồi.

“Ngươi có thể tra ra thân thận của đối phương hay không?” Như Ý lần này bởi vì đổ quá nhiều sức vào, đến bây giờ cô vẫn còn xấu hổ về chuyện ngày hôm đó, cũng vì thù hận của Băng, cô phải đòi lại tất cả.

Dì Phùng cau mày, chuyện này có chút phiền phứ, có điều có thể tra được: “Thuộc hạ đi điều tra ngay!”

Như Ý thấy có chút làm khó dì Phùng nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác cho nên cô chỉ có thể để dì Phùng đi điều ra rõ ràng.

“Ừm! Đừng để đối phương nhận ra, như thế sẽ rất phiền phức, rốt cuộc là ai? Ta vậy mà không biết Vệ quốc công còn có bản lĩnh lớn như vậy, người lần trước cũng không biết đi đâu rồi, vậy mà không có tin tức!” Như Ý cau mày, lúc này mới nhớ đến lần trước có duyên cùng cô gặp mặt một lần, mặc dù cứu nàng ta không tính thật tâm, nhưng cuối cùng vẫn là đã cứu nàng ta.

Lúc Như Ý đang nghi vấn thì thủ hạ lại truyền đến tin tức, người kia vừa vào thành.

Như Ý suy nghĩ một lát: “Các ngươi đi xác định hắn ở khách điếm nào, ngày khác ta sẽ đi gặp mặt hắn!” Khi nói lời này chân mày đang nhíu lại của Như Ý đã giãn ra.

Thác Bạc Liệt vào thành, vẫn là để thủ hạ lo liệu tất cả, hắn bây giờ rất muốn biết người phụ nữ đó đối phó thế nào được cục diện tiếp theo, có điều cô trong mắt hắn vẫn có điểm không giống.

Đối với điểm hiểu biết này, Thác Bạc Liệt thật ra mang theo chút bài xích, hắn cũng không biết, người phụ nữ đẹp hắn gặp nhiều rồi, người này ở trong mắt hắn không tính là đẹp, có thể nói là bình thường, người thông minh hắn cũng gặp qua, thậm chí người vừa thông minh vừa xing đẹp hắn cũng có gặp qua không ít, kể cả người ở trong lòng hắn cũng thế, đây là nguyên nhân hắn tại sao muốn tìm Như Ý, thế nhưng tại sao lại có cảm giác đặc biệt với người phụ nữ đó như vậy, hắn không tin bản mình lại có cảm giác với cô.

Thác Bạc Liệt lần này không có để thủ hạ sắp xếp ở trong phủ đệ như trước, hắn tạm thời còn không biết Vệ quốc công đã nhận được tin tức gì, làm cách nào tra được tin tức, lần trước bởi vì bản thân nóng lòng muốn tìm Như Ý mới để lộ thân phận và chỗ ở, lần này hắn sẽ cẩn thận hơn, có lẽ Như Ý cũng trốn tránh hắn, nếu không cô đã khỏe lại, tại sao còn không có về kinh tìm hắn.

“Tìm cho ta một phòng trong khách điếm!” Thác Bạc Liệt sai thủ hạ đi tìm phòng, sau đó yên tĩnh quan sát kỳ biến.

“Sao rồi?” Như Ý giống như rất gấp gáp muốn biết tin tức.

Thấy chủ tử nóng lòng như vậy, thủ hạ cũng không có nhiều lời nữa: “Đối phương đang ở khách điếm Hỷ Lạc, có điều không có bất cứ hành động gì khác, rất bình thường ngồi uống trà thưởng hoa!”

Như Ý thấy lạ về tin tức mà thủ hạ báo cáo, chỉ là uống trà thưởng hoa, thật sự là nhàn rỗi tao nhã, có điều lấy thái độ từ chuyện lần trước, Như Ý không cho rằng đối phương là người rảnh rỗi như vậy, hắn chắc chắn là người không hề đơn giản: “Các ngươi tiếp tục quan sát, có dị biến gì thì báo với ta ngay!”

Như Ý nhìn thủ hạ, sau đó phân phó.

“Vâng!”

Nô tỳ bất giác nhìn về phương bắc, lúc này mới phát giác bản thân đã bảo lâu không có hoài niệm những chuyện về phương bắc, hình như loại cảm giác đó là vì người nào đó mà xao động, hiện nay không có loại cảm giác nồng nhiệt đó, lẽ nào người cô muốn tìm đã đến bên cạnh, sẽ là ai? Như Ý suy nghĩ.

“Chủ tử, người kia là Như Ý!” Hàn theo yêu cầu của Trác Lỗi đi điều tra, vậy mà người được tra ra lại là Như Ý.

Nếu như là người khác, Hàn sẽ không dễ dàng tra được như vậy, điều này không phải nói tổ chức của Như Ý không cẩn mật, mà là ban đầu hắn ta đã nhúng tay qua rất nhiều vụ kinh doanh, ký hiệu đặc biệt đó mà hắn ta thấy qua, bây giờ điều tra càng dễ dàng, hơn nữa đối với mục đích của Như Ý, suy đoán của Hàn quả nhiên không có sai.

Trác Lỗi cực kỳ bất ngờ, Như Ý lợi hại hắn biết, nhưng không ngờ Như Ý của ngày hôm nay càng khiến hắn mở rộng tầm mắt, nên biết chuyện này không phải một người bình thường ở trong thời gian ngắn có thể đạt được.

“Ngươi nói là Như Ý, nàng ấy tại sao lại giúp Vệ quốc công?” Trác Lỗi không phải rất rõ tình hình cụ thể, tự nhiên không biết Như Ý tại sao lại làm như thế là điều hết sức bình thường, chỉ biết Như Ý sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài, cô sẽ không muốn đi giúp một người hoàn toàn không liên quan đến mình, nếu như đối phó với Vệ quốc công, tại sao lại dùng cách này.

Hàn ngây ra, nhưng cũng có thể hiểu được nghi hoặc của Trác Lỗi, ban đầu hắn ta cài Như Ý bên Vệ quốc công để tiện điều tra việc kinh doanh của ông ta, bây giờ làm như vậy coi như là thu lưới.

Trác Lỗi gật đầu, trong lòng càng thấy kỳ quái: “Ngươi kêu dì Mộng đến gặp ta đi, bây giờ kêu bà ta giúp Như Ý thu hút những người kia ra, đến lúc đó hai bên đều đánh!” Trác Lỗi nói đến đây, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra ý cười ôn hòa.

Hàn thấy Trác Lỗi vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên, mau chóng lui xuống đi làm việc.

Trác Lỗi siết chặt nửa mảnh gì đó trong tay, sự lạnh lẽo trên mặt truyền đến tay của mình: “Cha, rất nhanh thôi, rất nhanh cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ rồi!”

Đã từ rất lâu đây là lần đầu tiên Trác Lỗi nhìn thấy hy vọng, hắn chỉ muốn tìm kiếm danh y, trị khỏi chứng mất trí của Như Ý còn có chứng điên rồ của hắn, như thế tất cả mọi thứ đều sẽ tốt lên!

Trác Lỗi suy nghĩ thì rất đẹp, chỉ không biết sự tình có tiến hành theo ý muốn của hắn không.

“Tiểu thiếu gia, ngươi tìm thuộc hạ?” Dì Mộng lo lắng nhưng không dám nói ra cho nên gần đây bà ta đều tận lực trốn tránh Trác Lỗi, lần này nếu không phải hắn chủ động yêu cầu bà ta đến gặp hắn, bà ta chắc chắn sẽ không đến đây.

Tâm tình lúc này của Trác Lỗi không tệ, cộng thêm việc tin tưởng dì Mộng nên cũng không có nghĩ bà ta giấu diếm hắn điều gì.

“Ừm! Ta muốn nói với ngươi là…”

“Tiểu thiếu gia, người muốn nói đến chuyện hợp tác với Vệ quốc công sao? Còn nữa người thần bí lần trước nói với người, thuộc hạ đã hợp tác rất tốt, chỉ chờ đối phương cắn câu!” Dì Mộng cướp lời của Trác Lỗi, đem tình hình bên phía bà ta nói ra.

Ngẩng đầu thấy Trác Lỗi đang chăm chú nhìn mình, dì Mộng cảm thấy mình đã nóng lòng rồi, mau chóng giải thích: “Xin lỗi, tiểu thiếu gia, thuộc hạ chỉ là có chút nóng vội nên đã vội vàng đem tình hình bên phía thuộc hạ nói cho người, người sẽ không tức giận chứ!”

Dì Mộng từ khi còn trẻ đã đi theo Trác Lỗi, bản thân nói như vậy, Trác Lỗi tự nhiên sẽ không tức giận, bà ta chẳng qua là cướp lấy tiên cơ mà thôi.

Quả nhiên, Trác Lỗi mỉm cười, giống như rất vui vẻ: “Xem ra Hàn cũng đã nói cho ngươi rồi, ngươi làm như vậy là rất tốt, chính là nó, ngươi tận lực phối hợp với người phụ nữ hợp tác với Vệ quốc công là được, những cái khác không cần lo!”

Dì Mộng nghe thấy Trác Lỗi nói như vậy, lúc này mới dám thở phào, có điều bà ta có chút không hiểu Trác Lỗi nói bà ta cố gắng hợp tác với người phụ nữ đó là có ý gì, mặc kệ đi, bà ta không phải còn có chuyện phải làm sao? Lúc này mới là thời điểm mấu chốt.

Trác Lỗi thấy bóng lưng của dì Mộng, kết hợp với những gì bà ta vừa nói thì có chút nghi hoặc, có điều loại nghi hoặc này bị hắn tạm thời gác qua một bên.

Như Ý biết địa phương cụ thể của người kia nên chuẩn bị đi một chuyến, ngày hôm sau không có gì bất ngờ khi cô xuất hiện ở trong khách điếm Hỷ Lạc.

“Ây, thật khéo!” Như Ý nhìn thấy người đang ăn cơm trong đại sảnh, không khách khí đi qua đó ngồi.

Thác Bạc Liệt khi thấy Như Ý thì trong lòng có chút vui mừng, loại cảm giác vui mừng này bản thân hắn cũng có nhận ra. Nhưng hắn vẫn tận lực giả vờ tự nhiên, thờ ơ nhìn Như Ý.

“Không ngờ, địa phương này thật nhỏ, chúng ta còn có thể gặp nhau, hơn nữa vừa hay vào giờ ăn cơm!” Thác Bạc Liệt cười rất ôn hòa, tướng mạo tuấn tú đó ngược lại thu hút được rất nhiều sự hảo cảm của các cô nương xung quanh.

Nhưng Thác Bạc Liệt giống như không có chú ý đến, tùy ý nhìn Như Ý, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Như Ý cũng mỉm cười nhàn nhạt, không để ý đến lời Thác Bạc Liệt đã nói, tiến lại gần một chút, sau đó nói: “Nếu như ta nói ta đặc biệt đến tìm ngươi thì sao?”

Như Ý và Thác Bạc Liệt đều là người thông minh, hành động này của Như Ý tự nhiên coi như đặc biệt đến tìm.

Thác Bạc Liệt ngước lên nhìn Như Ý: “Ta biết!”

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cuối cùng đều mỉm cười.

“Ta muốn bàn về chuyện lần trước!” Như Ý bắt đầu trước, cô luôn có thói quen vào thẳng vấn đề.

Thác Bạc Liệt không nói gì, tiếp tục ăn đồ ăn, hắn ngược lại muốn xem cách Như Ý nhìn nhận chuyện này đến trình độ nào.

Như Ý cũng không vội, nhẫn nại, cô luôn có.

Hai người cứ như thế mà rơi vào trong sự trầm mặc, có điều hành vi này của bọn họ ngược lại thu hút được cái nhìn của người bên cạnh, suy cho cùng một người ăn, một cô gái nhìn, điều này có bao nhiêu sự kỳ lạ chứ.

Cuối cùng, Thác Bạc Liệt không biết là đã ăn xong hay là do ánh nhìn của người bên cạnh, hắn ngẩng lên nhìn Như Ý thì thấy cô không có chút gì không kiên nhẫn cả, cuối cùng nhịn không được: “Ở đây không phải nơi thương lượng sự tình.”

Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Như Ý khẽ cười, cô coi như thắng rồi nên mau chóng đi theo đối phương, đi ra ngoài. Trò chơi này, phải có điều động trước thì mới bắt đầu chơi được.

“Nói đi, nàng đến tìm ta là có chuyện gì?” Thác Bạc Liệt dẫn Như Ý đi qua phố, sau đó trực tiếp đi lên núi.

Như Ý nhìn cảnh đẹp trước mắt, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, làn nước trong vắt lôi cuốn người khác, đã vào đông không khí vốn lạnh, nhưng hôm bay ở đây vậy mà lại cảm thấy một mảnh yên tĩnh và ấm áp.

“Ngươi sao tìm được nơi này?” Như Ý đương nhiên kinh ngạc, phải biết cô tốt xấu gì cũng ở đây bốn năm, vậy mà trước nay không biết đằng sau nơi này có một suối nước nóng như vậy, bất luận bên ngoài lạnh như thế nào, nơi này mãi là cảnh đẹp lôi cuốn lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.