Cốc cốc cốc!
“Ba ơi, có người gõ cửa!” Tiếng gọi trong trẻo của Mạch Bảo xuyên qua màn khói dầu vang đến.
Mạch Tử đang đảo rau trong nồi, không rảnh tay: “Bảo bối, con mở cửa xem có phải chú Từ không?”
“Chú Từ đã về ạ?” Mạch Bảo nhảy nhót chạy đi mở cửa, nhưng người đứng ngoài cửa không phải là chú Từ người này bé nhìn hơi quen quen nhưng không nhớ đã gặp ở chỗ nào. Mạch Bảo nghiêng nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại.
Diệp Tử Phàm sau khi xong việc liền chạy đến nhà của Mạch Tử, khu nhà vào lúc chạng vạng đầy người đi kẻ đến chứ không vắng vẻ như hôm trước. Ở trong sân hỏi một ông cụ, Diệp Tử Phàm không tốn nhiều công sức lắm đã dễ dàng tìm được nhà Mạch Tử. Gõ cửa nửa ngày trời vẫn không thấy ai đáp lại, tưởng rằng hôm nay đi một chuyến tay không, Diệp Tử Phàm đang định quay người ra về thì chợt nghe “két” một tiếng cửa đã mở ra, sau đó là một cái đầu bé xíu lộ ra, bé con ngơ ngác tròn xoe mắt nhìn hắn.
Mạch Bảo! Xem ra mình không tìm sai nhà, Diệp Tử Phàm mỉm cười thân thiết: “Mạch Bảo, con không nhớ chú à?”
Bé con giật mình nhớ ra: “Chú, là chú ạ? ”
“Mạch Bảo, ba của con đâu?” “Ba đang nấu ăn ạ!”
“Con không mời chú vào nhà à? ”
Ba thường xuyên dặn dò bé không được mở cửa cho người lạ, không được để cho người lạ vô nhà. Nhưng ba lại nói chú này là bạn của ba, nếu là bạn thì không phải là người lạ, hẳn là có thể cho chú vào nhà! Khi Mạch Bảo còn đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng thì ai đó liền thản nhiên đi vào.
Diệp Tử Phàm nhìn quanh căn hộ chỉ có vài chục mét vuông, trong nhà không trang trí bất kỳ thứ gì, chỉ có tường vôi trắng, ngay cả sàn cũng không phải là sàn gạch mà chỉ là sàn xi măng thông thường, vôi trên tường cũng bị tróc ra lỗ chỗ. Gian phòng khách nhỏ bày một chiếc bàn cùng một bộ ghế nhỏ đã không dư được khoảng trống nào, gia cụ trong nhà đều cũ kỹ.
Không ngờ cuộc sống của Mạch Tử còn khó khăn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, năm năm qua, rốt cục Mạch Tử đã trải qua những gì? Diệp Tử Phàm cau mày, trong lòng nặng trịch.
“Chú ơi, chú đến tìm ba ạ? ” Giọng nói non nớt mềm mại cắt ngang suy nghĩ của Diệp Tử Phàm. Hắn cúi đầu thì thấy đôi mắt trong veo của Mạch Bảo đang nhìn chằm chằm gói quà trong tay mình, trên mặt bé đầy vẻ hiếu kỳ.
“Chú là đến tìm Mạch Bảo, cái này tặng cho con, thích không?” Diệp Tử Phàm đem hộp giấy nhét vào tay Mạch Bảo.
Do một hồi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì của con, Mạch Tử vội nhắc nồi xuống, không kịp thả cái xẻng chiên trong tay xuống liền cuống quýt chạy ra. Trong nhà xuất hiện một vị khách không mời mà đến, con trai của mình thì đang ngồi cạnh anh ta, hai cái đầu một lớn một bé tụm lại với nhau ngồi xổm trên sàn không biết đang chơi cái gì.
Đó là ai? Tại sao Mạch Bảo lại tùy tiện cho người lạ vào nhà?
Mạch Tử cau mày, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bóng lưng rộng lớn của người đàn ông kia. Anh ta mặc một chiếc áo thun xám trắng để lộ ra đường cong cùng bả vai rộng của mình, bóng lưng này cho đến chết Mạch Tử cũng không bao giờ quên. Cậu hoảng sợ mở to hai mắt, thân thể liền trở nên mất khống chế, cái xẻng trên tay rơi thẳng xuống nền xi măng phát ra một tiếng “keng” giòn vang.
Âm thanh động đến hai người đang ngồi chơi, một lớn một nhỏ quay đầu lại mờ mịt nhìn Mạch Tử đang vô cùng khiếp sợ.
Gương mặt anh tuấn trước mắt khiến tim Mạch Tử không không chế nổi mà đập điên cuồng nhưng cậu vẫn cố gắng trấn định, nghèn nghẹt mở miệng: “Anh vào bằng cách nào?”
Diệp Tử Phàm nhìn Mạch Tử đầy địch ý trước mặt, vô tội cười: “Anh đến thăm Mạch Bảo!”
“Ai cho phép anh vào, đi ra ngoài!” Mạch Tử mở cửa, đen mặt làm ra vẻ đuổi người.
Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ thở dài đầy đau thương: “Mạch Tử, em đừng như vậy, anh không có ý gì xấu mà chỉ muốn xem em có sống tốt hay không thôi!”
“Anh thấy rồi đó, giờ thì đi đi!”
Diệp Tử Phàm quay đầu tỏ ra đáng thương nhìn Mạch Bảo đang ngơ ngác ngồi bên cạnh: “Mạch Bảo, chú phải về rồi, sau này không thể đến thăm con được!”
Mạch Bảo đầy khó hiểu: “Chú ơi, tại sao chú lại không thể tới thăm Mạch Bảo?”
“Vì chú đã làm sai, chọc ba của con tức giận nên ba con không cho chú đến đây nữa!”
Mạch Bảo nhìn Diệp Tử Phàm rồi đứng lên chạy tới bên người Mạch Tử kéo góc áo của cậu mở miệng cầu xin: “Ba ơi, ba nói biết sai mà sửa thì mới là bé ngoan sao ạ? Chú đã biết sai rồi, ba tha lỗi cho chú nha ba?”
Nhìn gương mặt ngây thơ của con trai, trong lòng Mạch Tử đúng là ngũ vị tạp trần. Mạch Bảo hay sợ người lạ nay vì một người mới gặp có hai lần, còn chưa được tính là quen thuộc mà cầu xin mình, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Mạch Tử kinh hãi nhìn con trai không biết làm sao để mở miệng đáp lại.
Thấy ba không chịu để ý đến mình, Mạch Bảo không ngừng cố gắng: “Ba ơi, chú còn tặng quà cho con nè, chú tốt với Mạch Bảo lắm!” Mạch Bảo cầm quà như hiến vật quý giơ lên cho ba mình coi.
Mạch Tử nhìn thì nhận ra trong tay con trai mình là một chiếc xe điều khiển từ xa mới tinh. Thế nhưng món đồ chơi này chẳng khác nào một mồi lửa chọc Mạch Tử nổ tung, cậu kéo con trai, giật phăng cái ô tô trong tay con mà quát mắng: “Mạch Bảo, ba đã nói với con bao nhiêu lần là không được tùy tiện mở cửa cho người lạ, không được tùy tiện cầm đồ người lạ cho rồi hả?!”
Mạch Bảo rũ mắt lí nhí giải thích: “Nhưng chú có phải là người lạ đâu, chú là bạn của ba mà?”
Mạch Bảo luôn luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ cãi lại lời mình, lại càng chưa từng tranh luận với mình nữa câu. Nhưng nay nó lại vì Diệp Tử Phàm mà không ngừng trái lời mình. Quả nhiên Mạch Bảo đối với Diệp Tử Phàm hoàn toàn khác với những người khác.
Mạch Tử do dự không biết làm sao để giải thích quan hệ giữa mình và Diệp Tử Phàm trong khi đó Diệp Tử Phàm thấy không khí hơi căng thẳng bèn lên tiếng xoa dịu: “Mạch Tử, việc ngày hôm nay em đừng trách Mạch Bảo, em giận thì cứ mắng anh nhưng đừng trút giận lên con trẻ!”
Mạch Tử giương mắt lên nhìn thấy Diệp Tử Phàm đang tươi cười với mình, trong trí nhớ của cậu Diệp Tử Phàm chưa từng lộ ra vẻ mặt này với bất kỳ ai. Gương mặt vốn luôn lạnh lùng khó nắm bắt nay lại tràn ngập chân thành, Mạch Tử liền hoảng hốt.
Diệp Tử Phàm tận dụng triệt để: “Một món đồ chơi thôi, em đừng quá nghiêm túc! Anh là người lớn, mua chút đồ chơi cho trẻ con không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?”
Không thể đánh người đang cười, Mạch Tử nghẹn đầy bụng oán khí mà không biết trút vào đâu. Con trai thì vẫn đang dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm cái ô tô nhỏ trong tay mình, chiếc xe màu đỏ rực như ngọn lửa đốt cháy lòng bàn tay cậu. Mạch Tử sao không biết con trai rất thích chiếc ô tô này, khi đi ngang qua các cửa hàng thường đứng lại nhìn thật lâu, tuy mình rất muốn có nhưng chưa bao giờ dám mở miệng đòi hỏi mình. Mạch Tử thật sự không đành lòng nhìn thấy gương mặt thất vọng của Mạch Bảo, đành bất đắc dĩ thở dài: “Mạch Bảo, còn không mau cám ơn chú!”.
Mạch Bảo hoan hô nhảy nhót cầm lấy ô tô rồi chạy đến kéo tay Diệp Tử Phàm cám ơn: “Con cám ơn chú!”
“Không cần khách sáo, chỉ cần Mạch Bảo thích là được!” Diệp Tử Phàm cười chân thành.
“Chú ơi làm sao cho xe chạy ạ?” Mạch Bảo xoay chiếc ô tô đầy nghi vấn.
“Dùng điều khiển từ xa, lắp pin vào là chơi được! Đến đây, chúng ta thử xem nào!” Diệp Tử Phàm từ trong hộp lấy ra một cái điều khiển từ xa hình bánh xe lắp pin vào. Ấn nút mở, chiếc xe như có sinh mệnh mà lượn một vòng hoàn mỹ trên sàn nhà.
“Oa, tuyệt quá!” Mạch Bảo vỗ tay hưng phấn nhảy nhót. “Cho con thử, cho con thử!” Mạch Bảo chạy vội tới bên Diệp Tử Phàm giơ tay nhỏ ra nóng lòng muốn thử.
Diệp Tử Phàm cúi người ôm lấy thân thể nhỏ xíu của Mạch Bảo vào lòng, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ mập mập giảng giải. Chiếc xe nhỏ dưới sự điều khiển của cả hai chạy lòng vòng.
“Mạch Bảo, rẽ trái, rẽ trái, sắp đụng tường rồi!”
“Đi thẳng, đi thẳng, vòng qua ghế dựa! Đúng, quẹo nào…”
Tiếng cười nói vui vẻ của một lớn một nhỏ hòa cùng tiếng động cơ tràn ngập gian phòng nhỏ.
Mạch Tử nhìn hai người đang cao hứng, nhất thời cảm thấy vô lực, nhặt lấy cái xẻng lên rồi đi vào trong bếp.
Diệp Tử Phàm ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng thon gầy đi vào trong, khóe môi cong lên thành một nụ cười đắc ý.