Mạch Tử đứng trong bếp, qua ô cửa kính nhỏ nhìn thân ảnh xám trắng bên ngoài phòng khách. Cho dù là ở trong khung cảnh đơn sơ như thế này nhưng vẫn không thể giấu được khí thế trời sinh của anh ta. Nhưng trên gương mặt tuấn tú luôn tỏ ra kiệt ngạo bất tuân lại toát ra vẻ từ ái khiến cho Mạch Tử cảm thấy kinh hãi.
Trong ấn tượng của Mạch Tử, Diệp Tử Phàm căn bản không thích trẻ con, thậm chí nói là ghét cũng không ngoa. Nhớ có lần hai người đi nhà hàng ăn cơm, một đứa bé ở bàn bên cạnh quậy phá đổ nước uống vào người Diệp Tử Phàm. Tuy cha mẹ đứa bé đó đã xin lỗi, trẻ con vô tâm, người thường thì ai cũng đều mỉm cười cho qua thế nhưng Diệp Tử Phàm khi đó mặc dù cũng mỉm cười nhưng ánh mắt rất kinh khủng, Mạch Tử có thể cảm nhận được nộ khí cuồn cuộn phát ra từ người hắn.
Vậy mà ngày hôm nay Diệp Tử Phàm lại triệt để vứt bỏ hình tượng, quần áo hàng hiệu bị lưu lại một đống dấu tay đen xì cũng không buồn để ý mà nét mặt vẫn tràn đầy cưng chiều. Một con người cao ngạo nay lại quỳ gối kiên nhẫn giảng giải cách điều khiển xe ô tô cho một đứa bé. Hình ảnh ấm áp kia đập vào trong mắt Mạch Tử khiến cho cậu sợ hãi cùng bất an, có một số bí mật cậu thà để cho nó hư thối ở trong lòng chứ không thể để nó lộ ra dưới ánh mặt trời.
Mặc kệ Diệp Tử Phàm có mục đích gì mà lại xuất hiện trước mặt mình, Mạch Tử quyết định không thể có can hệ gì đến người này nữa.
Điều chỉnh tâm tình xong liền đi ra ngoài gọi Mạch Bảo còn đang chơi đến hăng say: “Mạch Bảo, ăn cơm!” Vốn tưởng rằng người nọ sẽ thức thời mà đi về, ai nghĩ con trai mình lại vỗ ngực sảng khoái mở miệng mời: “Chú ơi, chú cho Mạch Bảo quà, Mạch Bảo mời chú ăn cơm ạ!”
Người nọ cũng hợp với tình hình không chút do dự đồng ý: “Vừa lúc chú cũng đói bụng, vậy chú không khách sáo nha!”
Con trai mình đã hạ lời mời, Mạch Tử có không bằng lòng thì cũng chẳng thể nào đi đuổi khách được. Mạch Tử bất đắc dĩ đi vào trong bếp mang đồ ăn ra. Khi bưng đồ ăn ra đến nơi thì một lớn một nhỏ đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn chờ cơm. Món ăn phổ thông đơn giản, Diệp tổng tài quen ăn đồ ngon của lạ sang trọng ăn có quen hay không, Mạch Tử đang vội gắp đồ ăn cho con trai bảo bối của mình chẳng buồn bận tâm, chỉ xới một chén cơm đưa qua liền không rảnh để ý tới hắn. Đợi đến khi đút cơm cho con xong thì Mạch Tử mới nhớ ra trong nhà còn có khách, Diệp tổng tài bị ngó lơ cũng không coi mình là người ngoài mà ăn rất thoải mái.
Khi Mạch Tử nhìn qua thì Diệp Tử Phàm đang gắp một cọng rau cần bỏ vào miệng nhã nhặn nhai nuốt. Trong căn nhà nhỏ bé, một ngọn đèn treo trên trần, người yêu, con trai cùng nhau ngồi quây quần bên bàn ăn thật ấm áp, Mạch Tử trong nháy mắt cảm thấy đây chính là hạnh phúc mà mình vẫn khao khát bao lâu.
Nhưng vết sẹo trong tim thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu không nên đắm chìm trong ảo mộng phi thực tế này. Người đàn ông trước mặt kia sẽ không bao giờ cho cậu hạnh phúc mà cậu luôn ước ao. Ở trong mắt anh ta, tình yêu chính là một trò chơi, là một tấm lưới được giương lên để anh ta bắt được con mồi. Tình cảm của anh ta tùy thuộc vào độ mới mẻ của con mồi, qua thời gian, hết mới lạ rồi thì con mồi đó sẽ bị vứt bỏ chẳng khác gì rác rưởi.
Mình chẳng phải từng là một con mồi của anh ta, bị anh ta coi như là rác rưởi mà vứt đi sao?
Người này đối xử tốt với Mạch Bảo, còn ngồi trong căn phòng đơn sơ như vầy ăn những món ăn bình dân, có lẽ đều chỉ là vì muốn săn được mồi. Không biết mình từ khi nào lại khơi gợi nên hứng thú của anh ta, loại công tử hào hoa luôn luôn là như vậy. Đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình, không từ thủ đoạn mà đoạt mình vào trong tay, chờ anh ta chơi đủ thì sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc sống của mình.
Vị Diệp tổng tài luôn được người người tiền hô hậu ủng, muốn gì có nấy nếu gặp phải chướng ngại cản đường thì chẳng mấy chốc sẽ mất hứng thú với mình thôi. Nghĩ đến đây, Mạch Tử thở dài một hơi, trái tim đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.
Ăn cơm xong, Mạch Tử xuống bếp rửa bát, Diệp Tử Phàm vẫn cùng Mạch Bảo chơi đùa trong phòng khách.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã hơn tám giờ tối, mà người kia lại không hề tỏ ý muốn ra về, Mạch Tử cau mày, có chút khó chịu.
May mà chơi được một lúc thì Diệp Tử Phàm liền đứng lên cáo từ: “Mạch Bảo, chú phải về rồi!”
Mạch Bảo đầy vẻ quyến luyến: “Chú ơi, chú còn quay lại chơi với Mạch Bảo không?” Sau khi được câu trả lời khẳng định, Mạch Bảo liền cười toe toét.
Diệp Tử Phàm cong khóe môi: “Mạch Tử, cám ơn em đã khoản đãi!”
“Tôi tiễn anh.” Tuy nói không muốn có bất kỳ quan hệ nào với người này nữa nhưng không thể không hiểu lễ nghĩa, Mạch Tử tiễn Diệp Tử Phàm xuống dưới lầu.
Trong sân nở đầy những đóa hoa nhỏ màu tím nhạt, mùi thơm thoang thoảng khắp nơi, thấm vào ruột gan. Diệp Tử Phàm hít sâu một hơi: “Hoa gì mà thơm vậy?”
Mạch Tử từ trong túi lấy ra một phong bì tiền đã được chuẩn bị sẵn đưa qua: “Trả anh!”
Diệp Tử Phàm giật mình nhìn người con trai đầy vẻ quật cường trước mắt: “Mạch Tử, em có ý gì?”
“Tiền mua đồ chơi, tôi không muốn thiếu nợ anh!”
“Mạch Tử, em đừng như vậy, không lẽ chúng ta không thể trở thành bạn được sao?!”
“Diệp tổng tài cao quý như thế, chúng tôi không dám trèo cao!”
Diệp Tử Phàm còn đang định mở miệng nói thì Mạch Tử đã đem tiền nhét vào trong tay hắn. “Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa. Anh thấy rồi đấy, tôi giờ đang sống một cuộc sống rất bình thường, còn có Mạch Bảo. Quan hệ trước kia giữa hai chúng ta tôi không hy vọng Mạch Bảo sẽ biết.”
Mạch Tử gắt gao túm quần nhưng hai bàn tay run nhè nhẹ vẫn tiết lộ tâm trạng bất an của cậu. May mà bóng đêm mịt mù dã che giấu giúp cậu rất tốt.
Trước khi đến đây Diệp Tử Phàm đã dự liệu được phản ứng của Mạch Tử, nhưng khi lời nói băng giá tuyệt tình truyền vào tai thì tim của hắn vẫn rất khổ sở, khó chịu
Diệp Tử Phàm ơi là Diệp Tử Phàm, mày chưa từng lưu luyến bụi hoa nào, săn được vô số người, không ngờ tới lại có ngày hôm nay. Nhưng muốn hắn buông tha cho người con trai trước mắt để cậu quay trở lại cuộc sống thoải mái không có mình thì hiển nhiên là không có khả năng.
Tuy rằng người con trai trước mắt hắn đã thay đổi rất nhiều, gương mặt mượt mà hồn nhiên đã khắc lên những dấu vết của năm tháng, không còn vẻ tươi sáng như ánh mặt trời trước kia nữa. Thân người vốn mảnh khảnh nay càng trở nên gầy gò yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay cậu. Thiếu niên ngây ngô từng luôn đỏ mặt lúng túng mỗi khi gặp mình đã hoàn toàn biến mất, người con trai trước mặt tràn ngập băng giá cùng địch ý không cho phép ai lại gần.
Rõ ràng kiểu người này mình vốn không thích tiếp xúc, nhưng không biết vì sao nay không hề có cảm giác phản cảm, ngược lại càng khiến cho Mạch Tử thêm đáng yêu, rất muốn ôm cậu vào trong lòng thật chặt dùng hơi ấm của mình hòa tan băng giá trong lòng cậu ấy, vuốt ve vết thương trong lòng của cậu.
Tiểu khu cũ kỹ chìm trong bóng đêm, đèn đường le lói không đủ để nhìn rõ người trước mặt, nhưng Diệp Tử Phàm cảm thấy người con trai trước mắt có nhìn bao nhiêu cũng không đủ, ánh mắt nóng rực không ngừng quấn chặt lấy người cậu lưu luyến không rời.
Bàn tay đặt trên quần của Mạch Tử đã ướt đẫm mồ hôi, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ kia chẳng khác nào tia hồng ngoại quét qua quét lại trên người mình, không ngừng tìm tòi từng phân một, một khi tìm thấy điểm yếu thì sẽ phát động công kích tiêu diệt.
Mạch Tử khó chịu mở miệng: “Thời gian không còn sớm, tôi cũng cần phải quay về, thứ cho không tiễn xa được!” Nói xong không dám quan sát phản ứng của Diệp Tử Phàm phản ứng liền vội vàng trốn về nhà.
Diệp Tử Phàm nhìn bóng dáng vô tình biến mất tại cầu thang tối om, ngẩng đầu nhìn lên ngôi nhà nhỏ vẫn còn sáng đèn bên trên, một tia sáng lóe lên trong mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười tự tin: “Mạch Tử, em nghĩ rằng anh sẽ buông tay em dễ dàng vậy ư? Chuẩn bị sẵn sàng đi, trái tim của em thuộc về anh!”