.....Qùa tân hôn?
Minh Lê kinh ngạc mở to mắt.
Ánh đèn tường ấm áp chiếu xuống khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ánh sáng nhạt còn khiến cô thêm phần tinh xảo xinh đẹp.
Môi nhỏ đỏ bừng hơi nhếch lên, như được tô thêm một lớp nước óng mượt, khiến người ta nhìn chỉ muốn hôn ngay.
Hung hăng mà hôn.
Dùng sức mà khi dễ cô
Tia u ám xẹt qua đáy mắt, hàm dưới nghiến chặt, Hoắc Nghiên chăm chú nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn kìm nén, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói:“ Em để tâm đến hình thức“.
Lông mi dài che giấu đi tia tối trong đôi mắt, giọng điệu anh nhẹ nhàng trầm ngâm: “Tuy chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, anh cũng sẽ không phá hư nó, cũng không muốn em có gì phải tiếc nuối“.
Như vậy...
Nháy mắt nở nụ cười hạnh phúc, khóe môi cô không nhịn được khẽ cong cong.
Cô thích có cảm giác sinh hoạt, cho dù là việc lớn hay nhỏ.
Cảm ơn, dưới ánh đèn, cô cười nhạt, sườn mặt hiện lên vẻ dịu dàng, quyến rũ “Vậy em sẽ nhận lấy“.
Cô vươn tay cầm lấy.
“Cái gì vậy?” mái tóc đen nhánh xõa trên bờ vai trắng nõn của cô, cô cúi đầu, vừa mở vừa hỏi.
Chiếc cổ thiên nga trắng nõn duyên dáng đầy bắt mắt.
Ánh mắt khẽ động, anh nói với giọng điệu lãnh đạm thường ngày: “Nhẫn“.
Minh Lê nhìn thấy, ngay khi tiếng nói anh vừa dứt.
—— một chiếc nhẫn rất đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo, với một viên kim cương xinh đẹp được khảm ở giữa, dưới ánh đèn dịu nhẹ, nó toát ra vẻ đẹp rất riêng rất lộng lẫy, một vẻ đẹp chỉ có ở nó.
Thật là xinh đẹp nha.
Lớn lên ở Minh gia, cô từ nhỏ đã được thấy rất nhiều trang sức và kim cương, cô cũng là một cô gái yêu cái đẹp, đối với những vật xinh đẹp đó cũng rất thích, chẳng qua so với những người khác thích những viên kim cương sáng bóng, cô lại thích những viên nhỏ nhắn tinh xảo hơn.
Ánh mắt cô rất cao, nhưng vừa nhìn chiếc nhẫn này cô đã thích, tuy nó nhìn đơn giản, nhưng lại rất thu hút ánh nhìn của cô.
Đôi mắt cô tràn đầy ý cười.
Hoắc Nghiên thu hết dáng vẻ của cô vào mắt.
“Chúng ta kết hôn mà không có nhẫn, người nhà em sẽ không tin, cho nên anh đã mua một chiếc“. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh trầm giọng giải thích lý do.
Minh Lê cảm thấy anh nói rất có lý.
“Ừm”, cô gật đầu, “Đúng là nên có một chiếc nhẫn“.
Hoắc Nghiên nhìn cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Em có muốn thử một chút không? Nếu kích thước không vừa, em có thể đổi“.
Minh Lê cúi đầu, cũng không nhìn thấy bóng tối nơi đáy mắt anh.
“Muốn nha“. Cô ngẩng mặt lên trên môi nở nụ cười rạng rỡ, theo thói quen đưa chiếc hộp qua cho anh, cô cầm chiếc nhẫn kia lên đeo vào ngón tay mình.
Wao.
Rất vừa ngón tay, cô có cảm giác như nó được thiết kế riêng cho mình.
Minh Lê khẽ nhướng mày, khép lại năm ngón tay giơ lên trước mặt quan sát.
Dưới ánh đèn, những ngón tay mảnh mai xinh đẹp trắng nõn như ngọc, đeo lên chiếc nhẫn khiến ngón tay cô trông thon dài hơn.
Cực kỳ phù hợp.
“Lục Nghiên, có đẹp không?” Khóe miệng cong cong, cô có chút kiêu ngạo nhỏ hỏi anh tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Theo ánh nhìn của anh, cô cười đôi mắt sáng ngời, trên khuôn mặt hoàn mỹ hiện lên một vẻ quyến rũ khác lạ.
“Ừ”, yết hầu lặng anh khẽ chuyển động, Hoắc Nghiên cố gắng kìm chế suy nghĩ muốn kéo tay cô hôn lên một cái, giọng nói phập phồng trầm thấp: “Đẹp“.
Minh Lê cười thỏa mãn, giống như chú khổng tước nhỏ kiêu ngạo: “Đó là vì tay em đẹp nha, cho nên đeo gì cũng đẹp“. (Yu: khổng tước là con công nha mn, Yu cũng phân vân không biết nên để khổng tước hay công thì hay hơn.)
Đảo mắt, cô phát hiện một vật khác trong hộp.
Chớp chớp mắt, cô tò mò.
“Còn có vật khác sao?” Cô mở ra, trong mắt hiện lên một niềm vui nho nhỏ.
Là một chiếc vòng tay thủy tinh với màu sắc chủ đạo là xanh lam và hồng nhạt, vừa nhìn là biết chất liệu cực kỳ tốt.
Cô nhìn về phía Lục Nghiên.
“Đẹp quá, anh mua ở đâu vậy?” Cô không che giấu sự yêu thích của mình với chiếc vòng tay này.
Hoắc Nghiên khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, thấy cô nhìn sang, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Anh mua lúc trên đường về“. (Yu: mn có thấy 2 món đồ này quen hông)
Môi mỏng lại nhếch lên, anh nhẹ giọng hỏi:“ Em có thích không?” (Yu: thật ra trong lòng anh trai họ Hoắc đang đánh trống rồi, đánh vang trời luôn)
“Thích”, Minh Lê nhìn anh nở nụ cười xinh đẹp, “Nó có tên không?”
Lớn lên ở giới hào môn, khả năng quan sát đồ vật của cô rất tốt, chiếc vòng tay vừa nhìn đã biết là tác phẩm thuộc về một nhà thiết kế và những tác phẩm này thường có tên của mình.
“Có”, Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, cảm xúc không tên xẹt qua trái tim, Hoắc Nghiên thấp giọng chậm rãi nói, nhà thiết kế gọi nó là “Sự dịu dàng“.
——Tất cả sự dịu dàng đều dành cho em.
“Sự dịu dàng.”
Minh Lê cảm thấy, cô rất thích món quà này, thích hơn so với những châu báu trang sức mà cô nhận được trước đây.
“Cảm ơn anh”, Lục Nghiên, cô hướng anh cười, khuôn mặt càng thêm sinh động, như nghĩ đến gì đó, cô nhẹ nhàng hỏi, “Để đáp lại, anh muốn quà gì, em tặng cho anh“.
Cô chớp mắt, đôi mắt sáng ngời như có những vì sao (Yu: ngôi saooo)
Hoắc Nghiên giọng nói khàn khàn: “Không cần, em đã tang anh rất nhiều“. (Yu: hông lẽ giờ mà ổng nói anh muốn em cái chị tui bỏ chạy liền)
Minh Lê lập tức hiểu được ý anh.
Cô chú trọng hình thức, Minh Hành biết rõ điều này, luôn bắt cô phải tặng quà cho hắn vào mỗi dịp lễ, vì quá phiền, cô liền chọn đại một món quà và ném cho hắn, khi đó Lục Nghiên làm vệ sĩ bên cạnh cô, mỗi lần mua quà cho Minh Hành cô đều sẽ mua thêm cho anh một phần.
“Không giống nhau, trước kia là trước kia, lần này anh muốn gì?” Cô nhìn anh hỏi.
Dưới ánh đèn, Hoắc Nghiên ánh mắt càng thêm sâu sắc.
“Gì cũng được“. Anh nhẹ nhàng nói.
Minh Lê cũng biết tình cách anh, luôn thờ ơ, không quá quan tâm gì, cũng không có gì khiến anh bận tâm, cô liền không hỏi thêm: “Vậy em sẽ chọn lựa kĩ rồi đưa anh“.
“Ừm“.
Minh Lê cũng gật đầu, tiện thể chiêm ngưỡng lại vòng tay lần nữa.
Không khí lặng lẽ dịu xuống.
Ục ục ——
Chợt, bụng Minh Lê phát ra âm thanh.
“Đói bụng?” Hoắc Nghiên thấp giọng hỏi.
“Đói“. Minh Lê không phủ nhận, gật đầu lia lịa, lúc này mới bất giác mà nhớ tới cô vì khát nước nên muốn xuống lầu tìm nước.
“Em muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?”
Lông mi rung nhẹ, Minh Lê kinh ngạc: “Anh biết nấu cơm hả?”
Hoắc Nghiên gật đầu: “Biết, dừng một chút, anh bình tĩnh đưa ra quyết định cho cô, em có muốn nếm thử không?” (Yu: sói lưu manh)
Minh Lê không ý thức được đang bị mê hoặc, nghe vậy khóe môi cong cong: “Muốn nha, vậy anh đợi chút, em đem hộp nhỏ này cất vào phòng ngủ“. (Yu: chị mà có bị ăn Yu cũng không bất ngờ đâu)
Cô lấy chiếc hộp từ tay anh.
Khi xoay người đi, một lọn tóc đuôi nghịch ngợm phất qua, mùi thơm nhẹ, khi cô lấy chiếc hộp đi, đầu ngón tay khẽ chạm vào da thịt trong lòng bàn tay anh.
Hơi lạnh, mềm mại.
Giống như xẹt nhẹ qua trái tim anh.
Thân hình thon dài đứng tại chỗ, bàn tay muốn vươn ra nắm lấy tay cô nhưng cuối cùng lại cho vào túi quần, trong đầu hiện lên hình ảnh nụ cười của cô khi nhận món quà, khuôn mặt anh tuấn không nhịn được khẽ cười.
Dưới ánh đèn êm dịu, xung quanh như toát ra một cảm giác sâu sắc gợi cảm.
Anh rất kiên nhẫn chờ cô, giống như những lần trước.
Một lúc sau, bóng dáng mảnh mai một lần nữa xuất hiện.
Hoắc Nghiên yếu hầu chuyển động liên tục. (Yu: rồi anh lại “khát” nữa)
Cô ấy đổi sang một chiếc váy dài đến mắt cá chân, kiểu dáng thắt eo càng khiến cho vòng eo vốn đã mảnh mai càng thêm nhỏ nhắn, một tay có thể ôm trọn, như dùng sức một cái là có thể cắt đứt, đẹp đến nỗi khiến cho người ta hoảng loạn. (Yu: còn eo Yu chắc toàn mỡ, đợt dịch này ăn rồi ngủ, Yu đã lên kí)
“Em xong rồi“. Cô nhẹ nhàng nói.
Hoắc Nghiên hoàn hồn, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, giấu đi bóng tối trong đôi mắt, nhấc chân muốn đi đến bên cạnh cô, chợt nhận ra điều gì đó, anh cố tình đi lùi lại một bước.
Minh Lê vừa quay đầu, thấy anh vẫn giống như xưa chỉ đi phía sau cô, luôn duy trì khoảng cách một bước, vạch rõ giới hạn.
Lục Nghiên, đi đến bên cạnh em đi, cô mở to đôi mắt đen nhánh, chủ động nói, “Anh không còn là vệ sĩ của em nữa đâu, chúng ta nên sớm làm quen để không có ai nghi ngờ“.
Hoắc Nghiên giọng điệu trầm thấp, không nhìn rõ cảm xúc: “Được“.
Chân dài vừa bước, anh đã tiến đến bên cạnh cô, đứng song song với cô. (Yu: chân ng ta dài 2 bước=1 bước, Yu chân ngắn 1 bước ng ta là bằng 2 bước của Yu, thật đau lòng)
Khoảng cách rất gần.
Có thể ngửi thấy được mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, quanh quẩn nơi chóp mũi anh.
Hoắc Nghiên ánh mắt nhìn qua sườn mặt trắng nõn của cô.
Minh Lê không để ý, cô đang quan sát căn biệt thự này, buổi chiều lúc chuyển đồ tới cô đang bận dọn dẹp các món đồ trong phòng ngủ, cũng chưa có thời gian nhìn kĩ căn biệt thự này, nơi này thật rộng, rộng hơn so với cô tưởng tượng.
Cô rất thích phong cách trang trí nơi này nó thật giống chung cư của cô, lạnh nhạt.
Cô thuận miệng hỏi: “Căn biệt thự này.”
Hoắc Nghiên tiếp lời cô, chủ động trả lời một câu thật dài “Là mẹ anh khi còn sống để lại, vẫn luôn nhờ một người bạn chăm nom, sau khi anh về nước liền trao lại cho anh“.
“Về sau lầu 3 là của em, anh ở lầu hai, trong nhà có phòng tập thể thao cùng rạp chiếu phim gia đình, nhưng nếu em muốn dùng phòng nào ở lầu 2, lúc nào cũng có thể dùng“. (Yu: câu dài thiệt..)
Khi nói chuyện, hai người đã đi xuống lầu.
Minh Lê ánh mắt vẫn còn quan sát nơi này, chân cứ tiếp tục đi, nghe được giọng nói của anh, bỗng nhiên lòng bàn tay nóng hầm của anh chụp được cổ tay cô.
“Cẩn thận“.
Cổ họng anh căng thẳng phát ra hai chữ.
Đồng thời, chiếc mũi thanh tú của Minh Lê đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh.
Đau.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Minh Lê.
Cô là Minh gia đại tiểu thư, từ nhỏ được cưng chiều, nên tính cách cô có chút yếu ớt, rất sợ đau, cho dù chỉ là đau một chút lại thêm chuyện đã xảy ra năm đó.
Lần va chạm này cô cảm thấy cái mũi ê ẩm đau nhức, hai mắt cũng nhanh chóng hiện lên sương mù, ướt át.
Nhưng mà giây tiếp theo, một cảm giác khác lại bùng lên.
Da trên cổ tay ấm áp, chính xác là thấy nóng.
Cổ tay của cô, bị Lục Nghiên nắm.
Không phải trạng thái say xỉn đêm qua, giờ phút này cô hoàn toàn tỉnh táo, cô cùng Lục Nghiên, cùng một người đàn ông đang “tiếp xúc thân mật“.
Mấy năm nay, cô chưa bao giờ tiếp xúc gần với người khác phái, cho dù chỉ là ngắn ngủi vài giây, cô cũng không muốn, cũng là không thể, và cũng không khắc phục được điều này.
Bao gồm cả chú nhỏ Minh Hành, cũng sẽ duy trì khoảng cách với cô.
Nhưng mà hiện tại..
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự đụng chạm của Lục Nghiên, hơi thở nam tính của anh đang bao phủ cô, rất mạnh mẽ.
Tác giả có lời muốn nói: Ta ngỗng tử rốt cuộc đem đính ước tín vật đưa ra đi lạp, tuy rằng là đơn phương.
Lời editor: Tín vật đính ước đã được trao nhưng con đường truy bà xã thì vẫn thật xa...
(Editor có tâm sự nhỏ: Nếu mn có đọc được bộ truyện này ngoài Wattpad hay blog của Yu, thì cho Yu gửi lời xin lỗi, vì vừa edit lại vừa chỉnh sửa, nên những chap đầu đã có sai sót về từ ngữ, dấu “ “, Yu đã sắp xếp lại và cập nhật lần nữa ở Wattpad và blog, mn có thể ghé qua để đọc bản đã được cập nhật hoàn chỉnh vì có thể trang mn đọc sẽ vẫn là bản sai sót cũ của Yu, mong mn thông cảm cho cô editor cẩu thả này, Yu hứa sẽ khắc phục điều này, một lần nữa cảm ơn mn rất nhìu đã đọc truyện nhà Yu nhé)