Cưng Chiều Em Vô Hạn

Chương 7: Chương 7




Rất nóng.

Không hiểu sao trái tim cô lại có chút căng thẳng, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt lại, hơi thở cô bỗng dồn dập hơn.

Vừa muốn cử động——

“Cầu thang, chú ý đường“.

Giọng nói trầm thấp, tay anh nhẹ nhàng thả ra, nhiệt độ của anh rời đi, anh lùi bước kéo ra khoảng cách với cô, chóp mũi cô cũng không còn chạm vào lồng ngực anh nữa.

Giọng điệu anh bình tĩnh.

Minh Lê.... Gương mặt có hơi nóng lên.

Rõ ràng thái độ anh vẫn như cũ, nhưng làm cô xấu hổ là lúc anh nói chuyện lại làm cô nhớ đến hình cô khi dễ anh tối hôm qua bao gồm cả giấc mộng kia nữa.

Hình ảnh lại quá chân thật, như đang xảy ra trước mắt.

Minh Lê cắn môi.

Cô thế nhưng lại....

Cảm thấy thật xấu hổ nha!

Hàng mi không ngừng run rẩy, Minh Lê cảm thấy buồn bực.

Lòng bàn tay như còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của cô, cảm xúc tinh tế và mềm mại, anh nhìn cô chăm chú, kìm chế cảm xúc muốn ôm cô vào lòng, Hoắc Nghiên nhếch môi: “Đi thôi“.

Reng reng reng——

Đúng lúc này điện thoại Minh Lê reo lên, cô cầm lên.

Bấm mở màn hình.

Trên màn hình hiện lên toàn là voice chat của người chị em tốt Tổng Yểu.

Tin nhắn tới liên tục.

Cô click mở một tin trong số đó——

【Em yêu à, gặp mặt không? Nhà em hay nhà anh đây? 】

(Yu: toii đã hỉu lời nói của anh Thành về bà chị này)

Minh Lê: “....”

*

Thế là buổi ăn tối của hai người bị hoãn lại, Lục Nghiên đưa cô đến câu lạc bộ Thanh Sóng, cô nếu không có mặt Tống Yểu nhất định sẽ phi đến nhà chém cô ngay.

Xe dừng trước cửa câu lạc bộ, Hoắc Nghiên thong thả cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, chậm rãi di chuyển qua cửa phía bên kia, theo thói quen mở cửa cho cô, thấp giọng nói: “Để anh đưa em vào“.

Minh Lê vốn đã quen với điều này.

Cô gật đầu, hôm nay cô mang trên chân là một đôi giày cao gót mũi nhọn mới, vừa mới đặt một chân xuống xe...

“A Nghiên?”, đột nhiên xuất hiện một giọng nói.

Là giọng nói quen thuộc, mang theo chút đùa giỡn.

Minh Lê sửng sốt hai giây.

A Nghiên? Người này là đang gọi Lục Nghiên?

Cô duỗi thẳng chân còn lại xuống xe, hơi cúi người sau đó đứng thẳng, Minh Lê ngước mặt lên theo hướng giọng nói kia.

Đối diện là một người đàn ông với bộ dạng bất cần đang dựa người ở cửa xe, môi mỏng ngậm một điếu thuốc, áo sơ mi đen cởi bỏ hai nút, lộ ra một mảng nhỏ ngực cùng một đôi mắt sâu thẳm luôn hiện ý cười nồng đậm. (Yu: mấy ng mà hay cười như này nguy hiểm qớ)

Đây không phải là Lục Chi Úc bạn tốt của chú nhỏ sao?

Đêm qua Tống Thành có nói Lục Chi Úc có một dự án ở nước ngoài nên chưa thể trở về nước ngay. “Chi Úc ca, anh cũng mới về nước sao?” Minh Lê nét mặt tươi cười chào hỏi hắn.

Bên cạnh, Hoắc Nghiên bình tĩnh đảo mắt, môi mỏng hơi mím lại, trong tình huống ánh sáng mờ ảo mái tóc anh đen ngắn phác họa khuôn mặt âm trầm của anh cả đôi mắt anh cũng đang tối dần.

Minh Lê không nhận thấy điều này.

Cô đang còn đắm chìm trong những nghi hoặc của mình, cô khẽ hỏi: “Chi Úc ca, anh cùng Lục Nghiên biết nhau sao?”

“Lục Nghiên sao?” ngón tay thon gầy khớp xương rõ ràng cầm lấy điếu thuốc trên miệng, Lục Chi Úc bình tĩnh nhìn qua khuôn mặt anh, khóe môi hiện lên nụ cười có chút đắc ý, không do dự gật đầu: “Ừm, là bạn bè nha“.

Chậm rãi phun ra một vòng khói, khuôn mặt tuấn mỹ mờ ảo trong làn khói, không cho Minh Lê cơ hội nói chuyện, hắn cười nhẹ: “Bạn em đang ở phòng chờ, Minh Lê, em đi vào trước đi, anh có chuyện muốn nói với Lục Nghiên“.

Không biết có phải ảo giác hay không, Minh Lê cảm thấy khi Lục Chi Úc nhắc đến hai chữ Lục Nghiên này, có cảm giác như hắn đang cố ý nhấn mạnh điều gì đó nhưng ý nghĩ này nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.

Cô cũng không nghi ngờ nhiều.

“Được”, cô cong mỗi quay đầu nhìn Lục Nghiên, Vậy em vào trước đây.

Hàng mi dài mảnh chớp chớp, cô nở nụ cười rạng rỡ, trong nụ chứa sự tự tin và duyên dáng, khóe mắt như cũng nhiễm ý cười khiến lòng người nhộn nhạo.

Hoắc Nghiên rũ mắt nhìn cô, yết hầu khẽ lăn.

“Ừm“. Anh nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia đi xa cho tới khi mất hút ở cửa vào.

Lục Chi Úc kẹp điếu thuốc trong tay đến gần, ánh mắt nhìn anh trên dưới đánh giá, nở nụ cười nhàn nhạt: “Lục Nghiên?” À không, A Nghiên chứ, sao tôi lại không biết chú đổi tên lúc nào nhỉ?” Nhướng mày suy nghĩ, hắn bỗng lên giọng: “Chú chính là cái người vệ sĩ kia của Minh Lê, Lục Nghiên đúng không? Không lẽ ba năm nay chú đều bên cạnh cô ấy sao?”

Hoắc Nghiên liếc hắn, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút gì là hoảng sợ khi bị vạch trần, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Chú muốn nói chuyện gì?”

Hai người đứng đối diện nhau.

Lục Chi Úc phun ra vòng khói trắng.

“Chú thay đổi cả họ của mình chỉ để ở bên cạnh Minh Lê, này không tính là chuyện sao?” Có hơi chút kiêu ngạo phủi phủi khói, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm anh, như muốn nhìn thấu suy nghĩ anh.

Hoắc Nghiên lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, bóng đêm bao phủ khiến cho đôi mắt anh càng thêm thâm trầm sắc bén: “Chú về sau đừng để cô ấy gọi là Chi Úc ca nữa“.

Lục Chi Út dừng động tác hút thuốc.

“Tại sao?” Nhìn chằm chằm anh, hắn cười toe toét, đôi mắt hẹp dài tràn đầy ý cười, “Làm sao đây, Minh Lê từ nhỏ liền gọi tôi như vậy nha, chú nói không cho là không cho được sao? A Nghiên, chủ quản..”

“Chúng tôi đã kết hôn“.

Hoắc Nghiên bình tĩnh nói ra một câu.

Không lường trước được điều này.

Tay chuẩn bị đưa điếu thuốc lên miệng bỗng cứng đơ ra.

Hoắc Nghiên cùng hắn đối diện, ánh mắt sâu không thấy đáy cất giấu một tia sắc bén: “Chú còn hỏi tại sao hả?”

Không khí yên tĩnh vài giây.

Lục Chi Úc hoàn hồn, hít nhẹ một hơi, làn khói trắng từ từ lan ra, che không được ý cười của hắn.

Lấy ra điện thoại, gọi cho Minh Lê, chờ khi cô nhận máy, hắn liền nói “Minh Lê, lần đầu Minh Hành đưa em đến gặp bọn anh, em gọi anh là Chi Úc ca hay gọi là ca ca nhỉ?”

Hoắc Nghiên môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen lạnh lẽo sâu như xoáy nước hiện lên tia cảnh cáo.

Giọng nói quen thuộc có chút kiêu ngạo xuyên qua điện thoại vang lên, truyền qua không khí chui vào tai anh ——

“Gọi là Chi Úc ca ca nha, sao vậy?”

Lục Chi Úc tùy tiện nói một câu kết thúc cuộc trò chuyện, vẻ mặt vô cùng đắc ý, hắn chậc một tiếng, hướng Hoắc Nghiên lắc lắc điện thoại, vẻ mặt vô cùng gợi đòn, cười khiêu khích với anh: “Em ấy gọi tôi là Chi Úc ca ca nha.”

Hai chữ ca ca còn cố ý nhấn mạnh từng âm tiết.

Hoắc Nghiên liếc hắn, không lên tiếng.

Dáng người anh bình tĩnh, ngay cả cái bóng dưới mặt đất cũng toát lên vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng sự nguy hiểm đã bắt đầu ẩn hiện giữa lông mày và ánh mắt anh. (Yu: Chi Úc ca ca có bị ăn đánh Yu cũng k cản lại đâu)

Lục Chi Yên kẹp điếu thuốc, cười xấu xa: “Có bản lĩnh chú nói Minh Lê đừng gọi tôi là Chi Úc ca ca nữa nha”

Điếu thuốc đã sắp tàn.

“Tôi biết chú sẽ không lợi dụng Minh Lê, chú cũng khinh thường điều đó”, Lục Chi Úc lại cười, nụ cười đào hoa vô lại “Nhưng mà A Nghiên, chú có biết Minh Lê em ấy hận nhất là gì không?”

Hoắc Nghiên trầm ngâm dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, không thấy rõ được anh đang nghĩ gì.

“Minh Lê, hận nhất là người khác lừa dối em ấy“.

*

Phòng bao.

Tống Yểu nhào về phía Minh Lê hai tay ôm lấy cổ cô: “Chuyện kết hôn, anh đây đã biết, đừng lo, anh đây giúp cậu chúng ta đi du lịch đi, người của Minh gia cũng không bắt được cậu“.

“Không cần“. Minh Lê uống một ngụm rượu trái cây.

Tống Yểu quái dị mà liếc cô một cái: “Đừng nói cho tớ, cậu muốn đồng ý?”

Cằm khẽ nâng, môi đỏ nhếch lên, Minh Lê cười: “Tớ kết hôn rồi, không ai có thế ép tớ được nữa, cưỡng ép người đã có hôn nhân kết hôn là phạm pháp“.

Hai giây sau.

“Minh Lê!!!” Giọng nói tràn đầy khiếp sợ kia thật sự có thể đâm thủng màng nhĩ cô.

Lâm Mộ Thâm là người biết tin cô kết hôn sớm nhất, nhưng khi nghe cô nói lại một lần nữa, vẻ mặt hắn vẫn cứng đờ tay chân cứng ngắc.

Anh em Tống Thành hai người Yểu mở to hai mắt, biểu cảm hai người vô cùng giống nhau.

Minh Lê làm bộ che lại lỗ tai, chậm chạp xích qua bên cạnh, ngẩng mặt, mắt đẹp đảo qua, vô tội mà nhìn Tống Yểu.

Tống Yểu:“.....”

“Kết hôn?! Ai nha? Cái tên đàn ông chết tiệt nào?!” Cô ấy trực tiếp tới gần không cho Minh Lê cơ hội bỏ trốn.

Chết tiệt... Tên đàn ông chết tiệt.

Minh Lê chớp chớp mắt, trong đầu suy nghĩ, Lục Nghiên là tên đàn ông chết tiệt sao?

“Minh Lê!”

Nhìn Tống Yểu hung dữ nhìn mình, Minh Lê nhịn không được, “Haha” cười ra tiếng, dỗ dành Tống Yểu, móc cánh tay cô ấy nói: “Là Lục Nghiên, tớ đã tính nói với cậu“.

“Khụ! Khụ khụ” ——

Tống Thành vừa mới uống một ngụm rượu để an ủi bản thân liền trực tiếp sặc ở cổ họng, ho đến khuôn mặt đỏ bừng.

“Lục Nghiên? Vệ... vệ sĩ của em á hả?” Vẻ mặt không dám tin tưởng, nói chuyện lắp ba lắp bắp “Chuyện gì đã xảy ra? Em bị hắn dụ dỗ hả?”

Tống Yểu tuy có khiếp sợ nhưng sau đó lại nở nụ cười như đã biết chuyện, làm mặt quỷ cười mờ ám nhìn cô: “Này, cậu có phải hay không nhịn không được mà làm gì đó với Lục Nghiên nha? Đã ngủ với anh ta chưa? Biết ngay mà, với gương mặt đó, cậu sao có thể có thể nhịn được nha?” (Yu: hỉu bà chị này lun)

Minh Lê: “....”

Tim bỗng dưng đập thình thịch, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô say rượu khi dễ Lục Nghiên, lại còn câu nói một trăm vạn anh có muốn ngủ với tôi không.

“Nói bậy gì đó?” Đè xuống những cảm xúc khó hiểu, cô cực kỳ nghiêm túc bác bỏ, “Đương nhiên không có“.

Cô đương nhiên không có suy nghĩ xấu gì với anh cả.

Tống Thành vào lúc này lại thò mặt qua, lần này vẻ mặt cũng đã hiểu rõ: “Anh biết, có phải vì em không muốn kết hôn với Hoắc gia đúng không, em nói đi?“.

Không chờ Minh Lê mở miệng, hắn lại nói: “Anh thấy vậy cũng tốt, còn hơn là gả vào Hoắc gia, nếu em thật sự kết hôn với người của Hoắc gia, đảm bảo sẽ bị ăn tươi nuốt sống, có khi..... mạng cũng không còn“.

Suy nghĩ một hồi, biểu tình cũng trở nên nghiêm trọng: “Đúng rồi, đêm qua anh đã thấy người của Hoắc gia, vào lúc đưa em ra ngoài, nghe nói những người trẻ tuổi được đưa ra nước ngoài bồi dưỡng đã lần lượt trở lại, Hoắc gia nội bộ chỉ sợ là đang bắt đầu đánh nhau“.

Hắn còn nhớ đến một tin tức khác, những nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.

Cũng không muốn nghĩ đến nữa.

Bề dày lịch sử của Hoắc gia thì cả Lâm Thành đều biết đến, là một gia tộc hào môn cao quý đứng đầu Lâm Thành, không ít gia tộc đều muốn gả con vào, nhưng Tống Thành nghĩ thà gả cho gia tộc khác còn hơn là gả cho người của Hoắc gia.

Hoắc gia...

“Cuộc hôn nhân chính trị này không tốt”, Tống Thành đổi sang chủ đề buôn chuyện khác, “Phía Bắc có Uông gia và Phó gia cũng là hôn nhân chính trị, nhưng mà nghe nói Phó gia kia đang bao nuôi một cô tình nhân, làm mất mặt Uông gia, tiểu thư Uông gia gần đây còn đang nghĩ biện pháp tìm cho bằng được cô tình nhân kia nữa“.

Một khi bắt đầu buôn chuyện, hắn còn hào hứng hơn cả phụ nữ: “Anh còn nghe nói cô tiểu tam kia còn thích mặc những bộ váy dài trắng giống Minh Lê nha, như một bông hoa e lệ, yếu ớt không vương vấn khói bụi, rất giống Lâm muội muội“.

Minh Lê, người đêm nay lại đang mặc một chiếc váy dài trắng đến mắt cá chân: “....” (Yu: tới công chiện thiệt chứ)

Có chút khó chịu nhíu mày, cô thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ mặc lại chiếc váy này nữa.

Tống Yểu không có hứng thú hóng chuyện, ánh mắt ghét bỏ nhìn Tống Thành một cái, cô kéo Minh Lê qua giọng nói đầy kích động hỏi: “Mau nói thật nào, rốt cục là vì không muốn hôn sự này hay là vì cậu có hứng thú với Lục Nghiên hả?”

Minh Lê: “.....”

“Cậu làm như vậy, sau này muốn giải thích với người của Minh gia như thế nào đây?” Tống Yểu vội nói, “Mẹ cậu là một người quyết đoán nói một không hai, nếu đã biết chuyện cậu kết hôn sợ là....”

“Không sao cả, tớ cũng không muốn dính vào cuộc hôn nhân chính trị này”, khuôn mặt nhỏ bất đắc dĩ mà nói, sợ Tống Yểu lại tiếp tục, cô nhanh chóng giải thích, “Với tớ, Lục Nghiên là người thích hợp nhất, cho nên tớ chọn anh ấy, cậu đừng nghĩ nhiều quá“.

Tống Yểu yên lặng nhìn cô.

“Nhìn cái gì vậy?” Minh Lê sờ sờ khuôn mặt, lông mi chớp chớp, không suy nghĩ nói, “Sao, thấy tớ lại xinh đẹp hơn hả?”

Như lúc trước Tống Yểu nhất định sẽ cùng cô náo loạn một trận, nhưng lúc này lại chỉ nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt. =.=

Minh Lê hồi hộp.

“Cậu làm sao vậy?”

Tống Yểu dùng đầu ngón nâng cằm cô lên, chậc một tiếng ép sát người vào: “Sao, cậu là chưa bao giờ thích ai đúng không? Lê Lê của chúng ta chưa bao giờ biết nói yêu đương, những cô gái nhỏ như vậy rất dễ bị lừa gạt nha“.

“Thế nào, có muốn chị đây hướng dẫn không?”

Dứt lời, Tống Yểu quyến rũ hất mái tóc xoăn của mình.

Phong cách của Tống Yểu và Minh Lê rất khác nhau, Minh Lê trong sáng và xinh đẹp, Tống Yểu lại là một mỹ nhân quyến rũ, chỉ cần cô ấy ra tay, đàn ông liền phải quỳ xuống, những người đàn ông bị cô ấy ngó lơ lại càng nhiều.

“Không muốn, tớ rất thông minh, sẽ không bị lừa“. Minh Lê mặt lạnh tanh mà đẩy cô ấy ra, đứng dậy hỏi, “Tớ đi vệ sinh có muốn đi cùng không?”

Tống Yểu nở nụ cười mê người, ánh mắt đảo qua nơi nào đó, lại vừa nhận được tin nhắn WeChat, vì thế quơ quơ điện thoại nói: “Tớ trả lời tin nhắn, đợt chút“.

Quá hiểu cô ấy, Minh Lê rời đi trước. (Yu: Yu có mấy nhỏ bạn, một chút của tụi nó mà ng ta zô ăn 3-4 tốp tính tiền zìa rồi mà nó còn ngồi đó =.=)

Tống Thành quay đầu nhìn, rốt cuộc mới phát hiện Lâm Mộ Thâm đêm nay lại rất im lặng, không khỏi tò mò: “Chú làm sao vậy“.

*

Có lẽ do để bụng rỗng mà uống rượu, dạ dày Minh Lê có chút khó chịu, cô chậm chạp bước đi, lại không kiềm được mà nhớ lại hình ảnh chiếc dương cầm bị Hoa Mẫn Quân đập nát.

Cô cứ thơ thẩn mà bước đi, sau khi tỉnh táo lại phát hiện bản thân đã đi lố, hơi dừng lại, vừa muốn xoay người, một giọng nữ sắc bén tràn ngập sự thù hận khinh thường vang lên——

“Đồ hồ ly tinh vô liêm sỉ, đi chết đi!”

Minh Lê ngẩn ra.

Động tác xoay người còn chưa kịp dừng lại, cô liền thấy một thùng nước hất tới mặt mình!

Lời editor: huhu tiểu Lê Lê của Yu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.