Cưng Chiều Em Vô Hạn

Chương 8: Chương 8




Hơi nóng từ lòng bàn tay xuyên qua gáy cô, đầu bị ấn thẳng vào khuôn ngực rắn chắc, trong nháy mắt mùi hương mát lạnh quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, bao trùm lấy toàn bộ giác quan của cô.

Thân hình cao lớn mạnh mẽ ôm cô vào lòng che chắn cô khỏi dòng nước nóng sắp ập đến kia.

Minh Lê giật mình trong phút chốc.

“Lục Nghiên?” Tim đập dồn dập, đồng tử hơi co lại, cô lập tức lùi ra sau, khẩn trương ngẩng mặt lên, cau mày hỏi: “Anh có làm sao không?”

Hoắc Nghiên rũ mắt, bắt gặp được sự lo lắng trong mắt cô, ánh mắt hơi run lên một cái, giọng nói trầm thấp: “Không có việc gì.”

Giọng điệu anh vẫn như trước bình tĩnh.

Nhưng Minh Lê vẫn rất lo lắng, vội bắt lấy tay anh muốn anh xoay người để kiểm tra sau lưng: “Để em nhìn xem.”

“Buông tôi ra!” Giọng nữ cay nghiệt vang lên, đó cũng chính là người đã mắng chửi cô là hồ ly tinh.

Mặt cô nghiêm lại.

Buông ra tay anh cô từ trong trong lòng anh bước ra.

Chỉ thấy bàn tay người phụ nữ đang giơ lên định đánh cô nhưng cổ tay đã bị Lục Chi Úc bắt lấy, người phụ nữ đang nhìn chăm chăm cô, ánh mắt hừng hực lửa giận, môi đỏ lại tiếp tục muốn mắng chửi ——

“Mày..”

Giọng nói đột ngột im bặt.

Minh Lê nhìn thấy hai mắt cô ta mở to đầy sửng sốt, kèm theo đó là sự xấu hổ.

Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bên trái mở ra, có hai bóng người bước ra, giọng nói của người đàn ông đang dỗ dành người phụ nữ vang lên ——

“Em yêu à, chúng ta về nhà nào anh sẽ yêu thương em.”

Quần áo người đàn ông lộn xộn đang ôm một người phụ nữ nhỏ nhắn yếu ớt trong lòng, hắn ta còn đang không ngừng hôn người phụ nữ đó.

Mà người phụ nữ đó..

Thế nhưng lại đang mặc một bộ váy trắng kiểu dáng dài giống y hệt với cô.

“Phó Khang!”

Uông tiểu thư hét lên, giọng nói đầy sự phẫn nỗ vang một góc hành lang.

Họ Phó?

Minh Lê bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện phiếm mà Tống Thành vừa kể về Phó gia cùng cô tình nhân nhỏ kia mà cô tình nhân đó lại rất thích mặc những bộ váy trắng dài.

Thật là xui xẻo nha..

Minh Lê hít sâu, đã hiểu đại khái chuyện đang xảy ra.

Lục Chi Úc cũng biết Phó gia Phó Khang, cũng nghe chuyện hắn ta đang bao nuôi tình nhân, còn tưởng vị tiểu thư này cố tình gây chuyện với Minh Lê, xem ra chỉ là hiểu lầm, hắn ta hừ lạnh một tiếng, thả cổ tay tiểu thư Uông gia ra.

Uông tiểu thư lập tức xông tới trước mặt Phó Khang “Bang” một tiếng, một cái tát thật vang dội, đồng thời còn nổi nóng đạp một đạp vào người phụ nữ đó.

Bị đánh bất ngờ, Phó Khang ngơ ra, vừa tỉnh táo lại liền muốn xông đến đánh lại, mấy người vệ sĩ xung quanh thấy vậy liền vây tới cản hắn lại và giữ chặt cô tình nhân kia lại phòng trường hợp cô ta chạy trốn.

Hắn ta chỉ có thể chửi ầm lên: “Mẹ nó họ Uông.”

Giây tiếp theo hắn liền bị bịt miệng lại, chỉ còn nghe thấy những âm thanh không rõ chữ.

Uông tiểu thư quay người đi về phía Minh Lê, vẻ mặt xấu hổ nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi.. Nhận sai người, tôi vừa nhìn thấy chiếc váy liền hiểu nhầm cô là...”

Tâm trạng đang tốt đẹp liền bị chuyện đánh ghen này phá hỏng, cũng không muốn mất nhiều thời gian, cô hơi gật đầu, cắt ngang lời Uông tiểu thư: “Được rồi tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng mà cô phải xin lỗi.......”

Hai chữ vệ sĩ đột nhiên nghẹn lại cổ họng, cô vội vàng thay đổi cách dùng từ: “Xin lỗi anh ấy.”

Cô chỉ chỉ Lục Nghiên.

Uông tiểu thư cũng thấy được nhờ có người đàn ông này bất ngờ kéo người phụ nữ kia ra, ngăn lại thùng nước nóng, dù phần lớn nước đều bị đổ xuống thảm.

Uông gia tiểu thư cắn môi, hướng về phía người đàn ông đang im lặng xấu hổ mà xin lỗi, lại vô tình tiếp xúc phải đôi mắt lạnh lẽo của anh, trong lòng lại vô cùng sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi...tôi rất xin lỗi anh....Nếu được tôi sẽ đền tiền.”

“Không cần.” Hoắc Nghiên hờ hững phun ra hai chữ.

“Tôi..”

“A Nghiên, chú mang Minh Lê về nhà đi, để chuyện này tôi giải quyết“. Lục Chi Úc đi tới, cùng Hoắc Nghiên nhìn nhau lại nhìn về phía Minh Lê nói, “Hôm khác trở lại chơi.”

Minh Lê cũng không còn tâm trạng chơi đùa gì nữa, lại lo lắng cho vết thương của Lục Nghiên, liền gật đầu: “Chi Úc ca, vậy nhờ anh nói với bọn Yểu Yểu một tiếng, em đi về trước.”

“Yên tâm.” Lục Chi Úc gật đầu, đột nhiên nhớ đến gì đó, ánh mắt gian xảo nhìn qua Hoắc Nghiên nói, “Minh Lê.”

“Có chuyện gì vậy anh?”

Lục Chi Úc trong cổ họng cười nhẹ: “Hay là về sau em cứ gọi anh là Chi Úc ca ca đi, xưng hô này, nghe rất êm tai.”

Minh Lê: “.....”

Lười để ý đến hắn.

Cô quay đầu: “Lục Nghiên, chúng ta đi thôi.”

Hoắc Nghiên gật đầu, mắt lạnh mà liếc qua Lục Chi Úc, thấp giọng nói: “Được.”

*

“Lục Nghiên, chúng ta đi bệnh viện đi.” Lên xe, Minh Lê dặn dò người đàn ông bên cạnh.

Dưới ánh đèn mờ trong xe khuôn mặt cô hiện rõ sự lo lắng.

Hoắc Nghiên ánh mắt trầm lặng nhìn cô, cúi đầu cất tiếng nói nhỏ nhẹ an ủi cô: “Không cần đâu, anh không sao cả nước đều đổ trên mặt thảm không dính đến anh.”

Lông mi dài cong chớp chớp cô nói: “Vậy anh xoay người em kiểm tra.”

Nhưng anh lại chỉ nói——

“Không sao đâu.”

Anh thu hồi tầm mắt, đôi tay nắm tay lái nhìn thẳng về trước.

Xe được khởi động.

Tia sáng tối xen kẽ nhau, đường nét khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng mờ ảo đó không thấy rõ cảm xúc, chỉ có thể thấy một đôi môi mỏng lạnh lùng.

Giống với con người anh.

Minh Lê sửng sốt trong giây lát.

Sau đó, cảm xúc tức giận không hiểu được từ trong lồng ngực bùng lên xen lẫn chút buồn phiền nơi trái tim, khiến cô thấy nặng nề khó thở.

Ngón tay nắm chặt ghế ngồi, cô quay mặt đi, khuôn mặt trang điểm nhẹ lạnh nhạt không cảm xúc nhìn về phía cảnh đêm bên đường.

Không khí bỗng trùng xuống.

*

Trở lại biệt thự, Minh Lê không đổi giày, trực tiếp mang giày cao gót đi lên lầu 3, lưng thẳng, không hề nhìn anh cũng không nói chuyện, đi thẳng lên lầu.

Hoắc Nghiên cho tay trái vào túi quần, nhìn theo cô, mím môi mỏng, ánh mắt mờ mịt.

Minh Lê đi vào phòng để quần áo.

Cô vứt giày cao gót qua một bên, đi chân trần đến tủ quần áo, mở tủ, lôi hết đống váy trắng dài ném hết xuống đất và cả bộ đang mặc trên người.

Kéo khóa xuống, cô cởi nó ra ném lên mặt đất, dẫm lên những chiếc váy đang nằm ngổn ngang trên đất, cô bước đến tủ chọn cho mình một chiếc áo lửng và một chiếc quần dài mỏng.

Cô rất thích mặc váy, nhưng những chiếc váy này cô sẽ không bao giờ mặc lại nữa cũng không muốn vì nó mà gặp chuyện xảy ra như đêm nay.

Nhìn lướt qua những chiếc váy nằm trên đất, cô nhíu mày.

“Lục Nghiên.” Theo thói quen muốn gọi anh nhờ anh giúp cô dọn dẹp đống váy, cô không muốn thấy nó một chút nào, nhìn thấy nó sẽ khiến cô nhớ lại dáng vẻ cô tình nhân kia.

Nhưng không có tiếng trả lời.

Lúc này mới sực nhớ lại là anh không có ở đây ban nãy vì quá khó chịu cô đã đi thẳng lên lầu không đoái hoài gì đến anh.

Trong đầu xẹt qua cái ôm ban nãy, cô im lặng, cảm xúc có chút dịu lại, nhưng sự buồn phiền lại cứ ứ đọng trong lòng, cô cong môi, cúi người ôm hết đống váy tự mình đem đi vứt.

Cô đi chân trần xuống lầu.

Vừa bước xuống lầu 2, đôi mắt trong trẻo vô tình nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, từ hướng nhìn của cô có thể thấy rõ Lục Nghiên đang muốn cởi áo sơ mi ra nhưng rồi lại nhanh chóng mặc vào.

Một mảng đỏ lóe qua rồi biến mất.

Minh Lê đã thấy được nó.

Vị trí đó không phải là......

Mở to đôi mắt đào hoa đen nhánh xinh đẹp, Minh Lê yên lặng quan sát một lúc, rồi sau đó bước qua, đứng trước mặt anh.

Khi cô vừa đến, phát hiện anh đã cài đến chiếc nút áo thứ ba vị trí gần cổ áo.

Một người đứng một người ngồi.

Cô ném những chiếc váy xuống đất.

Anh nhướng mắt lên, cô nhìn thẳng mặt anh, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, chỉ vào áo sơ mi của anh: “Áo của anh, mau cởi nó ra.”

Yết hầu Hoắc Nghiên khẽ chuyển động, thấp giọng nói: “Anh không có sao cả.”

Minh Lê hơi mỉm cười.

Đến bây giờ mà còn giả vờ với cô.

Cô trực tiếp cúi người cầm lên tuýp thuốc mỡ anh chưa kịp giấu, đưa tới trước mặt anh, lạnh giọng hỏi: “Vậy tuýp thuốc mỡ trị bỏng này là gì đây? Anh bôi cho vui hả? Hay sao?”

Môi mỏng Hoắc Nghiên khẽ mím lại.

Một lúc sau, giọng nói anh vẫn trầm thấp bình tĩnh: “Chỉ là chuyện nhỏ, em không cần để ý.”

Minh Lê hít sâu.

“Bây giờ anh cởi hay không?” Cô cũng không biết cảm xúc nóng nảy này từ đâu mà ra, có lẽ là bị thái độ thờ ơ của anh chọc tức, mắt lạnh ra lệnh: “Hay là muốn em cởi cho anh?.”

Cô ngồi xuống trực tiếp đến gần anh.

Trong nháy mắt, khoảng cách hai người đã gần lại.

Gần đến mức mà hai người có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, những mùi hương đang lặng im mà phát tán, lặng im mà xâm chiếm từng lỗ chân lông của anh rồi bao lấy hai người.

Yết hầu bỗng chuyển động nhanh dần, cổ họng anh như đầy lửa nóng.

Minh Lê không để ý, cũng không ý thức được tư thế hiện giờ của hai người có bao nhiêu mờ ám, cô chỉ đang lo cho vết thương của anh mà trừng mắt đe dọa: “Lục Nghiên, anh mau cởi áo ra ngay!”

Có chút giận dỗi.

“Được rồi, anh cởi.” Hoắc Nghiên nhắm hờ mắt, giấu đi sự u ám trong đôi mắt, giọng nói khàn khàn căng thẳng. (Yu: sự kiềm chế xứng đáng 10đ)

Minh Lê vừa lòng khẽ cong môi.

Cô trời sinh có đôi môi đẹp khóe môi cong cong như đang cười, khuôn miệng còn xinh xắn khiến cho người khác phải ghen tị, lúc này lại còn vô tình mang theo sự quyến rũ mê hoặc.

Hoắc Nghiên ánh mắt càng lúc càng tối.

Bình tĩnh dời mắt, khuôn mặt anh tuấn đang cố kiềm nén, những ngón tay sạch sẽ lạnh lẽo lại một lần nửa cởi nút áo sơ mi ra.

Minh Lê đã đứng thẳng lên.

Cô nhìn anh đang cởi từng chiếc cúc, động tác cao quý ưu nhã, không nhanh không chậm, sự cao quý đó như đã có sẵn trong con người anh nó được biểu hiện ra rất tự nhiên cho dù chỉ là một cử động nhỏ của anh đều có thể thấy được sự quý phái, tao nhã.

Một nút rồi hai nút..

Bỗng dưng không biết vì sao Minh Lê lại cảm thấy cô có chút..ngốc. Nhìn anh đến mức phát ngốc.

Tay của anh, động tác của anh.

Tất cả đều rất quyến rũ.

Minh Hành từng nói tay của cô là sinh ra để chơi dương cầm, đôi tay của cô rất đẹp, nhưng vào giây phút này, cô lại thấy tay của Lục Nghiên rõ là xinh đẹp hơn cô, khớp nối rõ ràng các ngón tay thon dài.

Tuy động tác cởi nút áo của anh rất bình thường nhưng lại khiến cô nhìn ra được một loại cảm giác khác.

Minh Lê hoảng hốt, thân hình hoàn mỹ của người đàn ông nhanh chóng đập vào mắt cô ——

Vai rộng, eo thon, cơ ngực vạm vỡ, cơ bụng rắn chắc. Các cơ bắp, đường nhân ngư. (Yu: Đường nhân ngư: là hai đường từ phần hông kéo tít xuống dưới tạo thành chữ V nha mn, Yu xịt máu mũi đây)

Còn có.

Minh Lê ngẩn người, hai má bắt đầu nóng bừng lên.

Hoàn toàn mất kiểm soát.

“Xong rồi.” Giọng nói của người đàn ông nặng nề, sâu lắng chui vào tai cô.

Suy nghĩ Minh Lê bỗng nhiên bị kéo về.

Theo như cô thấy, vai trái của anh bị bỏng đỏ ửng lên.

Là bởi vì cô.

Nhớ đến anh vì mình mà bị bỏng, Minh Lê ngay lập tức xót xa, cắn cắn môi.

Vậy mà cô lại suy nghĩ vẩn vơ.

Rõ ràng...

Yên lặng thở dài, Minh Lê dùng ngón tay siết chặt tuýp thuốc mỡ, thấp giọng hỏi: “Anh có tăm bông không?”

Cách đó không xa có thùng rác, anh tỉnh bơ liếc qua đống tăm bông đã bị anh ném vào thùng rác, thản nhiên nói: “Trong nhà không có.”

(Yu: ủa anh)

Anh dừng một chút, giọng điệu bình tĩnh, trầm thấp nói: “Không sao cả, anh tự bôi được.”

Minh Lê ngước mắt từ góc độ của cô chỉ thấy được sườn mặt hoàn mỹ của anh, không thấy rõ được cảm xúc anh, nhưng Minh Lê biết cho dù là đối mặt với nhau, thì anh cũng sẽ không bộc lộ ra cảm xúc gì nhiều.

Không thể nhìn thấu.

Cô nhịn không được khẽ cắn khóe môi.

Anh định xử lý vết thương như thế nào đây?

Nếu anh có thể làm được? Nhưng mà anh có bôi được hết vùng lưng không?

“Để em giúp anh.”

“Anh.....”

“Không được từ chối.” Cô trực tiếp đe dọa cắt ngang lời nói của anh, Minh Lê rũ xuống hàng mi cong dài để che đi sự hồi hộp của mình, cô vòng ra phía sau anh ngồi xuống.

Mở ra tuýp thuốc mỡ là mùi bạc hà mát lạnh, đây cũng là mùi hương luôn giúp cô ổn định cảm xúc của mình, Minh Lê lén hít một hơi thật sâu, sau đó đổ ra một lượng thuốc mỡ ra tay.

“Em bôi nhé.” Lông mi chớp chớp, cô thấp giọng nói.

Yết hầu chuyển động lên xuống, Hoắc Nghiên nhắm mặt giấu đi sự u tối trong đáy mắt, giọng nói còn trầm hơn cả giọng cô: “Ừm.”

Vừa dứt lời, lưng liền thấy mát lạnh.

Đó là thuốc mỡ và đầu ngón tay của cô.

Tay cô luôn rất lạnh.

Cô dùng ngón tay chấm thuốc mỡ lên vùng da bị bỏng, sau đó nhẹ nhàng dừng lại, lại tiếp tục dùng đầu ngón tay chậm rãi tán đều, bôi thuốc mỡ từ giữa ra phía ngoài, động tác vô cùng dịu dàng.

Quai hàm Hoắc Nghiên gắt gao siết chặt.

Ngón tay cô không kiểm soát được hơi run lên.

Theo cô nhớ khi cô có tiếp xúc tay chân với anh trong trạng thái tỉnh táo là có hai lần, lần đầu là khi anh nắm lấy cổ tay cô ở lầu ba và bây giờ chính là lần thứ khi cô đang bôi thuốc cho anh.

Cứ tưởng rằng sẽ tốn một khoảng thời gian rất lâu cô mới có thể vượt qua rào cản tâm lý kia, hoặc có lẽ là cả đời cô cũng không vượt qua được, nhưng lại không ngờ tới cô có thể tiếp xúc với Hoắc Nghiên, chỉ là có chút hồi hộp mà thôi.

Minh Lê hơi giật mình.

Cô biết rằng bệnh của mình vẫn chưa tốt lên.

Nhưng mà tại sao nha? Sao cô có thể chạm vào anh? Không lẽ vì Lục Nghiên là vệ sĩ mà cô tin tưởng nhất? Hay đây là kết quả của việc cô vô tình chạm vào anh vào đêm say rượu hôm trước?

Như vô thức, hoặc là bị mê hoặc bởi một giọng nói nào đó, cô len lén nghiêng mắt qua nhìn anh.

Lưng của anh..

Rắn chắc và mạnh mẽ, trong không khí như thoang thoảng một mùi hương rất gợi cảm tràn đầy hormone nam tính.

Bỗng chốc, Minh Lê dừng lại động tác.

“ Xong rồi!” Đầu ngón tay không hiểu sao dường như đột ngột nóng lên, cô vội nắm chặt tay lại, quay đầu đi chỗ khác.

Lại không nghĩ tới khóe mắt vừa thoáng liếc qua.

Một vết sẹo.

Lưng của anh chỗ gần eo và bụng có một vết sẹo dài rất sâu nhìn như là do vết dao chém gây ra.

Minh Lê giật mình, hô hấp hơi chậm lại.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ, người đàn ông đã đứng lên, hai người đổi vị trí cho nhau, cô ngồi anh đứng, theo phản xạ cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.

Đôi môi đỏ mấp máy, Minh Lê muốn hỏi vết sẹo kia từ đâu mà có, lời còn chưa kịp nói liền thấy ánh mắt u tối của anh đang nhìn chằm chằm chân của cô.

Trong một giây tiếp theo.

“Á....”

Bất ngờ với động tác của anh, Minh Lê nói khẽ.

Áo sơ mi vẫn chưa mặc, anh quỳ một chân, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy bàn chân phải trắng nõn thanh tú của cô đặt lên đùi anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Nghiên: Đừng nói áo sơmi, vợ bảo tôi cởi hết.........Tôi cũng cởi.

Minh Lê.?

Lời editor: =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.