Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên
Đột nhiên tim đập nhanh hơn, hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô.
Nhiệt độ cơ thể cô luôn rất thấp trong khi đó nhiệt độ đàn ông từ khi sinh ra thì đã cao hơn phụ nữ, chân đang bị Lục Nghiên nắm trong lòng bàn tay, những nơi anh chạm vào khiến cô cảm thấy nóng vô cùng.
Nhưng tư thế lúc này có hơi..........
Thấy không được tự nhiên, cô muốn rút chân mình về.
“Lục.......”
Nhưng dường như anh lại càng nắm chặt hơn.
Minh Lê cắn môi.
“Chân em, chỗ này bị bỏng rồi.” Khi cô vừa muốn nói chuyện, giọng nói trầm thấp của người đàn ông đang im lặng kia bỗng vang lên giọng điệu tỏ vẻ như nó chỉ là một chuyện rất đương nhiên, là bổn phận của một người vệ sĩ đang chỉ ra vấn đề với cô chủ của mình mà thôi.
Minh Lê ngơ ra, hàng mi dài bối rối chớp chớp, cô rũ mắt che đi cảm xúc của mình.
Nhìn theo hướng ngón tay anh, cô lúc này mới phát hiện ra phía dưới mu bàn chân mình có một mảng đỏ nhỏ, có lẽ là một phần của thùng nước nóng kia đã hắt lên chân cô lúc Lục Nghiên chắn giúp cô ở câu lạc bộ.
Nhưng mà lúc đó cô cũng không cảm giác được gì.
Hiện tại ngay khi vừa nhắc đến, cũng không biết có phải do cô trời sinh có chút yếu ớt sợ đau đã bùng lên hay vẫn là vết thương kia bây giờ mới bắt đầu rát lên, cô rốt cuộc mới cảm giác được đau, môi đỏ mím lại.
Cảm thấy có chút uất ức.
“ Đau quá.” Lông mày không thoải mái mà nhíu lại, cô lẩm bẩm.
Đôi mắt thâm thúy bình tĩnh che giấu đi sự sắc bén trong đôi mắt, giọng nói lành lạnh u ám phát ra từ cổ họng Hoắc Nghiên, trước sau như một như chưa từng có cảm xúc gì khác: “Để anh giúp em bôi thuốc.”
Anh chìa tay về phía cô.
“Thuốc mỡ.” Anh nói.
Anh vẫn duy trì tư thế quỳ một chân xuống đất, một tay khác nắm chân cô, động tác và tư thế. Làm cho cô cảm giác anh đang rất cung kính với mình.
Cực kỳ không bình thường.
Minh Lê nhìn thẳng mắt anh, cô nắm chặt tuýp thuốc mỡ trong tay: “Em tự làm được....”
“Để anh.”
Lời nói bị cắt ngang, một câu nói thản nhiên như mang theo sự cường thế không cho phép cô đổi ý.
Minh Lê từ từ mím môi lại.
Cuối cùng cô vẫn phải đưa thuốc mỡ cho anh.
Cô nhìn anh cầm tuýp thuốc, đổ một ít ra bàn tay sạch sẽ của mình, rồi sau đó bôi nó lên chỗ đang bỏng đỏ, giống hệt với lúc cô bôi cho anh.
Động tác dịu dàng từ tốn.
Rất nhanh, tay anh bắt đầu tán đều thuốc ra.
Cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ dần dần mang lại sự thoải mái dễ chịu, bớt đi cảm giác bỏng rát ban nãy.
Ánh sáng chói lọi từ trần nhà chiếu xuống, bao phủ cơ thể anh, cho dù là đang quỳ một gối, nhưng lưng anh vẫn thẳng tắp, lộ ra sự cao quý lạnh lùng, không vì tư thế động tác đang làm mà giảm đi.
Anh cúi đầu, có chút mờ ảo trên khuôn mặt anh nhưng lại bất ngờ mang theo mấy phần gợi cảm.
Mà đôi mắt anh.
Không hiểu sao, nhịp tim cô lại một lần nữa không theo sự khống chế của cô mà đập thình thịch thình thịch...
Không lẽ là ảo giác của cô sao?
Cô chỉ cảm thấy lúc này ánh mắt và vẻ mặt anh lại đang rất tập trung, rất chuyên chú vì cô.......Bôi thuốc.
Không khí xung quanh yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi cô dường như cô có thể nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt của mình, mặt khác vào lúc này những giác quan của cô giống như đang hoạt động hết công suất và cực kỳ nhạy bén.
Ví dụ như...........
Những cái chạm nhẹ nhàng từ lòng bàn tay anh.
Thuốc mỡ rõ ràng mang theo cảm giác mát lạnh nhưng chân cô lại giống như càng lúc càng nóng lên, nóng đến nỗi...........Như muốn cháy da thịt cô.
Thậm chí khi cô nhìn Lục Nghiên đang cúi sát vào chân cô khiến cô nảy ra một..........Suy nghĩ vô cùng ngớ ngẩn.
Giống như chỉ một giây tiếp theo, anh sẽ........Hôn lên chân cô.
Minh Lê đột nhiên cắn môi dưới, đầu ngón tay vô thức mà nắm chặt ghế sô pha lại.
Hô hấp khẽ thay đổi.
Cơ thể cô dần trở nên cứng ngắc.
Hoắc Nghiên nhanh chóng phát hiện ra điều này.
Cảm nhận sự mềm mại trong tay, đôi mắt anh bình tĩnh, chỉ là trong đáy mắt lại có sự u ám đang dâng trào mãnh liệt.
“Được rồi.” Nhắm mắt che đi toàn bộ cảm xúc, mặt không đổi sắc anh nhẹ nhàng buông chân cô ra, đặt xuống đất, lập tức đứng lên lùi ra sau và duy trì khoảng cách với cô.
Mà trên ghế sô pha cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hoắc Nghiên rũ mắt, nhìn xuống khuôn mặt tinh xảo của cô, thấp giọng gọi: “Minh Lê.”
Bất ngờ có tiếng gọi.
Giọng nói rất thấp.
Giống như đang thì thầm.
Trái tim Minh Lê nhảy dựng lên, ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt anh, đôi mắt âm u.
Dáng người mạnh mẽ đứng cách đó một bước, lấy lên áo sơ mi, ngón tay thon dài đang chậm rãi cài nút áo lại, che đi vẻ gợi cảm hoàn hảo của một người đàn ông.
Vạt áo vẫn chưa nhét vào quần tây đen, mang lại một chút cảm giác lưu mạnh cùng với một mùi hương nam tính đầy hấp dẫn đang tỏa ra.
“Chân vừa mới bôi thuốc, đừng để dính nước.” Ánh mắt khóa chặt khuôn mặt cô, Hoắc Nghiên lạnh nhạt lên tiếng.
Minh Lê.... Lông mi bỗng chốc run lên một cái!
Tai cô nhanh chóng đỏ lên, cô khẽ cắn môi.
Khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn lạnh lùng chỉ nhắc nhở cô một câu cũng không biểu lộ cảm xúc nào khác.
Chỉ là những suy nghĩ trong đầu cô.....
Ahhhhhh aizzz..
Cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy!
Cô liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, tim cứ đập dồn dập. (Yu: chắc Yu bệnh tim lun mất)
Cô thế nhưng..
“Ừm em biết rồi.” Đầu ngón tay siết chặt lại, cưỡng chế bỏ qua cái cảm xúc xấu hổ lạ lùng kia, tâm tình buồn bực, Minh Lê cố hết sức giữ bình tĩnh mà ngẩng mặt lên nhìn anh.
Dứt lời, cô đứng lên.
“Em lên lầu đây.” Cô nói.
Ánh mắt trầm lắng nhìn cô chằm chằm chưa từng dời đi, khuôn mặt anh tuấn không thay đổi, cho một tay vào túi quần, anh lạnh nhạt hỏi: “Em có muốn ăn chút gì không.”
Không biết liệu có phải là ảo giác của mình, hay vẫn còn chịu sự chi phối của những suy nghĩ lung tung kia, Minh Lê cảm thấy giọng nói của anh lúc này như đang thì thầm vào tai cô, như đang muốn níu giữ trái tim cô lại.
Nhưng rõ ràng, từ đầu đến cuối giọng điệu và vẻ mặt anh lại chỉ hiện lên sự lạnh nhạt và hờ hững.
Minh Lê nghĩ, cô không thể đứng ngơ ngẩn ở đây mãi được.
Cảm giác này quá kỳ lạ.
“Không muốn.” Duy trì sự bình tĩnh, cô nói ra hai chữ, quay người liền bước ra khỏi phòng đi lên lầu 2.
Lưng trắng như tuyết đứng thẳng.
Hoắc Nghiên đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng cô dần dần biến mất.
*
Minh Lê đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, mùi hương của tinh dầu giúp cô thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, nhưng mà khuôn mặt lại rất hồng, hai má đỏ hồng lên như có thể chảy ra máu nhưng không phải vì do đang ngâm mình.
Mà là bởi vì.
Lục Nghiên!
Từ lúc lên lầu đến giờ, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh về anh.
Đầu ngón tay cô chạm vào chỗ bị bỏng của anh, ngực anh đập vào mắt cô, hai tay anh nắm cổ chân cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên chân cô, động tác anh không chút để ý mặc áo vào, cài nút áo.
Từng cảnh từng hình ảnh đều hiện lên rất rõ ràng.
Và nó cũng khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô rất rõ tuy hai người đã có thỏa thuận về cuộc hôn nhân này, nhưng Lục Nghiên vẫn cứ xem cô như chủ mà cư xử, thái độ của anh cũng không khác trước là bao, vẫn là vệ sĩ của cô, ngoại trừ anh đã gọi cô là Minh Lê.
Nhưng chính vì thái độ Lục Nghiên như vậy mà cô lại nhiều lần có suy nghĩ (Yu: chắc muốn ăn anh trai họ Hoắc r hihi)
Cảm xúc mãnh liệt lan tràn từ đáy mắt rồi lại tiếp tục lan ra khắp người cô đi qua từng ngóc ngách trên cơ thể cô.
Cảm thấy quá xấu hổ nha.
Rõ ràng trước đây không có như vậy.
Minh Lê cắn chặt môi để lại những dấu vết nhợt nhạt trên đôi môi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, nhất định là do đêm say rượu hôm qua cô “bắt nạt” Lục Nghiên, quyến rũ anh ngủ với cô, mới sinh ra loại cảm xúc mà 23 năm qua chưa bao giờ xuất hiện này.
Đúng.
Nhất định là như vậy.
Đêm đó cô là quá say, cảm xúc quá hào hứng dâng trào không có chỗ để trút ra nên mới như vậy.
Chắc chắn.
Nhưng mà lại nghĩ lại, lý do này không đủ để thuyết phục bản thân nha, hình ảnh anh không mặc áo lại lần nữa xuất hiện trong đầu cô, điển hình của việc mặc quần áo thì gầy mà cởi ra thì có thịt, dáng người lại còn vô cùng hoàn hảo đang hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Minh Lê: “.........”
Khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
Tim đập nhanh, sự thẹn thùng lại dâng ra.
Cô xấu hổ buồn bực đến nỗi không muốn tắm nữa, cô đặt chân xuống thảm, đôi chân nhỏ nãy giờ vẫn gác trên thành bồn tắm không để dính nước, rồi sau đó đứng lên, cô túm một chiếc khăn tắm sạch sẽ về phía mình.
Quấn chiến khăn tắm quanh người, hai chân trần dẫm lên mặt đất, đi ra khỏi phòng tắm.
“Cốc cốc cốc ——”
Bất ngờ có tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên.
Đầu óc vẫn đang rối loạn với những hình ảnh “Kiều diễm” kia, Minh Lê nhất thời không suy nghĩ được chuyện khác liền lập tức đi thẳng đến mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí nhanh chóng yên tĩnh lại.
Minh Lê trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cánh tay cùng bắp chân nhỏ nhắn đều lộ ra bên ngoài, đèn hành lang êm dịu và đèn trong phòng sáng rực, dưới sự bao phủ của hai nguồn ánh sáng trông cô lại càng trắng hơn.
Và một khung cảnh mờ ảo khác.
Hoắc Nghiên ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
“Đây là nến thơm để đốt lúc ngủ mà em yêu cầu.” Cực lực kìm chế, anh bình tĩnh đưa cho cô một cái túi giấy, nhàn nhạt nói cũng như giải thích lý do anh đến phòng cô.
Nghe được giọng anh, Minh Lê rốt cuộc cũng khôi phục lại trạng thái đang rối loạn của mình, lông mi chớp chớp liên tục.
Cô gần như theo phản xạ vươn tay nhận lấy chiếc túi từ tay anh.
Yết hầu Hoắc Nghiên khẽ di chuyển, môi mỏng thấp giọng nói: Sáng mai anh tạm thời phải đi công tác, nếu đúng theo kế hoạch thì năm ngày sau sẽ về, khi anh đi nếu có bất cứ chuyện gì em có thể liên hệ với Đường Cách, thư ký của anh sẽ ở lại để bảo vệ em.
“Em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vừa dứt lời, anh liền quay người rời đi.
Thân hình cao lớn đi xa dần, cuối cùng biến mất ở chỗ rẽ, khuôn mặt vừa lấy lại tinh thần của cô lại nóng lên lần nữa.
Mãi cho đến khi nằm trên giường, áp mặt trên chiếc gối mềm mại cô cứ trở mình liên tục, Minh Lê vẫn không thoát được cảm giác kỳ lạ kia, muốn quên đi cũng không được, chiếc gối bị cô làm cho nhăn nhúm lại.
Cuối cùng chỉ có thể đứng lên đốt nến hương, hy vọng có thể mau chóng đi vào giấc ngủ, đã từng có một khoảng thời gian, cô cần sự giúp đỡ từ bên ngoài mới có thể nhắm mắt ngủ được, sau riết lại thành thói quen, trước khi ngủ cô sẽ đốt nến hương hoặc thêm vào máy xông tinh dầu một chút tinh dầu an thần để giúp cô yên tâm ngủ.
Dưới ánh nến dịu dịu đang nhảy nhót, Minh Lê nằm trên gối tâm trạng dần dần bình ổn lại, cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đêm nay dường như có chút đặc biệt, không bao lâu sau mí mắt liền nhắm lại.
Màn đêm tối đen như mực.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đang đóng chặt liền nhẹ nhàng mở ra, Hoắc Nghiên chân dài bước vào, không nhanh không chậm mà bước tới giường cô, lặng yên không hề phát ra tiếng động nào.
Đến gần, anh đứng ở mép giường nhìn cô.
Trong phòng ngủ chỉ có ánh nến nhu hòa đang cháy, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, một bên má áp vào gối, bên còn lại được che bởi mái tóc đen mượt như tơ lụa.
Mặt cô rất yên bình, cô ngủ rất sâu.
Hoắc Nghiên vươn tay, lòng bàn tay lướt qua mái tóc đen mượt, rồi nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Tiếp theo.
Anh cúi người tới gần, môi mỏng của anh chạm lên môi cô.
*
Hôm sau, Minh Lê khi tỉnh dậy mặt lại đỏ bừng.
Bởi vì ——
Cô lại có một giấc mộng xấu hổ.
Trong giấc mộng kia có hình như có một người đang hôn cô, cô muốn trốn, nhưng lại không thể nhúc nhích cũng không trốn đi được, cô cố gắng mở mắt ra nhìn, lại thấy được một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Lục Nghiên.
Anh hôn cô, khuôn mặt anh tuấn vốn lạnh lùng lúc này lại nhuốm đẫm sự thành kính, từ chỗ cô bị bỏng.
Một nụ hôn dài nóng bỏng.
Cảm giác đó quá mức chân thật.
Minh Lê: “....!!!”
Cô rốt cuộc là đang làm sao vậy?
Xấu hổ buồn bực, Minh Lê ngực phập phồng, hô hấp hỗn loạn, cho dù dùng sức cắn chặt môi cũng không giúp cô thoát khỏi những hình ảnh đó được.
Cô không muốn xuống lầu.
Nếu nhìn thấy Lục Nghiên, cô sẽ..
Không được.
Minh Lê thở dài một tiếng, cô nhớ rằng Lục Nghiên đã đi công tác.
Cũng tốt không sợ phải ngại ngùng, cô cũng có thời gian để quên đi giấc mộng đó, chờ năm ngày sau anh trở lại, cô và anh nhất định sẽ trở lại trạng thái như lúc ở nước ngoài, vệ sĩ và cô chủ của mình.
Nghĩ như vậy, Minh Lê rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút, khuôn mặt cũng không còn nóng nữa.
*
Những ngày tiếp thep, cô vốn định ở lại biệt thự để lên kế hoạch cho chuyện sắp tới, Tống Yểu thất tình vừa uy hiếp vừa làm nũng với cô muốn cô đi chơi với cô ấy, dù gì cũng là chị em tốt của mình không kìm lòng được liền đồng ý.
Minh Lê hỏi cô ấy tại sao lại thất tình thì cô ấy không chịu nói, Tống Yểu muốn đi nước ngoài mua sắm, nhưng hộ chiếu của Minh Lê thì đã bị người cầm đi, rốt cuộc hai người quyết định đi một chuyến đến Hương Cảng (Hồng Kông).
Quay về Lâm Thành hôm thứ hai, Tống Yểu bỗng nhiên có điện thoại rồi rời đi, cô liền đi một mình đến spa đã hẹn trước, tâm trạng vui vẻ thoải mái, khuôn mặt cũng được thả lỏng.
Là con gái ai mà không thích làm đẹp, Minh Lê cũng không ngoại lệ.
Lúc rời đi, tâm trạng cô vô cùng tốt.
Ngay khi vừa chuẩn bị về nhà ——
“Lê tiểu thư.”
Có người chặn cô lại.
*
Tối thứ năm.
Một cơn mưa tầm tả bất ngờ ập đến, chiếc xe Bentley màu đen chạy băng băng trên cầu vượt.
Bên trong xe yên tĩnh.
Cho đến khi tiếng nhạc chuông chuyên biệt reng lên.
Hoắc Nghiên nhanh chóng rời mắt khỏi tài liệu, màn hình điện thoại hiện lên tên Minh Lê, sự lạnh nhạt giữa lông mày hơi lui đi, đầu ngón tay lướt trên màn hình, giọng nói khàn khàn: “Minh........”
“Lục Nghiên có phải không? Minh Lê sẽ ly hôn với cậu, con bé đã đồng ý.”
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Lê: Ô ô ô, ta rốt cuộc làm sao vậy?
Yên yên: Ngươi bị Hoắc Nghiên đi bước một hạ bộ nha
Lời editor: Mn hay thử tưởng tượng một người đàn ông cởi trần cơ bắp rắn chắc đang quỳ gối bôi thuốc cho mình